Giờ phút này Lâm Lập
Hạ cảm thấy cả người có chút không được tự nhiên, bây giờ nàng đang ở
trong yến tiệc của La phủ, hơn nữa chỗ ngồi lại tương đối dễ thấy.
Lão gia La Hải nhà họ La đương nhiên ngồi ở vị trí chủ vị ở giữa, đệ nhất
mỹ nữ Lạc Dương La Ti Ti khéo léo ngồi bên cạnh phụ thân.
Mà
những người khác hai bên một loạt ngồi xuống vị trí của mình, người thứ
nhất bên trái là Cửu hoàng tử Lý Dục, hai nha hoàn xinh đẹp một trái một phải quan tâm hầu hạ.
Vị trí đầu tiên phía bên phải đương nhiên
là Bát vương Lý Triệt, đang ngồi bên phải hắn là Úc nương mặc một bộ y
phục trắng khí chất dịu dàng, bên trái còn lại là Lâm Lập Hạ toàn thân
là váy dài màu xanh lam nhạt.
Không nói diện mạo bản thân Lâm Lập Hạ như thế nào, chỉ việc ngũ quan nàng có năm phần tương tự với Hà Tri
Thu cũng đủ để đưa tới sự chú ý của người khác rồi, huống chi nàng còn
thân mật ngồi ở bên người Lý Triệt.
Bên trong phòng khách thỉnh
thoảng có người nhìn nàng chằm chằm, châu đầu ghé tai vào người bên cạnh không biết nói những gì. Lâm Lập Hạ có chút bực mình, nhưng lại chỉ có
thể cúi đầu ăn trái cây trong đĩa.
Sớm biết vậy sẽ không đồng ý
với Hà Tri Thu rồi. Đến đây Hà Tri Thu ngồi cách xa nàng, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có. Lâm Lập Hạ thở dài trong lòng, nàng sao lại
quên mất bữa tiệc của cổ đại không giống với hiện đại chứ, nữ nhân là
vật làm nền cho nam nhân thì coi như thôi, còn không có tự do ngôn luận, chỉ có thể ngơ ngác làm bình hoa. Lúc ăn cũng không thể há to ăn, gắp
món ăn cũng phải gắp từng chút từng chút một, hơn nữa còn có nhiều đôi
mắt nhìn chăm chú vào nàng như vậy, trời ạ, đây là một thế giới khổ sở
cỡ nào.
Lý Triệt đang chuyện trò vui vẻ với một bên quan viên, Úc nương thỉnh thoảng thay hắn rót rượu, ngẫu nhiên thích hợp cười yếu ớt. Chỉ còn lại một mình Lâm Lập Hạ nhàm chán ăn nho.
"Các vị," La
Hải đứng dậy cầm ly rượu hướng mọi người trong phòng nói, "Đa tạ các vị
hôm nay đã tới tham gia yến tiệc của La phủ ta, lão phu kính các vị một
ly."
Nói xong La Hải đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, khắp khuôn mặt là vẻ vui mừng.
Có thể không vui mừng được sao? La Hải ông thân là phú thương đệ nhất Lạc
Dương nhưng lại vẫn không thể hài lòng, nghèo không bằng phú, phú lại
cuối cùng cũng không bằng quyền. Vốn là muốn dựa vào hội hoa thần lần
này đưa nữ nhi vào cung, nào biết lại nghe được Đề đốc Lạc Dương cùng
Tri phủ nói chuyện, thì ra hai người kia đã sớm thông đồng với quan viên hoàng thượng phái tới, chuẩn bị trên hội hoa thần động chút tay chân,
đến lúc đó nữ nhỉ của La Hải ông chỉ có đứng thứ ba.
Trong lòng
ông há có thể không nổi giận há có thể không buồn bực? Nhưng ông thì có
biện pháp gì, ông cùng với mấy quan viên trong cung kia căn bản không
quen biết, huống chi bởi vì lần trước đắc tội với Bạch đề đốc bị ông ta
gây cho không ít khó khăn, Dụ nhi nhà ông còn bị nhốt ở trong đại lao,
ông vốn cho là lần này không thể trông cậy vào được, lại không nghĩ rằng Ti Ti không biết dùng biện pháp gì đoạt được hoa thần.
La Hải vui mừng cười một tiếng, nhìn La Ti Ti bên cạnh một cái, xem ra sinh được một nữ nhi tuyệt mỹ cũng không tệ lắm.
Mọi người bên trong phòng khách rối rít nâng chén, trong lúc nhất thời tình cảnh náo nhiệt không dứt, mà Bạch đề đốc ngồi cạnh Lý Dục cũng chỉ có
thể cắn răng nghiến lợi âm thầm mắng.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của
La Hải, không phải là nữ nhi đoạt được hoa thần sao! Trong mắt Bạch đề
đốc thoáng qua vẻ giận dữ, ban đầu ông muốn nạp nàng làm thiếp lại bị La Hải một tiếng cự tuyệt, sau khi ông bị cự tuyệt thì khắp nơi nhằm vào
La Hải, tháng trước La Dụ đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng nháo đến nha môn,
La Hải vốn định dùng tiền khơi thông, lại bị ông nhất nhất cản trở về.
Muốn cứu nhi tử ông? Mang nữ nhi ông đến để đổi.
Hôi hoa thần lần này ông không biết dùng bao nhiêu quan hệ mới mua được mấy quan viên trong cung, mặc dù không có tính đến Bát vương gia, nhưng mà
chỉ cần âm thầm động một chút tay chân, hoa thần nhất định là nữ nhi
Bạch Hiểu Tuệ của ông!
Nhưng...
Bạch đề đốc đảo tròn mắt
nhìn Lý Dục bên cạnh lười biếng uống rượu một cái, có người nói với hắn
đã nhìn thấy Tiểu Đề Tử đi tìm Cửu hoàng tử, chẳng lẽ lần này là Cửu
hoàng tử âm thầm giúp một tay?
Nghĩ tới đây Bạch đề đốc hận hận uống một ngụm rượu, coi như người này thông minh, thế mà lại biết nhờ vả Cửu hoàng tử!
Bạch đề đốc ngẩng đầu nhìn sang chỗ Lý Triệt, chỉ thấy Lý Triệt đang nghiêm
túc uống rượu, bạch y nữ tử một bên cười yếu ớt trông mong, nữ tử mặc y
phục màu xanh nhạt còn lại cúi đầu không nói một câu.
Bạch đề đốc đáy lòng cười cười, mỹ nữ thì có ai lại biết chê ít chứ? Hắn đột nhiên
đứng lên hướng La Hải mở miệng, "La lão gia, lần này thật sự chúc mừng
ngươi, ta mời ngươi một chén, kính trước một ly."
La Hải cười
càng thêm hài lòng, hiện tại lại đến phiên Bạch đề đốc này tới nịnh bợ
ông, "Cùng vui cùng vui, nữ nhi Bạch đề đốc cũng là tài mạo song toàn."
Những lời này rõ ràng là đâm chọt chỗ đau của Bạch đề đốc, khóe mắt hắn rút
rút, giọng nói ngạc nhiên nói, "Tiểu nữ sao có thể so với La cô nương,
chẳng qua hôm nay ta ngược lại gọi tiểu nữ chuẩn bị ca múa, cố ý chúc
mừng hội hoa thần lần này cử hành thuận lợi. Không biết La lão gia nghĩ
như thế nào?"
La Hải quay đầu nhìn về phía Lý Triệt lại nhìn Lý
Dục một chút, phát hiện hai người cũng không có vẻ gì khác lạ mới gật
đầu cười, "Rất tốt rất tốt."
Bạch đề đốc cúi đầu che dấu ý vui mừng vì đã thực hiện được kế hoạch trên mặt, rất tốt, đúng là rất tốt.
Lúc này Lâm Lập Hạ mới ngẩng đầu nhìn về phía trong sảnh, ơ, vừa múa vừa hát à.
Trong sảnh, nữ nhi Bạch đề đốc Bạch Hiểu Tuệ mặc một bộ váy lụa mỏng màu
hồng, làm da thịt càng thêm tuyết trắng, dung mạo nàng xinh đẹp, trên
trán dán một cánh hoa sen, môi đỏ mọng nâng lên, làn điệu mềm mại từ
miệng thoát ra, vừa hát vừa múa dải tay áo thật dài.
Lâm Lập Hạ
nuốt xuống quả nho trong miệng có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hiểu
Tuệ, ah, dáng dấp nữ nhân này sao có chút giống một minh tinh hiện đại?
Lý Triệt bên cạnh thấy thế ghé sát vào tai của nàng nhỏ giọng mà nói, "Thế nào, bị nàng mê hoặc?"
Lâm Lập Hạ bị hắn thình lình nói nhỏ dọa sợ hết hồn, vội vàng kéo giãn
khoảng cách giữa hai người, "Là Vương Gia bị nàng mê hoặc chứ?"
Mắt to ngập nước của Bạch Hiểu Tuệ này thỉnh thoảng lại lướt qua bàn bọn họ một cái, mà trong cái nhìn kia lại hàm chưa bao ý vị sâu nặng.
Lý Triệt cười khẽ, mắt sáng chớp động, "Chi Chi ghen sao?"
Lâm Lập Hạ bị cách gọi của hắn làm cả người run rẩy, Chi Chi? Quả nhiên vô
cùng buồn nôn."Thật ra thì Vương Gia, hiện tại không ai nghe được, ngươi cứ gọi ta là Dịch cô nương thôi."
Lý Triệt khẽ ngồi thẳng người, đưa tay cầm ly rượu lên nếm một ngụm nhỏ, "Nói đến cái này, ta lại muốn hỏi Dịch cô nương một chút, giữa ngươi và Tiểu Cửu đã xảy ra chuyện
gì?"
Lâm Lập Hạ lập tức lắc đầu một cái, nói như đinh chém sắt, "Không có."
Nàng ngu mới thừa nhận mình chính là Lâm đại tiểu thư trước kia bị Cửu hoàng tử cự tuyệt.
"Hả?" Lý Triệt nhíu mày, "Thật sao?"
Lâm Lập Hạ cười một tiếng, ánh mắt chuyển loạn, "Ta nói này Vương Gia, cái
này cùng với ngươi không có quan hệ nhiều lắm đúng không, ta chỉ là cứu
ngươi hai mạng mà thôi."
Nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, có ai đối với ân nhân cứu mạng nói như vậy sao.
Trong lòng Lý Triệt bất đắc dĩ cười cười, nàng lúc này ngược lại sử dụng cái thân phận ân nhân cứu mạng này rồi.
Khi hai người đang nói chuyện thì ca múa của Bạch Hiểu Tuệ bên kia đã sắp
đến hồi kết, chỉ thấy thân thể nàng chuyển một cái, đến trên bàn Bạch đề đốc cầm lên một ly rượu lại phối hợp vũ bộ đi tới trước bàn Lý Triệt,
nàng nghiêng người cúi xuống bàn Lý Triệt, sóng lớn trước ngực như ẩn
như hiện, "Vương Gia, tiểu nữ kính người một ly."
Mọi người trong sảnh thấy thế cũng biết Bạch Hiểu Tuệ này là có ý gì, cười thầm trong
bụng mình mấy tiếng, Bạch đề đốc này quả nhiên là không cam lòng mà, nữ
nhi không vào được cung liền dính lấy Bát Vương gia cũng tốt.
Lâm Lập Hạ có chút không chịu được quay đầu che giấu khóe miệng giật giật,
Lý Triệt này thật sự chính là diễm phúc không cạn mà, nhìn xem, mỹ nữ
đưa mình tới cửa. Chỉ là bộ ngực của Bạch Hiểu Tuệ này thật sự là vô
cùng lớn, vô cùng đồ sộ mà.
Đối với động tác này của Bạch Hiểu
Tuệ, Lý Triệt ngược lại không có cảm giác gì, nhưng động tác cười trộm
của Lâm Lập Hạ lại làm cho hắn chậm rãi cong khóe môi lên.
Bạch Hiểu Tuệ thấy thế ánh mắt càng thêm lúng liếng đưa tình, thân thể lại càng nghiêng về phía trước một chút.
"Đa tạ Bạch cô nương." Lý Triệt cũng không nhăn nhó, hắn nhận lấy cái ly
trong tay Bạch Hiểu Tuệ cũng không uống mà đưa cho Lâm Lập Hạ bên cạnh,
"Chỉ là tửu lượng của Bổn vương có kém, ly rượu này để Chi Chi thay mặt
Bổn vương uống đi."
Nghe vậy vẻ mặt mọi người bên trong phòng khách không đồng nhất.
Phần lớn mọi người sau khi sững sờ thì vang lên âm thanh ấp úng cười trộm, nhất là chỗ ngồi của La Hải cùng La Ti Ti.
Bạch đề đốc cùng với Bạch Hiểu Tuệ còn lại thì sắc mặt trong nháy mắt biến thành khó coi vô cùng.
Lý Dục vẫn là lười biếng uống rượu giống như căn bản không chú ý tới tình
trạng của bọn hắn, mà chính chủ Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn về phía Lý
Triệt, người này rõ ràng muốn trêu cợt nàng đúng không!
Lâm Lập
Hạ rất muốn vô cùng có cá tính hất đầu nói "Không uống", nhưng tóm lại
con người phải suy nghĩ thực tế một chút, trong đầu nàng nghĩ căn bản là không thể thực hiện được, nàng giật giật khóe miệng, cho Lý Triệt một
ánh mắt "Ngươi được", giọng nói lại tràn đầy dối trá mở miệng, "Tiểu nữ
tử phải cảm ơn Bạch cô nương rồi."
Cầm lấy ly rượu, nàng có chút
tức giận uống một hơi cạn, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện vẻ mặt Bạch
Hiểu Tuệ cực kỳ có cái gì không đúng.
Lâm Lập Hạ trong lòng bật
cười, không phải chỉ là uống một ly rượu của Lý Triệt sao, có cần phải
mang vẻ mặt như cha mẹ chết như vậy không?
Lâm Lập Hạ nào biết, ly rượu kia, đã động tay chân .
Cha con Bạch gia bởi vì đã thua La gia, trong lòng dĩ nhiên vô cùng không
phục, sau lại nghe nói La Ti Ti đã đi tìm Cửu hoàng tử thì càng thư
thái, tốt, La gia ngươi có thể tìm Cửu hoàng tử làm núi dựa. Vậy Bạch
gia ta cũng có thể tìm tới Bát Vương gia, thế lực Bát Vương gia không
thể nhỏ hơn Cửu hoàng tử của ngươi, coi như La Ti Ti ngươi về sau vào
cung làm một phi tử, nữ nhi của Bạch gia ta lên làm vương phi cũng không kém gì so với ngươi.
Vì vậy, cha con Bạch gia thương lượng một kế sách chu toàn.
Thật ra trong ly rượu kia đã bị hạ xuân dược, nói đến xuân dược này, cha con Bạch gia cũng tốn không ít công phu. Xuân dược bình thường uống vào sẽ
có triệu chứng ngay lập tức, xuân dược này của bọn họ lại không giống
vậy.
Sau khi uống xuân dược này xong sẽ không giống như bình
thường thân thể lập tức có phản ứng, mà là trước tiên làm thân thể có
chút triệu chứng khó chịu. Mặc dù nói ở yến tiệc La phủ tổ chức quả thật có rất nhiều chỗ không thích hợp, nhưng Bạch Hiểu Tuệ biết chút y
thuật, đến lúc đó thân thể Bát Vương gia vô cùng không thoải mái, nàng
liền tiến lên nói mình biết y thuật, để cho nàng mang Vương Gia vào
phòng xem một chút, lúc đó có người nào cự tuyệt sao?
Chờ lúc tìm được đại phu đến, bọn họ hoặc là đã gạo sống nấu thành cơm chín, hoặc là tên đã lắp vào cung không bắn không được.
Về phần bên cạnh Lý Triệt còn dẫn theo hai nữ nhân, cha con Bạch gia cũng
không để vào trong mắt, dù sao, nữ nhân đưa tới cửa, là một nam nhân sẽ
không cự tuyệt, hơn nữa vẻ thùy mị của nữ nhân kia cái gì cũng không
kém.
Nhưng nào biết được, ông trời lại không để cho người hài
lòng, giờ thì hay rồi, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, à…, không
đúng, là Lâm Giảo Kim.
Lại nói Lâm Giảo Kim bị ánh mắt oán hận
của cha con Bạch gia chỉa vào một lúc lâu, từ từ cảm thấy đầu mình
choáng váng buồn bực, nàng quyết định nhanh chóng nói với Lý Triệt mình
muốn ra bên ngoài một chút, bởi vì bằng kinh nghiệm của nàng, nàng bị
trúng gió rồi.
Lý Triệt thấy dáng vẻ nàng quả thật không thoải
mái, cộng thêm bên cạnh lại có quan viên đáp lời, cũng liền đồng ý yêu
cầu của nàng, chỉ là kêu nha hoàn đi theo nàng.
Bạch Hiểu Tuệ ở một bên thấy thế cũng vui vẻ, tốt, ngươi đi mau, sau khi đi thì tùy tiện tìm một nam nhân tằng tịu với nhau.
Vì vậy, Lâm Lập Hạ cứ như vậy đi ra ngoài.
Sau đó, không bao lâu, Lý Dục cũng nói mình muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Cuối cùng, Lý Triệt bị người quấn chỉ có thể giương mắt nhìn chỗ ngồi trống
không bên cạnh cùng chỗ đối diện, miệng vẫn còn phải ứng phó với quan
viên.