Lúc này đột nhiên sau tai bị một người thổi một hơi khí ấm, Lâm Lập Hạ theo phản xạ muốn kêu to, lại bị người sau lưng dùng bàn tay bịt miệng thật chặt.
"Lâm đại tiểu thư, còn nhớ ta không?" Người nọ dán sát vào vành tai của nàng, tà tứ nói nhỏ.
Nghe âm thanh này giọng điệu này...
Cả người Lâm Lập Hạ căng cứng, xong rồi, Cửu hoàng tử Lý Dục!
Hơi thở của Lý Dục phun nhè nhẹ lên da thịt của nàng dẫn tới một trận run
rẩy, Lâm Lập Hạ vừa định dùng sức tránh ra lại cảm thấy trên vành tai có cảm giác ẩm ướt kéo tới. Nàng giật nảy người lùi mạnh về phía sau, dùng sức xoa xoa vành tai của mình, tên Cửu hoàng tử này vừa rồi, vừa rồi
thế mà lại ngậm cắn vành tai của nàng!
Bên trong đôi mắt hoa đào
hẹp dài của Lý Dục tràn đầy vẻ trêu chọc, hắn nhàn nhã ngồi lên ghế đá,
một tay chống cằm, lười biếng nhìn Lâm Lập Hạ mở miệng, "Lâm đại tiểu
thư thật hăng hái, ra ngoài dạo vườn hoa sao?"
Hô hấp của Lâm Lập Hạ có chút dồn dập nhìn nam tử trước mặt, lại là cái cảm giác này, chỉ
cần nam tử này tới gần nàng thì cả người nàng sẽ không được tự nhiên,
không hiểu sao toàn thân trở nên cảnh giác.
Lý Dục cười khẽ, thấy dáng vẻ phòng bị của Lâm Lập Hạ thật đúng là rất thú vị, "Thế nào, Lâm tiểu thư không nhớ ta sao?"
Sắc mặt Lâm Lập Hạ có chút khó coi, khóe miệng cứng ngắc, "Ha ha, Cửu hoàng tử thật biết nói đùa."
Bị Cửu hoàng tử này nhận ra, đây là tình huống xấu nhất.
Đối với chuyện cũ của Lâm đại tiểu thư và Cửu hoàng tử, nàng chỉ biết đại
khái là Lâm đại tiểu thư thổ lộ với Cửu hoàng tử cuối cùng bị cự tuyệt.
Về phần vì sao Lâm đại tiểu thư thích Cửu hoàng tử, trong lòng đối với
Cửu hoàng tử là dạng thái độ gì, nàng lại hoàn toàn không hiểu rõ. Hơn
nữa Lâm đại tiểu thư này cuối cùng lại cùng với bạn tốt của Cửu hoàng là Tô Luân dây dưa với nhau, trong đầu của Lâm đại tiểu thư rốt cuộc là
đang suy nghĩ gì?
Cho nên đối mặt với tình trạng hôm nay nàng căn bản không biết nên biểu hiện như thế nào mới phù hợp với Lâm đại tiểu
thư. Nghĩ tới đây nàng âm thầm mắng Lý Triệt vào câu, thiệt là, nếu
không phải hắn cứng rắn giữ nàng ở lại thì nàng cũng sẽ không đụng phải
Cửu hoàng tử này!
Nhưng mà có câu nói rất đúng, lấy bất biến ứng
vạn biến. Lâm Lập Hạ kiềm chế cảm giác lo lắng dưới đáy lòng khẽ mỉm
cười, "Không ngờ lại gặp được Cửu hoàng tử ở chỗ này."
Con mắt dài của Lý Dục híp lại, "Thành thật mà nói, ta cũng không ngờ ở nơi này lại đụng phải — Lâm tiểu thư."
Lâm Lập Hạ bị câu nói hắn cố ý dừng lại hù dọa cả người nổi da gà, hắn làm
gì phải nói chuyện âm dương quái khí như vậy? "Hôm nay Cửu hoàng tử đến
là để tìm vương gia sao?"
"Không." Lý Dục nhẹ lay động ngón tay,
tròng mắt đen khóa chặt nữ tử mang sắc mặt hơi tái nhợt trước mắt, "Ta
là cố ý tới để tìm ngươi."
Tìm nàng?
Lâm Lập Hạ bị cặp con ngươi tà mị của hắn nhìn làm cả người nổi lên cảm giác không thoải mái, nam tử này quá không bình thường rồi! Nàng lui về phía sau mấy dựa vào
cột đá lạnh lẽo, hi vọng có thể khiến bản thân đuổi được loại cảm giác
không thoải mái đó trên người mình, "Không biết Cửu hoàng tử tìm ta có
chuyện gì?"
Dáng vẻ cố gắng bình tĩnh của nữ tử trước mắt hình
như được lòng Lý Dục, khóe môi hắn cong thành một nữ cười tuyệt mỹ chậm
rãi nói, "Không có chuyện gì, chỉ là đã lâu không được gặp Lâm tiểu thư
nên có chút nhớ nhung."
Đầu Lập Lập Hạ đầy vạch đen (-.-|||), tên Cửu hoàng tử này đang nói cái gì vậy? Không phải năm đó hắn cự tuyệt
Lâm đại tiểu thư sao? Thế nào bây giờ còn mang dáng vẻ giống như tình
cảm không cạn như vậy? "Ha ha, hoá ra là như vậy à."
"Chẳng qua
là ta cũng có chút hiếu kỳ," Lý Dục lại mở miệng, "Lâm tiểu thư sao lại
quen biết với hoàng thúc, hơn nữa hình như hoàng thúc không biết ngươi
là ai?"
Lâm Lập Hạ hơi nghiêng mắt tránh khỏi hai mắt hắn, cố
gắng ra vẻ bình thường mở miệng, "Thật ra thì trước kia ta với Vương Gia cũng chỉ là có gặp qua, chưa nói tới cái gì mà có quen hay không ."
"Hả?" Giọng điệu Lý Dục hơi sâu xa, "Hoá ra là như vậy à." Trong lời nói nghe như là hiểu rõ, thật ra thì nhiều hơn là không cho là đúng.
Lâm Lập Hạ nghe vậy trong lòng cực kì khó chịu, giọng điệu của tên Cửu hoàng tử này là sao, có tin hay không!
Lúc này Lý Dục từ từ đứng lên đến gần Lâm Lập Hạ, Lâm Lập Hạ không khỏi
tiếp tục muốn lui về phía sau, nhưng lại phát hiện sau lưng mình đã là
cây cột rồi, đợi nàng muốn di chuyển sang bên cạnh thì cơ thể thon dài
của Lý Dục đã đứng ở trước người nàng, cánh tay chặt chẽ khóa nàng lại,
không để cho nàng có cơ hội chạy thoát.
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu lên
cẩn thận nhìn Lý Dục một chút, lại phát hiện hắn đang nhìn ngược lại
mình, so với nàng hốt hoảng, Lý Dục có phần khoan thai tự đắc... Giống
như, nàng chỉ là con chuột nhỏ hắn đang đùa bỡn trong lòng bàn tay mà
thôi.
Mắt hạnh của Lâm Lập Hạ trầm xuống, trong lòng xẹt qua vô
số ý định, cuối cùng ngẩng đầu lên bình tĩnh đối mặt với tròng mắt đen
của Lý Dục, trên mặt xinh đẹp đã không nhìn thấy một chút dấu vết bối
rối, "Cửu hoàng tử đây là có ý gì?"
Mắt thấy vẻ mặt nàng chuyển
đổi trong lòng Lý Dục không khỏi kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn ung dung
thản nhiên mở miệng trêu chọc, "Lâm tiểu thư cho là ta muốn làm gì?"
Lâm Lập Hạ đặt tay lên cánh tay Lý Dục đang chặn đường đi của nàng, sức lực không phải rất lớn nhưng lại vô cùng kiên định dời đi sự kiềm chế của
hắn, "Ta không cho rằng Cửu hoàng tử muốn làm gì."
Lý Dục híp con mắt dài, "Hả? Nhưng ta lại không nghĩ như vậy."
Nói xong Lý Dục cúi đầu muốn tiến gần đến gương mặt của Lâm Lập Hạ, lại bị nàng khom lưng tránh né.
"Cửu hoàng tử, cái chuyện cười này thật sự không buồn cười chút nào đâu."
Lâm Lập Hạ lành lạnh nói, sớm đã không còn phần khủng hoảng như vừa rồi
kia.
Lý Dục nghiêng người nhìn nữ tử kia, môi mỏng có một tia cười đắc ý, Lâm Lập Hạ sao?
Lý Dục không chút hoang mang lại bước lại gần Lâm Lập Hạ, hình như một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi sự tránh né của nàng.
Không, phải nói là càng thêm hứng thú.
Lập Lập Hạ nhìn xung quanh đình một chút, đình này tổng cộng cũng chỉ lớn như vậy, chạy cũng không dễ dàng mà.
Đang nghĩ như vậy, bóng dáng của Lý Dục đã nhích tới gần nàng, Lâm Lập Hạ
vừa hướng bên kia né tránh, thế nhưng Lý Dục vẫn luôn duy trì khoảng
cách gần sát với nàng.
Đáy lòng Lâm Lập Hạ âm thầm mắng một câu, chẳng lẽ nàng thật sự không có biện pháp nào với tên Cửu hoàng tử này sao?
Lúc này giọng nói của Lý Triệt lại đột nhiên truyền tới,
"Tiểu Cửu?"
Bóng dáng cao ráo của Lý Triệt xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ, Lâm Lập Hạ khó được nhìn thấy hắn vui vẻ một hồi, cảm thấy Vương Gia này hôm
nay thật là còn giống thiên sứ hơn cả thiên sứ.
Lý Dục nhíu mày dừng lại động tác truy đuổi của mình, "Hoàng thúc."
Lý Triệt rất nhanh liền vào đình đi tới bên cạnh Lâm Lập Hạ, tầm mắt của
hắn không nhìn về phía Lâm Lập Hạ, một tay lại đột ngột ôm lấy eo cô,
"Sao hôm nay tiểu Cửu lại tới đây?"
Ý tuyên cáo trong động tác của Lý Triệt không cần nói cũng biết.
Lâm Lập Hạ không ngờ tới hắn sẽ ra chiêu này, ý nghĩa đại biểu của động tác này rất lớn, không thể làm tùy tiện, nhưng mà bây giờ... Ngẩng đầu nhìn Lý Dục một cái, Lâm Lập Hạ cảm thấy hiện tại mình nên an phận một chút, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp.
Trong mắt Lý Dục nhanh chóng hiện lên một tia sáng, "Không có gì, muốn tới thì tới thôi."
Hoàng thúc hẳn còn chưa biết, cái người được gọi là "Dịch cô nương" này rốt
cuộc là ai, nếu như hoàng thúc biết Dịch cô nương lại là đại tiểu thư
nhà họ Lâm, nhưng cho đến lúc này nàng đã trở thành người của hắn thì
hoàng thúc sẽ có vẻ mặt gì đây?
Lý Dục tà tà cong khóe môi lên.
Thú vị.
Lập Lập Hạ nhìn thấy nụ cười này của hắn không khỏi cản thấy gió lạnh vù
vù, tại sao người đàn ông này lại cho nàng cảm giác nguy hiểm như vậy?
Lý Triệt vẫn không biến sắc nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Nàng vẫn còn ở nơi này làm gì, có tiểu thư Hà gia tới tìm nàng."
Trong lời nói không ngoại trừ thành phần giả quen thuộc cùng tự quen thuộc.
Lâm Lập Hạ ngoài buồn cười lại cảm thấy kinh ngạc, tiểu thư Hà gia? "Hà Tri Thu sao?"
Lý Triệt gật đầu một cái, thuận tay giúp nàng sửa lại mái tóc một chút,
"Đã ở đại sảnh chờ nàng rồi, nàng đi nhanh lên một chút đi."
Lâm
Lập Hạ hết sức vui lòng gật đầu một cái lập tức tránh khỏi tay hắn, "Vậy ta đi trước, Vương Gia cùng Cửu hoàng tử từ từ trò chuyện."
Nói xong, lấy bước chân cực kỳ thoải mái xoay người rời đi cho đến khi không còn bóng dáng.
* * *
Bên trong phòng khách, Hà Tri Thu một thân xiêm áo màu hồng có chút thấp thỏm xoay vặn khăn gấm trong tay.
Nàng ngày ấy sau khi múa xong thì tâm tình tự nhiên tốt vô cùng, đợi đến khi nàng xuống đài muốn tìm Dịch cô nương lại phát hiện Dịch cô nương đã
sớm không thấy bóng dáng, sau đó bên ngoài lại có thích khách, ngày đó
quả thực là loạn vô cùng, ngày hôm qua nàng nghe người ta nói ngày đó có một cô nương cứu Bát Vương gia, mà diện mạo cô nương kia cùng nàng thậm chí có năm phần tương tự.
Hà Tri Thu không khỏi cười cười, nữ tử kia không phải là Dịch cô nương sao.
Hội hoa thần lần này nàng không được chọn làm hoa thần nhưng cũng đứng thứ
ba, thứ tự này vẫn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là bây giờ không có
Xuân Hương nàng cũng có thể múa được, mà tất cả thứ này đều là nhờ công
lao của Dịch cô nương. Cho nên nàng mới tâm tâm niệm niệm muốn tới tìm
Dịch cô nương, hơn nữa nghe nói Dịch cô nương bị thương, bây giờ không
biết thương thế của nàng ấy như thế nào?
"Hà tiểu thư?" Lâm Lập Hạ bước vào cửa kêu lên.
Hà Tri Thu lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử ở cửa, trong giọng điệu mang theo mừng rỡ, "Dịch cô nương."
Lâm Lập Hạ nhìn Hà Tri Thu cười một cái nói, "Hà tiểu thư, sao ngươi lại tới đây?"
Hà Tri Thu hơi rũ mắt xuống, "Ta... ta nghe nói Dịch cô nương vì cứu Bát
Vương gia bị thương, cho nên muốn tới đây thăm Dịch cô nương một chút."
Quả nhiên là nàng quá đường đột rồi sao?
"Đa tạ Hà tiểu thư quan tâm." Lâm Lập Hạ cười vui vẻ, Hà Tri Thu này tới thật là đúng lúc.
Thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Lập Hạ, Hà Tri Thu mới thoáng thả lỏng thần kinh, nàng nhìn sắc mặt nữ tử có chút tái nhợt trước hỏi, "Dịch cô
nương, thương thế bây giờ của ngươi thế nào?"
Lâm Lập Hạ liếc liếc bả vai bị thương của mình không sao cả nói, "Đã tốt hơn nhiều rồi, không có gì phải lo lắng ."
"Như vậy à, không sao là tốt rồi." Hà Tri Thu lại cảm thấy mình không tìm
được cái gì có thể nói, đột nhiên nàng nghĩ đến một mục đích khác nàng
tới lần này, vội vàng mở miệng hỏi, "Dịch cô nương, ngươi có muốn tham
gia tiệc buổi tối hôm nay hay không?"
Gì? Tiệc tối? Lâm Lập Hạ nhíu mày, "Tiệc tối gì?"
Hà Tri Thu mang một chút hưng phấn nói, "Chính là hàng năm sau khi hội hoa thần chấm dứt sẽ tổ chức yến tiệc chúc mừng hoa thần mới, năm nay là cử hành ở trong La phủ."
Lâm Lập Hạ lại không làm sao hứng thú nổi, có chút thời gian còn không bằng để nàng đi ngủ, nàng vừa định lên
tiếng cự tuyệt lại bắt gặp đôi con ngươi lóe lên kỳ vọng của Hà Tri Thu, ánh mắt đơn thuần kia giống như muốn nói nếu cự tuyệt thì nàng chính là tội phạm.
Lập Lập Hạ thở dài, sự thật chứng minh, nàng đối với loại ánh mắt này hoàn toàn không có sức kháng cự.
Nàng chấp nhận gật đầu một cái, "Được rồi."