Editor: Thẩm Huỳnh.
Tuy lũ quỷ đã tự động rút lui nhưng đôi mắt ngoài cửa sổ vẫn chưa biến mất, loại cảm giác bị theo dõi sát sao khiến sống lưng người ta ớn lạnh.
Cố Cửu nhíu mày nhìn đôi mắt, không ngoài ý muốn phát hiện nó chứa đầy sự đắc ý, tựa hồ đám người bọn họ chỉ là con sâu cái kiến trong mắt nó.
Cố Cửu nói: “Tuy hiện tại ta không thể chọc mù mắt mi nhưng cho mi chút đau khổ thì dư sức.” Dứt lời, cô giơ tay lên, móng tay đỏ thắm như lệ quỷ tháng cô hồn.
Sự đắc ý trong đôi mắt nhanh chóng trở thành oán độc, nó lấy tốc độ cực nhanh lui ra xa, giữ khoảng cách nhất định.
Đôi mắt lùi ra, cảm giác khó chịu vì bị nhìn lén giảm bớt, da gà da vịt xẹp xuống.
Đột nhiên, Tề Ngọc Hành nhìn ra ngoài, nói: “Tới.”
Thứ gì tới?
Người chơi túm tụm lại một chỗ, hai mắt hoảng sợ nhìn về cánh cửa ra vào bị đám ác linh đập nát.
Cát Quang và cặp chị em song sinh thay đổi sắc mặt vọt ra phía trước, ý đồ đóng cửa lại. Thế nhưng cánh cửa vụn vỡ chẳng có tác dụng gì, bị một luồng sức mạnh nghiền nát thành từng mảnh nhỏ bay lả tả trong không trung, rơi xuống trước mặt nhóm người chơi.
Nhóm tân thủ sợ tới mức thét lên thành tiếng mà lúc này một bóng đen xuất hiện.
Bóng đen có hình dạng như một người trưởng thành, trên đầu hiện lên một đôi mắt đỏ rực như máu cực kì khiếp người, nó âm u nhìn chằm chằm người chơi.
Bóng đen cũng là quỷ ảnh, về bản chất giống với thứ gõ cửa quấy rầy bọn họ hàng đêm. Chúng nó vô tri vô giác, chỉ hành động theo bản năng, trái ngược hẳn với sáu con quỷ còn lại.
Cát Quang nã súng linh lực vào quỷ ảnh, cánh tay nó bị bắn trúng liền bốc lên một làn khói đen ngòm rồi tan rã.
“Đạo cụ có tác dụng với nó!” Nhóm người chơi mừng rỡ móc đạo cụ ném vào quỷ ảnh.
Thánh quang phù tỏa ánh sáng thuần khiết. Đám quỷ ảnh gặp ánh sáng tựa như băng đá gặp lửa đỏ, dần dần tan thành bọt nước và biến mất.
Tất cả mọi người hào hứng hoan hô.
Sau khi quỷ ảnh biến mất, ngoài cửa lại xuất hiện thêm một bóng đen giống hệt nó. Tiếng hò reo hân hoan của những người chơi như bị thứ gì bóp nghẹn ở cổ họng. Bọn họ hoảng hồn nhìn bóng đen y đúc đứng sừng sững ngay lối vào.
Bọn họ lại ném thánh quang phù, bóng đen bị ánh sáng tiêu tán. Tiếp đó, quỷ ảnh khác lại tới.
So với bóng đen trước đó không có gì khác biệt.
Có người dần trở nên tuyệt vọng: “Thứ đồ chơi này được nhân bản vô tính hay gì??? Giết con này lại có con khác tới. Bao giờ mới kết thúc?!”
Mọi người bó tay, đành quay đầu nhìn Cố Cửu và Tề Ngọc Hành, giao hết niềm tin và hy vọng vào hai vị đại lão.
Cố Cửu rảo bước đến cửa ra vào. Cô nói: “Chúng ta xuống đại sảnh lầu một.”
Xuống sảnh lầu một?
Mọi người sửng sốt, lúc này rời khỏi phòng liệu có hợp lí không?
Tề Ngọc Hành đeo bao tay, nói với nhóm Cát Quang: “Nghe theo cô Cố, chúng ta giết ra ngoài!”
Thấy cả hai người đều quyết định như vậy, những người khác dù có hoài nghi cỡ nào cũng chỉ có thể đuổi theo. Bọn họ không dám ở lại, chẳng may giống như hai người mới lạc đàn, chết oan chết uổng.
May thay Cố Cửu làm đầu tàu gương mẫu, đi tiên phong mở đường, khác với loại người chơi chính thức lòng đầy ác ý, thích lấy mạng tân thủ và đồng bạn ra lót đường.
Cố Cửu đi qua cửa phòng, một con ếch và hình nhân bằng giấy bé xíu xuất hiện bên chân cô.
Cố Cửu khựng lại, cô quay đầu nhìn Lục Tật. Anh âm thầm điều khiển ếch xanh và người giấy. Chỉ thấy ếch nhỏ há miệng ngoạm bóng đen còn người giấy phối hợp dẫm lên chân nó.
“Đi mau!” Lục Tật thấp giọng nói: “Chúng nó không chịu được lâu.”
Cố Cửu nghe xong thì cào một vuốt xua bóng đen thành một bãi mực nước, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Những người khác đuổi theo cô, bọn họ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ếch xanh và người giấy đang kiềm chế quỷ ảnh. Nhóm người chơi luôn cho rằng Lục Tật là người hầu cận của đại tiểu thư, là kiểu bình hoa đẹp đẽ mỏng manh yếu đuối cần được nâng niu che chở, ngờ đâu người ta chính là đại lão giấu nghề!
Nhóm người nối đuôi nhau đi tới cầu thang. Dọc đường có không ít quỷ ảnh xông tới, có con bị thánh quang phù thiêu đốt, con thì bị các đạo cụ khác hoặc kĩ năng đặc thù của người chơi tống tiễn.
Kĩ năng đặc thù chính là thiên phú ẩn giấu trong người linh thức giả, chẳng hạn như giáp yêu nữ của Cố Cửu. Tuy nhiên thiên phú rất hiếm, trong một ngàn người chưa chắc đã có một người thức tỉnh tuyệt kĩ.
Tề Ngọc Hành và cặp chị em song sinh cũng là linh thức giả có kĩ năng đặc biệt. Hai chị em mang trong mình “đồng nhãn”, tức là khi hai người cùng phát động kĩ năng có thể cùng nhìn xuyên thấu qua mọi thứ, không bị ngoại vật cản trở.
Thiên phú của Tề Ngọc Hành khá đặc biệt, đó là “thuật vấn tâm“. Anh ta không những nhìn thấu phẩm cách của một người mà còn ảnh hưởng đến sức phán đoán của người ngoài, khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác, che giấu sự hiện diện của mình.
Tề Ngọc Hành sử dụng vấn tâm thuận lợi đưa đoàn người vào đại sảnh lầu một.
Phòng khách đèn đuốc sáng trưng để con người càng nhìn rõ được sự nguy hiểm đang rình rập chính mình. Nơi này đầy rẫy quỷ ảnh hình người. Chúng nó du đãng vô định khắp chốn, còn cả đôi mắt khổng lồ luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ như một kẻ săn mồi khát máu.
Mắt thấy đám quỷ ảnh lần mò lại, Tề Ngọc Hành chậm rãi lấy lồng bảo vệ ra, nó tạo thành một kết giới bao lấy mọi người. Những bóng đen đâm đầu vào lớp màn chắn vô hình và bị bắn ngược ra, hoàn toàn không thể chạm vào con người bên trong.
Lúc này, tinh thần căng như dây đàn của nhóm người chơi mới dần thả lỏng. Bọn họ thầm biết ơn Tề Ngọc Hành, nếu anh đại gia này không mua lồng bảo vệ, hẳn nhóm người chơi phải đối mặt với đám bóng đen lao vào cắn xé.
Một hai con còn dễ giải quyết, nhưng số lượng lên đến trăm ngàn con, bọn họ chắc chắn sẽ bị xé thàng từng mảnh vụn.
Đôi mắt ngoài cửa chứng kiến “chim cảnh” trốn mình trong kết giới vững chãi thì gầm lên một tiếng đầy phẫn hận. Cả căn biệt thự rung chuyển, đèn chùm trên đầu rung lắc cực độ, dường như giây tiếp theo nó sẽ rơi xuống sàn và vỡ nát.
Tâm trí nhóm người chơi lần nữa căng chặt.
Có người hỏi nhỏ: “Sao cứ như đang có động đất vậy?”
“Không có gì lạ.” Cố Cửu nhìn con ngươi ngập tràn lửa giận bên ngoài, thong thả đáp: “Các người tưởng tượng đi, nếu chủ nhân rung lắc lồng chim thật mạnh thì chim bên trong sẽ có cảm giác như động đất, đúng chứ?”
Mọi người: “!!!”
Chỉ cần nghĩ đến đã thấy rợn tóc gáy. Cái tên “Cá chậu chim lồng” đơn giản lại bộc lộ thực tế bối cảnh của phó bản lần này. Toàn bộ căn biệt thự là chiếc lồng chim sa hoa còn bên ngoài có một tên “chủ nhân” lúc nào cũng như rình mồi với “chim” trong lồng.
Hiển nhiên đôi mắt bên ngoài thuộc về chủ nhân căn biệt thự cũng là boss của phó bản, nó luôn luôn rình rập người chơi.
Tiếp đó, bọn họ nghe Cố Cửu nói: “Mà mọi người yên tâm đi, “người” không thể tự mình vào trong lồng nên tạm thời đừng lo kẻ kia sẽ tới.”
Đúng là tin tốt.
Tề Ngọc Hàng cúi đầu, nói: “Tuy boss không vào được nhưng nó có thể sai “chó săn” của mình.”
Mọi người nhìn đám bóng đen vây quanh, bắt đầy uể oải.
Tề Ngọc Hành nói không sai. Quỷ ảnh và 6 con quỷ đều là chó săn của boss. Ít ra 6 con quỷ còn có ý thức, bị Cố Cửu dọa chạy mất, nhưng bóng đen thì khác. Chúng chỉ là những làn khói đen, không cách nào giao tiếp hay dọa dẫm.
Có người đầy hy vọng lên tiếng hỏi: “Nếu không chúng ta một mực tránh trong lồng bảo vệ đến hết ngày thứ bảy?”
Những người còn lại ngớ ra. Đúng thế, bọn họ có thể trốn trong lồng bảo vệ đến khi kết thúc trò chơi mà! Bọn họ suýt chút nữa bị đại tiểu thư dắt mũi rồi, nghĩ bụng muốn đánh trực diện với boss, đâu nhất thiết phải xung đột?
Tề Ngọc Hành cười nhạo: “Lồng bảo vệ đúng là có hiệu quả nhưng nó là vật phẩm tiêu hao, chỉ có tác dụng trong vòng 6 tiếng.”
6 tiếng? Trời còn lâu mới sáng!
Tia hy vọng vất vả lắm mới dấy lên bị hiện thực dẫm nát. Người chơi tuyệt vọng hỏi: “Hiện tại phải làm sao?”
“Đương nhiên là tìm chìa khóa.” Cố Cửu nói: “Chỉ cần tìm được chiếc cuối cùng, chúng ta sẽ an toàn.”
Mọi người lần nữa phấn chấn lên: “Thật không?”
Cố Cửu liếc nhóm người, không muốn nhiều lời. Cô trầm ngâm nhìn bóng đen phiêu đãng bên ngoài, chẳng rõ đang nghĩ đến gì.
Những người khác thấy Cố Cửu không phản ứng lại thì có chút ngượng, nhưng lúc này không phải thời điểm quấy rầy cô.
Thời gian dần trôi, chủ nhân biệt thự cảm thấy Cố Cửu đã trốn nên không thể chọc mắt nó nữa, thế là ngang nhiên dán sát lại cửa sổ. Con ngươi âm trầm quỷ quyệt nhìn chằm chằm từng người.
Người chơi bị ánh mắt nhớp nhúa như hóa thành thực chất dính vào đến da đầu tê dại, dường như cả thể xác lẫn tinh thần đều bị đâm thủng.
Cảm giác thật sự tệ hại.
Sắc mặt Tề Ngọc Hành đen thui. Anh ta chán ghét nói với Ngải Như Ý không ngừng kề sát lại người mình: “Cách xa tôi chút, mùi nước hoa rẻ tiền của cô khiến hệ hô hấp của tôi kích ứng.”
Ngải Như Ý xấu hổ dịch sang một bên nhưng không dám cách anh ta quá xa. Hiện tại cô ta chỉ hận không thể dán lên người Tề lão đại, nếu kè kè bên người chơi cấp cao thì tỉ lệ sống sót tương đối lớn, mấy người khác không trông cậy được.
Tuy những người chơi kia không có hành động mặt dày mày dạn như Ngải Như Ý nhưng cũng chung ý tưởng với cô ta.
Bọn họ không dám xúm lại bên Cố Cửu một phần vì cô rất đẹp, sợ cô hiểu nhầm mình có ý xấu mà cào cho một vuốt, phần vì Cố Cửu hành xử ngay cả quỷ cũng cảm thấy quá hung bạo. Chúng quỷ chịu không nổi, nói gì là người sống?
Điều này làm Tề Ngọc Hành mắc chứng sạch sẽ cấp độ nặng giận run, chỉ hận không thể đá hết đám người này ra khỏi lồng bảo vệ.
Cát Quang và hai chị em song sinh thấy Tề Ngọc Hành sắp bùng nổ thì nhanh chóng bước tới bảo vệ anh ta. Chẳng may chứng sạch sẽ của anh Tề nhà bọn họ phát tác, không biết sẽ xảy ra thảm họa gì.
Coong—
Một tiếng động nhỏ vang lên. Cố Cửu hỏi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trừ cặp mắt oán hận thì chỉ còn màn đêm đen xì đặc quánh khiến người ta không cách nào nhìn được quang cảnh bên ngoài.
Cố Cửu nhẹ giọng nói: “Chìa khóa xuất hiện rồi.”
Lời này làm nhóm người túm tụm quanh Tề Ngọc Hành sửng sốt, vừa kinh ngạc lại mừng rỡ nhìn cô: “Thật sao? Ở đâu?”
Cố Cửu chỉ ra cửa sổ: “Hẳn là ở chỗ vườn hoa hồng, vừa rồi tôi nghe thấy âm thanh.”
Mọi người mê mang nhìn Cố Cửu. Sao bọn họ không nghe thấy gì cả?
Cố Cửu không thèm để ý đến người ngoài mà nghĩ làm cách nào để lấy chìa khóa. Cố tình ném chìa khóa ở vườn hoa hồng, ép người chơi phải ra ngoài tìm, không cần nói cũng biết ý đồ của “người“.
“Nếu thế làm sao mà lấy chìa khóa được?” Cát Quang gãi đầu. Tóc thì sắp trụi hết mà vẫn chưa nghĩ ra cách.
Con mắt kia nhìn bọn họ như hổ đói, nếu cứ thế chạy ra ngoài chẳng khác nào chui đầu vào rọ, đoán chừng hợp ý của boss.
Tề Ngọc Hành liếc đôi mắt to của chủ nhân biệt thự rồi ghét bỏ rời mắt, nói: “Vừa nhìn đã biết là bẫy rập, ước gì chúng ta chạy ra.” Anh ta khựng lại: “Giống như chim trong lồng sắt vậy. Chủ nhân vừa mở cửa lồng đã tự động bay tới, vừa vặn bị tóm chặt.”
Mọi người: “..” Tề lão đại nói quá mức chân thực, vừa nghĩ đến đã sợ run.
Tề Ngọc Hành nhìn Cố Cửu: “Cô Cố có biện pháp nào không?”
Cố Cửu mỉm cười: “Tôi bó tay, nhưng A Tật nhà chúng ta thì khác.”
Nháy mắt, mọi người đồng loạt nhìn thiếu nữ như vô hình bên người Cố Cửu, ngay khi nhìn tới người giấy bé nhỏ trên vai cô gái thì đôi mắt họ sáng bừng lên.
Thuật điều khiển giấy của thiếu nữ cực kì tài tình, lúc nãy bọn họ đã chứng kiến tận mắt.
Lục Tật nói: “Tôi đã để... đi lấy.”
Giọng nói hơi ngập ngừng, không quá rõ ràng, tránh bị chủ nhân biệt thự nghe được.
Nhóm người chơi mừng như bắt được vàng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, ai nấy kiềm nén đến là vất vả.
Thế nhưng chưa kịp mừng xong đã thấy 6 con quỷ xuất hiện ở đại sảnh, cách bọn họ rất gần, có người nhát gan kêu lên thành tiếng.
Quỷ nam trong gương cầm đầu thẹn quá hóa giận, rít lên: “Tin chắc các người không thể chui rúc trong đó cả đêm, kiểu gì rồi cũng sẽ phải ra ngoài. Đến lúc đó ấy à...” Hắn ta cười lạnh, oán độc nhìn chòng chọc vào Cố Cửu.
Cố Cửu chẳng rảnh hơi nhìn quỷ nam trong gương, cô quan sát những con quỷ khác.
Cố Cửu nói với quỷ thai phụ: “Cô muốn thoát khỏi sự trói buộc của biệt thự không?”
Quỷ thai phụ im lặng vỗ về bụng to nhưng sự dao động trong đôi mắt nói rõ cô ấy muốn, cô ấy khao khát được tự do.
Tiếp đó Cố Cửu hỏi nữ quỷ chặt đầu: “Cô thì sao?”
Cô ấy cũng nín thinh, chỉ là khi vuốt ve phần cổ, trên đó chảy máu đỏ tươi.
Những con quỷ khác trừ quỷ nam trong gương đều nhìn Cố Cửu với vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Cửu chỉ vào chúng quỷ, nói: “Quỷ thai phụ lúc còn sống là người thường, sau khi chết linh hồn bị giam giữ ở nơi đây. Nữ quỷ này lúc trước là người chơi, sau đó bị chủ nhân biệt thự chặt đầu rồi biến thành ác quỷ làm việc cho boss. Quỷ vô diện cũng là người chơi, hắn ta bị chủ nhân biệt thự lột da mặt...”
Cố Cửu bình thản kể ra thân phận và lí do bỏ mạng của ác linh xong, nhóm người chơi đều lộ ra vẻ giật mình thoảng thốt.
Trong 6 con quỷ này chỉ có 3 người chơi, 3 con còn lại là người thường, ngẫu nhiên chết thảm rồi bị mắc kẹt lại “lồng chim“.
“Bọn họ muốn thoát khỏi sự trói buộc của chủ nhân biệt thự thì phải có kẻ thế mạng, mà chúng ta chính là mục tiêu.” Cố Cửu tổng kết lại.
Lời này làm lòng người run sợ, ánh mắt nhìn chúng quỷ càng thêm cảnh giác.
Những ác quỷ không ngờ Cố Cửu có thể vạch trần thân phận và mục đích của mình, ánh mắt nhìn cô trở nên tối nghĩa.
Quỷ nam trong gương dữ dằn nói: “Cô đoán được thì thế nào? Chắc chắn đêm nay các người phải bỏ mạng tại đây, ngoan ngoãn trở thành kẻ thay thế cho chúng ta.”
Hứa Thần Phong dồn hết can đảm lên tiếng: “Không đúng, các người chỉ có 6 quỷ, chỉ cần bắt 6 người thế mạng là được, vì sao phải giết hết bọn tôi?”
Có tận 16 người chơi còn sống sót.
Quỷ nam trong gương cười gằn: “Giết 6 người là để thế mạng cho chúng tôi, còn lại phải tặng cho chủ nhân hưởng dụng.”
Nhóm người tức đến trợn tròn mắt, nếu không phải đang ở trong lồng bảo vệ thì hẳn sẽ có người cho hắn ta nếm sự lợi hại của thánh quang phù.
Quỷ nam trong gương đắc ý ngắm nghía con người, còn làm ra hành vi như đang lựa hàng hóa với Cố Cửu. Hắn ta hy vọng đại tiểu thư nóng nảy dễ cáu giận mất hết kiên nhẫn mà đi ra khỏi vòng an toàn.
Chỉ cần cô rời khỏi kết giới, mọi chuyện không đến phiên cô quyết định nữa rồi.
Giữa lúc quỷ nam đang mừng thầm thì sắc mặt hắn ta chợt cứng đờ rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết mà bay vọt lên.
Mọi người chú ý thấy bên người quỷ nam trong gương có thêm một con ếch giấy. Miệng nó đóng mở như đang nhai thứ gì đó, rồi lại nhìn quỷ nam trong gương mất đi một chân, tức khắc hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
Quỷ nam trong gương thế mà bị ếch xanh giấy ăn mất một chân. Hắn ta vừa sợ vừa đau, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn khập khiễng nhào lại, hòng xé nát ếch ta.
Ếch xanh nhảy vào trong lồng bảo vệ, quỷ nam bị ngăn lại, bay thẳng ra ngoài.
Nhìn thảm trạng của quỷ nam trong gương, 5 quỷ còn lại không buồn hé răng mà lùi lại một bước.
Quỷ nam trong gương vừa tức vừa hận, chỉ vào nhóm quỷ mắng to: “Đám nhát cáy mấy người đứng đó làm gì? Chủ nhân vẫn đang quan sát chúng ta, nếu cứ mãi không làm gì thì chủ nhân sẽ nổi giận.”
Quỷ thai phụ xoa bụng, nói: “Chúng tôi cũng đâu có vào đó được? Làm gì cơ?”
Quỷ khác yên lặng gật đầu. Bọn họ mới không ngốc như quỷ nam trong gương, chủ động đi trêu chọc người chơi.
Quỷ nam trong gương tức muốn ngất.
Đột nhiên, Cố Cửu chỉ cửa sổ, nói: “Mau nhìn kìa, đó là cái gì?”
Người và quỷ theo bản năng nhìn theo, ngay cả con mắt bên ngoài cũng lộ sự ngờ vực mà nhìn Cố Cửu.
Không gian lặng im, chẳng có gì xảy ra.
Đối diện với hơn chục đôi mắt dõi theo, Cố Cửu tỉnh bơ nói: “Ồ, nhìn nhầm rồi, xin lỗi nhé.”
Lời xin lỗi không có miếng thành ý nào, quỷ nam trong gương và đôi mắt ngoài cửa chỉ hận không thể cạp đầu cô. Những người khác tuy không hiểu gì nhưng chẳng ai lên tiếng hỏi.
Một lúc sau, Cố Cửu lại tỏ ra kinh ngạc kêu lên: “Đó là cái gì?”
Người và quỷ tiếp tục bị cuốn theo mà nhìn qua, lại chẳng có gì.
Đôi mắt ngoài cửa sắp sửa phun lửa, chủ nhân biệt thự rất muốn đánh chết người phụ nữ đáng ghét này.
Cố Cửu nhún vai: “Tôi chỉ là thấy hiện tại quá yên tĩnh, đùa với cả nhà chút thôi! Sao nào, đùa chút cũng không được, các người cũng quá keo kiệt! Đặc biệt là mi, mi đồng ý đón bọn ta vào biệt thự nhà mình, đùa chút thôi chẳng quá đáng.” Cô chỉ vào đôi mắt bên ngoài và nói.
Khi tròng mắt trắng của chủ nhân biệt thự dần nổi đầy tơ máu vì phẫn nộ, cả căn biệt thự chấn động, đèn thủy tinh lay qua lay lại mà quỷ ảnh và 6 con quỷ oằn mình xuống sàn nhà, trông cực kì chật vật.
Cố Cửu bình tĩnh nói tiếp: “Đừng giận dỗi thế. Dù mi có tức đến cỡ nào cũng không thể vào trong giết ta.”
Mọi người: “...” Cầu xin đại tiểu thư đừng chọc giận boss nữa!
Nhóm người chơi lúc này nhận ra Cố Cửu cố tình chọc giận chủ nhân biệt thự nhưng không rõ cô làm vậy vì lí do gì.
Mãi cho đến khi nghe tiếng leng keng vang lên, tất cả cùng nhìn về nguồn âm, mới phát hiện không biết từ bao giờ đã có một ngàn hạc giấy bay vào vòng an toàn, mà trong miệng chúng nó là một chiếc chìa khóa.
Con mắt ngoài cửa sổ thấy vậy thì tức đến con ngươi suýt nứt ra, nó giận dữ gầm lên.
Căn biệt thự lần nữa chấn động, lần này mạnh hơn những lần trước rất nhiều. Nhóm người chơi trong kết giới cũng bị ngã trái ngã phải.
Lục Tật vươn tay, đàn hạc bay lại tay anh. Lục Tật cầm lấy chìa khóa rồi đưa nó cho Cố Cửu.
“Ôi chao, tức đến thế cơ à.” Cố Cửu nhận chìa khóa, không chút thành ý nói: “Vừa nãy ta thật sự chỉ đùa với mi chút thôi, ai ngờ mi dễ mắc lừa đến thế. Sinh vật có chỉ số IQ thấp như mi không biết sao lại trở thành chủ nhân biệt thự nhỉ? Chẳng lẽ do ngu si tứ chi phát triển chăng?”
Bị con người trần trụi sỉ nhục trí thông minh, chủ nhân biệt thự sắp tức chết.
Cay!!! Nhưng không đánh được cô!!!
Vẫn câu nói cũ, thân là “người” sao có thể tự mình bò vào lồng để đấm con “chim” hỗn hào dám cà khịa chủ chứ? Trừ khi nó trở thành “chim” như cô thì mới có thể vào trong.
Do đó, biệt thự vây khốn người chơi đồng thời trở thành lớp bảo vệ đảm bảo cho bọn họ được an toàn, không xung đột chính diện với boss.
Nhóm người chơi sáng mắt nhìn chìa khóa trên tay Cố Cửu, bọn họ cảm thấy não mình không đủ dùng. Giờ phút này nhóm người mới hiểu được nguyên do Cố Cửu trêu chọc chủ nhân biệt thự. Cô làm vậy để yểm trợ cho đàn hạc giấy đã tìm thấy chìa khóa trong vườn hồng thuận lợi mang vào.
Tuy nhìn bề ngoài có vẻ nhẹ nhàng nhưng cả quá trình cô phải tập trung thù hận của boss vào mình, thực tế cũng không quá dễ.
Nếu đàn hạc bị boss phát hiện, tất thất bại trong gang tấc. Chờ qua 6 giờ, lồng bảo vệ hết tác dụng, Cố Cửu sẽ phải đối mặt với đòn trả thù hiểm độc nhất từ boss. Tình cảnh đó rất khó để có ai chấp nhận đứng ra hành động, nhưng Cố Cửu đã làm.
Dưới ánh mắt căm phẫn của boss, Cố Cửu bảo thiếu nữ bên cạnh: “A Tật, lấy chìa khóa khác ra đây.”
Lục Tật đặt 5 chìa còn lại ra sàn nhà. Tiếp đó Cố Cửu đặt cái cuối cùng xuống.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chỉ thấy cả 6 chìa như bị nam châm hút vào, hợp thành một chiếc chìa khóa mới. Đúng là một cảnh tượng không ngờ đến.
Nhìn chiếc chìa khóa này, Cố Cửu khẽ cười. Cô nói với con ngươi trợn trừng như muốn rớt khỏi hốc mắt bên ngoài: “Đây hẳn là chìa khóa cửa lớn của biệt thự, đúng không?”
Tuy boss không nói lời nào nhưng sự kinh hoảng toát ra từ mắt nó đã chứng minh suy đoán của Cố Cửu là đúng.
Dường như ngại chưa đủ thù hận, Cố Cửu giảng giải: “Biệt thự có 6 phòng và những vệt máu kia thực tế là thủ đoạn đánh lạc hướng phán đoán của người chơi. Tôi đoán mấy bóng đen này không thể vào trong 6 phòng đó. Nếu đêm nay chúng ta không phá vòng vây ra ngoài, mạo hiểm chọn 6 căn phòng làm nơi ẩn núp an toàn thì có lẽ tất cả sẽ chết ở đó.”
Vì sao phải ném chìa khóa cuối cùng ở vườn hồng? Đó là để người chơi không thể tùy tiện ra khỏi biệt thự, nếu không sẽ bị boss canh giữ bên ngoài dễ dàng bắt được và sát hại.
Trước đến nay, vào phó bản “Cá chậu chim lồng”, ai cũng biết đêm thứ sáu cực kì nguy hiểm. Vì để tìm đường sống, người chơi dưới sự ám thị của nhóm ác quỷ sẽ đi tìm chìa khóa từng phòng, cho rằng chỉ cần tìm được khóa rồi vào trong 6 căn phòng trốn tránh là có thể an toàn vượt qua đêm thứ sáu.
Không ngờ đó là quyết định sai lầm, nào có thứ gọi là an toàn ở đấy.
Quan trọng nhất vẫn là chìa khóa thứ sáu.
Nếu không tìm được nó chỉ có thể nỗ lực chống chọi, kéo dài hơi tàn đến ngày thứ bảy thì sẽ sốt sót.
Cố Cửu giải thích không chỉ để chọc giận boss mà còn để người chơi còn lại hiểu ra.
Trừ Tề Ngọc Hành, ai nấy đều lộ vẻ mặt gượng gạo.
Kỳ thật mới đầu bọn họ cũng có suy nghĩ rằng phải chăng phòng khóa là cơ chế đặc thù bảo vệ người chơi của phó bản, bọn họ có thể ở trong đó trốn ác quỷ tấn công trong đêm thứ sáu chết chóc.
May thay có đại tiểu thư tiên phong dẫn đầu, dám đánh trực diện với boss nên bọn họ không xem phòng khóa là lối thoát cuối cùng.
“Thì ra cả phòng toàn máu đều là từ người chơi để lại.”
Ngải Như Ý và nhóm tân thủ mặt tái mét. Chỉ chút nữa thôi là bọn họ sẽ tiếp bước những người xấu số đó, bỏ mạng trong phòng khóa.
Cố Cửu nói tiếp: “Tôi cho rằng những người chơi đã chết là do bị bóng đen nghiền nát như bóng bay. Xương cốt vỡ vụn, mạch máu không chịu nổi áp lực nên bắn ra tứ phía. Cả căn phòng đều bị vấy máu vì thi thể như bị nổ tung.”
Mọi người: “...” Xin cô đừng nói nữa!
Tề Ngọc Hành hỏi: “Cô Cố, hiện tại có chìa khóa, có phải chúng ta nên qua ải rồi không?” Cái chốn bẩn thỉu này anh ta không muốn ở lâu thêm một giây một phút nào nữa, phải nhanh chóng rời khỏi.
Cố Cửu nói: “Đúng là có thể vượt ải rồi, nhưng trước khi đi, tôi có việc muốn làm.”
“Cái gì?” Mọi người khó hiểu nhìn cô. Vị đại tiểu thư này còn muốn làm gì nữa?
Cố Cửu chỉ vào đôi mắt sưng huyết bên cửa sổ, nói: “Cũng nên giải quyết cái thứ ghê tởm kia và để bọn họ được tự do chứ?”
“Bọn họ” là chỉ ác quỷ bị biệt thự giam cầm.
Nhóm người chơi ngẩn ra nhìn 6 con quỷ.
Cát Quang dẫn đầu, lên tiếng hỏi: “Cô Cố muốn làm gì cứ việc nói ra.” Ông ta cũng thấy thương thay cho những cô hồn dã quỷ bị ép buộc trở thành công cụ cho chủ nhân biệt thự.
Cố Cửu lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm, chắc là có liên hệ với chiếc chìa khóa này.”
Lúc này, nữ quỷ chặt đầu nói: “Tôi biết. Dùng chìa khóa này tấn công con ngươi kia nhưng sau khi sử dụng, các người không thể mở cửa rời đi, chỉ có thể chờ thêm một ngày cho đến khi thời hạn làm nhiệm vụ kết thúc.”
Dứt lời, sắc mặt mọi người thay đổi.
Bọn họ chỉ hận không thể rời khỏi chỗ quỷ quái này nhanh nhanh chút, sao có thể ở thêm một ngày?
“Được.”
Người mở miệng là Tề Ngọc Hành. Thấy mọi người nhìn qua, anh ta lười biếng đáp: “Tìm được chìa khóa là công sức của cô Cố và cô Lục đây. Muốn dùng nó thế nào hai người tự quyết định đi, dù sao chúng ta đều có thể qua ải.”
Đại lão người ta đã nói vậy, bọn họ nào phản bác được?
Dù muốn hay không, các người chơi khác chỉ đành gật đầu tuân theo quyết định của Cố Cửu.
Cố Cửu khẽ cười, nói một tiếng cảm ơn.
Câu cảm ơn này cực kì dịu dàng, kết hợp với hai lúm đồng tiền xinh xinh trên gương mặt đẹp đẽ cổ điển kia làm nhóm người chơi cả nam cả nữa đột nhiên đỏ mặt, cả người lâng lâng như mới uống một chén rượu mạnh.
Người chơi là bà nội trợ time ôm ngực, lẩm bẩm: “Không được! Lão chồng so với cô ấy đúng là như trời với đất! Bản thân tôi sắp không nhịn nổi muốn cong, tìm bà vợ hiền hậu cùng nhau nuôi con.”
Mọi người: “..” Tỉnh tỉnh, người ta là đại tiểu thư hung bạo tàn nhẫn không liên quan gì đến từ dịu hiền.
Chúng quỷ ngơ ngác nhìn Cố Cửu, không biết nói gì.
Cố Cửu đưa chìa khóa cho Lục Tật rồi chỉ vào con mắt ngoài cửa và nói: “A Tật, cô rất khỏe. Cô hãy ném chìa khóa vào nó đi, cứ ném thật hung hăng, thật mạnh bạo vào.”
Lục Tật không hề từ chối nhìn Cố Cửu nở nụ cười cổ vũ.
Chìa khóa nằm trong bàn tay trắng như tuyết của thiếu nữ, ánh kim loại sáng lập lòe. Ngay khi bị Lục Tật ném về phía cửa sổ, chìa khóa nháy mắt biến thành một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trong con mắt kia.
Tiếng rít gào thảm thiết vang vọng phía chân trời, đôi mắt nổ tung như bong bóng. Mà ngay khi con mắt biến mất, những quỷ ảnh phiêu đãng như làn sương khói một thoáng tiêu tan.
Cuối cùng chỉ còn lại 16 người chơi và 6 con quỷ.
Lồng bảo vệ vừa hay hết hiệu quả phòng ngự, ác quỷ có thể tấn công người chơi.
Quỷ nam trong gương lộ vẻ mặt hung tàn, âm u nhìn chằm chằm Cố Cửu, ngo ngoe muốn tấn công.
Cố Cửu nhìn hắn ta, cô hơi nhướn mày, hửm một tiếng.
Quỷ nam trong gương lập tức héo rũ, sợ hãi ôm lấy bản thân, chỉ muốn biến về hư vô ngay tại chỗ.