Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 28: Chương 28: Cá chậu chim lồng (Xong)




Editor: Thẩm Huỳnh.

Sau khi con mắt ngoài cửa sổ biến mất, căn biệt thự trở nên vô hại. Người chơi nhanh chóng phát hiện ra những chỗ bất thường. Đầu tiên, có rất nhiều món đồ chưa từng xuất hiện vào ban ngày, chẳng hạn như hướng tây bắc của đại sảnh có một quầy bar và bên trên bày liên tiếp mười mấy chai rượu.

Tiếp đó, ánh hào quang sa hoa dần nhạt nhòa, căn biệt thự rũ bỏ vẻ ngăn nắp mới mẻ mà phủ lên mình sắc màu của năm tháng.

Tề Ngọc Hành mở một chai rượu rồi ngửi thử hương vị. Anh ta nói: “Đây là rượu thật.”

Tề Ngọc Hành không quá kinh ngạc, đống rượu này hẳn là do chủ nhân biệt thự sưu tầm trong một không gian khác. Hiện tại chủ nhân đã bị Lục Tật và Cố Cửu liên thủ xử lý nên căn biệt thự mới để lộ ra hình dáng thật của nó.

Không thể không nói, đây là phó bản kịch tính nhất mà Tề Ngọc Hành từng trải qua. Boss phó bản ấy vậy mà bị người chơi tiễn về trời, nói ra mấy ai tin chứ?

Những người chơi khác hào hứng xem xét quầy bar, phát hiện lượng rượu cũng không tính là nhiều.

“Bên trên còn khá ít, không lẽ chủ nhân biệt thự uống mất rồi?” Có người bĩu môi hỏi.

Sáu con quỷ im lặng nhìn về phía Cố Cửu ngồi nghỉ trên ghế sô pha, thống nhất không đi tố cáo người lấy rượu là cô.

Quỷ nam trong gương muốn đi vạch trần lắm, hắn ta muốn Cố Cửu bị nhóm người chơi chỉ trích. Thế nhưng hắn ta có gan nghĩ đấy mà nào có dạ làm, chỉ có thể tự ôm lấy bản thân rúc lại phía sau.

Nhóm người chơi rà soát căn biệt thự từ trên xuống dưới một lần, sau đó ai nấy kinh hãi khi thấy phòng chứa châu báu. Nào là ngọc thạch, vàng thỏi, đồ cổ... nhìn mấy cũng không đủ.

Tề Ngọc Hành đi vào rồi cầm lấy một bức danh họa nổi tiếng thế giới ngắm nghía một lát, sau đó cười nhạo: “Ấy vậy mà là hàng thật... Không ngờ boss lần này có nhiều bảo vật quý giá đến thế, xem ra nó tốn công sưu tầm không ít từ các thế giới song song.”

Chẳng có gì để nghi ngờ, bức họa này giống hệt với bức đang được trưng bày ở bảo tàng nghệ thuật quốc gia tại thế giới nào đó.

Hai bức họa giống hệt nhau, nếu nghĩ sâu hơn về nguồn gốc nó chỉ có thể tới từ thế giới song song mà thôi. Lấy sức mạnh và phép màu từ thế giới trò chơi Chư Thiên, thứ có thể tìm được ngàn vạn linh thức giả từ vô vàn thế giới khác nhau thì một boss trong phó bản thu thập được nhiều món đồ như vậy chẳng có gì lạ.

Những người chơi khác đều hiểu ý của Tề Ngọc Hành. Chỉ có người chơi mới hiểu nửa mùa, hai mắt đều sắp bị báu vật chiếu mù, lòng đầy tham lam hỏi dồn dập: “Anh Tề, chúng tôi có thể mang một ít đi không?”

Nếu có thể mang thứ gì đó về, từ nay bọn họ một bước lên mây, cả đời không lo ăn mặc.

Tề Ngọc Hành khinh thường đáp: “Mấy người không có túi không gian, lấy về kiểu gì?”

Đồ vật thuộc về thế giới trò chơi chỉ có thể để trong túi không gian rồi mang ra thế giới thật. Người chơi chưa vượt qua phó bản đầu tiên không có túi không gian, căn bản chẳng thể mang thứ gì đi.

Chỉ khi bọn họ thuận lợi rời khỏi phó bản đầu tiên, tiếp xúc với hệ thống quản gia thì khi đó mới có tư cách trở thành người chơi chính thức.

Trừ Hứa Thần Phong, những người chơi khác đều lộ ra vẻ mặt thất vọng và không cam tâm. Mắt thấy tiền tỉ ngay trước mặt lại không thể lấy, còn gì đau khổ hơn nữa chứ?

So với nhóm tân thủ, những người chơi chính thức trông thật là bình tĩnh.

Chỉ cần vật vã vượt qua hai phó bản trở lên, người ta đều hiểu tài phú chỉ là phù du trong thế giới trò chơi này. So với mấy thứ tục vật đó, bọn họ mong mỏi có được đạo cụ hộ mệnh hơn, đấy mới chân chính là thứ có giá trị mà mà người chơi hướng đến.

Một khi trở thành người chơi cao cấp, muốn có tiền tài hay địa vị đều dễ như trở bàn tay.

Đây chính là điểm khác biệt rõ ràng nhất giữa người chơi lâu năm và người chơi mới, tam quan chưa thay đổi.

Thấy nhóm tân thủ mò mẫm từng ngóc ngách biệt thự mà Hứa Thần Phong lại cực kỳ bình thản, Cát Quang nảy ý hỏi cậu: “Gặp báu vật giá trị bạc tỷ mà cậu không có chút cảm xúc gì đặc biệt à?”

Hứa Thần Phong lặng lẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ đáp: “Đồ cổ và châu báu đó ở hiện thực cũng có cái giống hệt... Nếu thật sự mang về thực tại thì tôi sẽ phải giải thích nguồn gốc của nó ra sao? Anh Tề đã nói chúng đều là đồ thật, vậy càng khó giải thích hơn nữa, chi bằng bỏ qua ngay từ đầu.”

Hơn nữa cậu ta cũng không cần những thứ trăng trong bóng nước này.

Hiếm lắm mới có người mới nào tỉnh táo như vậy, nhóm người chơi chính thức lộ vẻ tán thưởng.

Cát Quang xoa đầu cậu, cười nói: “Chẳng trách cô Cố lại thích cậu. Nhóc con này được lắm, hy vọng phó bản sau có thể gặp lại cậu.”

Gương mặt trắng trẻo của Hứa Thần Phong khó nén sự vui sướng, cậu nhóc cẩn thận hỏi: “Chị Cố thích tôi sao?”

Người như cậu ta mà cũng sẽ được quý mến?

“Cô ấy chấp nhận che chở cho cậu, khích lệ cậu, không phải ưa thích thì là gì?” Cát Quang cười ha hả: “Cô Cố là người nhìn xa trông rộng, tương lai chắc chắn sẽ tiến xa hơn trong Chư Thiên giới.”

Hứa Thần Phong mím môi thẹn thùng cười rộ lên.

Thì ra cậu cũng không quá kém cỏi, cũng sẽ có người ưa thích mình. Tuy chỉ là bèo nước gặp nhau trong trò chơi nhưng đã làm cuộc đời của cậu bước sang một trang mới.

Tuy người chơi chính thức không hứng thú với tục vật nhưng vẫn lấy một chút vào túi không gian.

Ngải Như Ý cầm lòng không đậu nói: “Các người chẳng phải không có hứng thú hay sao? Lấy về làm gì?” Nhìn đến túi không gian có thể lưu giữ bảo vật, nhóm tân thủ ghen ghét đến đỏ mắt.

Tất cả đều là tiền đấy!

Người chơi là bà nội trợ bật cười: “Ai biết các phó bản sau có cần dùng tiền gấp hay không, dự trữ chút vẫn hơn.”

Bọn họ đâu có ngu, tuy hiện thực không dùng được nhưng thế giới trò chơi thì khác.

Một ít ngọc thạch và vàng thỏi linh tinh không có dấu ấn gì thì có thể mang về cải thiện cuộc sống thực tế. Đấy chính là món quà bồi thường mà Chư Thiên tặng cho người chơi. Bọn họ vật vã liều mạng trong phó bản đủ rồi, sao có thể bôn ba vì cơm áo gạo tiền nữa?

Có người tốt bụng an ủi nhóm tân thủ: “Chờ sau khi các người vượt qua nhiều phó bản hơn thì sẽ biết mấy thứ này rất dễ gặp, không đáng giá là bao.”

Cuối cùng nhóm người mới cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Báu vật sao có thể rẻ rúng thế được, tân thủ bọn họ chỉ hận không thể lấy chúng về cải thiện đời sống ngay lập tức.

Những người chơi chính thức thu gom hết tất cả món đồ quý mà chủ nhân biệt thự sưu tầm. Tuy nhiên bọn họ không quên Lục Tật và Cố Cửu đứng ngoài quan sát mà để dành một phần cho hai người.

Cố Cửu thấy bọn họ gói ghém đồ thì hơi nhướng mày. Cô tươi cười nói: “Thật ra tôi và Lục Tật từng phát hiện nhà kho này trước rồi, cũng đã lấy một ít.”

Người chơi cũ nghe vậy thì thầm cảm thán, không hổ là đại tiểu thư, thảo nào boss cứ chăm chăm nhằm vào cô đến thế.

Thế nhưng bọn họ vẫn đưa gói đồ cho Cố Cửu. Lần này có thu hoạch lớn hoàn toàn là nhờ công sức của hai người.

Cố Cửu và Lục Tật thấy bọn họ khăng khăng chừa phần đành phải nhận lấy.

Ngải Như Ý và năm người mới nhòm đám người đến suýt khóc, bọn họ cũng muốn có phần gói mang về...

Còn khoảng hai tiếng nữa là mặt trời mọc, nhóm người không ai ngủ mà ngồi chờ đợi khoảnh khắc qua ải cùng sáu con quỷ. Mười sáu người chơi mặt đối mặt cùng năm con quỷ.

Còn dư quỷ nam trong gương không dám trực diện với Cố Cửu. Hắn ta ngồi xổm trong góc phòng, chỉ sợ bản thân chẳng may làm đại tiểu thư khó ở lên, sai ai đấy lấy thánh quang phù đập cho hắn ta hồn bay phách tán. Đọc thêm các chươ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.