Editor: Thẩm Huỳnh.
Hệ thống 387 nhìn lén sắc mặt cô rồi rụt rè đề nghị: [Nếu đại tiểu thư chê ít tích phân, cô có thể thăng lên phó bản cấp C. Tích phân tối đa của mỗi phó bản lên đến 5000 đấy.]
Tiếp đó, 387 lại giải thích các cấp bậc tiểu thế giới và giới hạn tích phân cho Cố Cửu.
Trò chơi phân bậc từ khó đến dễ là S, A, B, C, D. Cấp S có độ khó cao nhất.
Theo đó, phó bản cấp D người chơi đạt được max tích phân là: 1200.
Cấp C được: 5000.
Cấp B được: 10000.
Cấp A được: 50000.
Và Cấp S được: 100000.
Có thể nói càng lên cao tích phân càng nhiều, cấp S hạn mức lên đến một trăm nghìn điểm, bởi thế đại lão cấp cao ai mà chẳng giàu nứt đố đổ vách?
Cố Cửu ngờ vực hỏi: “Hiện tại tôi mới vượt qua phó bản thứ hai. Chẳng phải mỗi cấp cần vượt qua mười phó bản mới được lên level sao?”
Thậm chí một vài người chơi thực lực kém cỏi dù có vượt được mười tiểu thế giới chưa chắc đã được lên cấp khác.
[Đó là đối với những người chơi bình thường, quy tắc đó đặt ra để bảo vệ bọn họ, đỡ cho một vài người thực lực không đủ lại có máu liều bỏ mạng vô ích, chi bằng để họ rèn luyện nhiều hơn ở cấp dưới. Nếu xét thấy người chơi có thực vượt cấp thì không cần tuân thủ quy tắc đó, có thể trực tiếp xin thăng level. Dẫu sao luật lệ luôn song hành với thực tiễn, mà quy tắc đặt ra là để phá vỡ, đúng không?]
Cố Cửu cười nghiền ngẫm: “Cậu hiểu sâu biết rộng thật.”
387 nói thầm: [Không phải tôi hiểu nhiều mà do trước kia có nhiều người chơi mạnh cũng làm như thế. Bọn họ không có kiên nhẫn chơi đủ các màn cấp thấp nên hầu hết đều lựa chọn nhanh chóng xin thăng lên phó bản cấp cao hơn, ở đó mới có tính khiêu chiến.]
Hay nói cách khác, đám thiên tài đấy toàn kẻ ngông cuồng, đam mê nhảy múa với tử thần.
Thử thách càng nguy hiểm càng khiến bọn họ sục sôi ý chí chiến đấu.
Hệ thống 387 tuy có thể phán định cách Cố Cửu vượt ải rất đỉnh nhưng chỉ mới hai phó bản mà thôi, thực tế nó cũng không quá hy vọng Cố Cửu bước vào con đường mạo hiểm. Vất vả lắm mới có một người chơi tiềm lực như cô, nó còn muốn ôm đùi đại tiểu thư để nâng cấp hệ thống.
Cố Cửu không vội nói có lên phó bản cấp C hay không, cô nhanh chóng chuyển qua chuyện khác.
“Cậu giúp tôi kiểm tra xem rượu mang từ tiểu thế giới ra có vấn đề gì không? Cả mấy món đồ đi kèm nữa.”
Rượu để uống vào người, cô còn định tặng cho người nhà và bạn bè. Tuy lúc ấy Cố Cửu nói có vẻ chắc chắn lắm nhưng thứ chưa xác định an toàn hay không sao có thể mang ra dùng được?
Cách thức kiểm tra chuẩn xác nhất là đưa cho hệ thống quản gia.
Hệ thống 387 nói: [Đại tiểu thư yên tâm đi, rượu không có vấn đề gì.] Nó ngập ngừng: [Về sau trong các thế giới khác cô sẽ gặp được nhiều thứ tốt hơn. Nếu có vấn đề gì, hệ thống sẽ nhắc nhở cô ngay. Chúng xem như món quà bồi thường mà trò chơi dành cho các cô. Vì người chơi yên tâm hoàn thành nhiệm vụ, Chư Thiên sẽ không để mọi người thiệt thòi.]
Cố Cửu hơi mỉm cười, hệ thống giải thích khá giống với suy đoán của cô.
“Cảm ơn, cậu đã giúp tôi rất nhiều.” Cố Cửu khen một câu.
Cục kim loại tròn tròn tản ra ánh sáng hồng phấn như đang thẹn thùng, ngay cả âm thanh cũng trở nên nũng nịu: [À thì, đó là trách nhiệm của tôi, hiện tại tôi là hệ thống quản gia của cô mà! Chỉ cần về sau đại tiểu thư trở thành bá chủ một phương thì đừng vứt bỏ tôi là tôi đã mừng lắm rồi...]
Nó thật giống với hình ảnh người vợ tào khang, lòng đầy lo sợ mai sau chồng mình aka người chơi công thành danh toại thì ruồng rẫy bản thân.
Cố Cửu vuốt ve viên cầu tròn và nói: “Hiện tại đưa tôi đến thành Vô Giới.”
[Đại tiểu thư muốn vào thành Vô Giới?]
“Ừ, hiện tại đang rảnh, đến thăm thú.” Cố Cửu thản nhiên đáp.
Trong không gian sương xám không bị ảnh hưởng bởi dòng thời gian, mặc kệ người chơi ở trong đó bao lâu lúc trở ra không hơn không kém một giây. Bởi lẽ đó không gian sương xám trở thành nơi giao lưu giữa người chơi và hệ thống.
Sương mù tản ra để lộ một con đường từ hư không. Thành thị rộng lớn bất tận, bên trên là bầu trời đầy sao lấp lánh, ấy thế nhưng lại có ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người tạo nên một bức tranh quái dị.
Cố Cửu đứng giữa đường phố thênh thang cắt ngang qua thành phố, xen lẫn với dòng người tấp nập.
Đủ mọi kiểu dáng quần áo, trang điểm, có người vội vã lướt qua hoặc tò mò nhìn xung quanh, kẻ thì lạnh lùng thờ ơ, thậm chí có ai đó lẫn trong đám đông nở nụ cười ác liệt... Trăm ngàn sắc thái dường như tụ hội về chốn này.
Cố Cửu bình thản liếc mắt rồi nhìn về tài khoản người chơi của mình. Mỗi người đều có một hệ thống quản gia và tài khoản riêng, trước khi thoát khỏi phó bản “Cá chậu chim lồng” cô đã add friend với Lục Tật.
Nghe nói trong thế giới Chư Thiên này chỉ có người mình cực kì tín nhiệm mới có thể trao đổi thông tin tài khoản.
Hiện tại, trên danh sách bạn bè của Cố Cửu có một cái tên xa lạ sáng lên ánh hồng như đang nói chủ nhân nó còn tồn tại.
Cố Cửu nói với hệ thống 387: “Cậu dẫn tôi đến nơi người chơi này ở.”
387 đồng ý, tiếp đó hình chiếu bản đồ vệ tinh ảo xuất hiện trước mắt Cố Cửu. Nó tiếp tục mở rộng ra, có lẽ vì hình ảnh quá lớn nên cuối cùng thu nhỏ lại chỉ còn một phần hiển thị quãng đường cô phải đi.
Cố Cửu vừa đi vừa hỏi: “Thành Vô Giới rộng bao nhiêu?”
[Trước mắt, nếu so sánh với địa cầu thì nơi này rộng gấp mấy lần, chia làm 3530 khu vực. Mỗi khu vực đặt tên theo phân khu...]
Hệ thống 387 tóm tắt tình huống nơi này cho Cố Cửu rồi bảo cô lên xe bus tới điểm đến.
Tài khoản đối phương ở quá xa, không cùng khu với Cố Cửu, phải ngồi xe bus mới tới được.
Thành Vô Giới quả thật quá lớn, đúng như tên gọi của nó- Vô Giới. Nghe nói cứ cách một thời gian nó sẽ mở rộng ra thêm, do đó nếu không có tài khoản chính xác của đối phương căn bản không có cách nào tìm được một người ở đây.
Vào trạm xe bus, nơi này vắng tanh, bên cạnh cũng không có bảng hướng dẫn tuyến đường. Ngay khi Cố Cửu đang quan sát trạm dừng thì có một chiếc xe xuất hiện như một bóng ma từ địa phủ. Thân xe đen tuyền, có vô số ánh sao đêm lấp lánh làm giảm bớt phần nào cảm giác ớn lạnh.
Cố Cửu nhìn biển số xe –0.
387 kinh ngạc cảm thán: [Đại tiểu thư ơi, đây là xe bus đến khu tinh linh. Nơi đó có rất nhiều đại lão định cư, mua nhà ở đó. Nhà bọn họ xây dựng như lâu đài cổ hoặc hoàng cung nguy nga tráng lệ, cực kỳ rộng lớn...]
Cố Cửu ồ một tiếng, cảm xúc bình lặng như mặt hồ.
Xe bus số 0 mở cửa, một người đàn ông đeo mặt nạ cử chỉ thong dong ngồi bên trong, cả xe trống rỗng dường như chỉ phục vụ mỗi mình anh ta.
Xe số 0 nhanh chóng đi mất, tiếp đó lại có xe khác đến, người chơi lục tục lên xe. Cố Cửu quan sát một hồi xem người khác đi xe thế nào.
Trạm dừng có một ô trống, người chơi nhập địa chỉ mình muốn đến vào đó, vài phút sau sẽ có xe bus tương ứng xuất hiện một cách chóng vánh như thể đặc biệt dành riêng cho người chơi.
“Không có xe tư nhân à?” Cố Cửu kinh ngạc hỏi.
387 giải thích: [Cô Cố, thực tế xe bus này là một dạng đạo cụ, chẳng qua nó được làm thành hình xe thôi. Tuy không phải xe tư nhân nhưng nó tiện lợi hơn rất nhiều.]
Thành Vô Giới không phân giai cấp. Dù bạn có là đại lão oai phong một cõi ra ngoài vẫn phải ngoan ngoãn ngồi xe bus, cực kì bình dân.
Cố Cửu dưới sự hướng dẫn của hệ thống nhập địa chỉ vào ô trống, 10 giây sau đã thấy xe bus số 98 dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra mời khách lên.
Cố Cửu lên xe rồi nhìn về phía ghế lái, quả nhiên không có ai cả.
Tiền vé hết 10 tích phân.
Cố Cửu nghĩ thầm, tiền vé xe còn đắt hơn cả tiền mua quần áo. Mấy bộ quần áo trong thương thành chỉ có giá 1 tích phân mà thôi.
387 lập tức phản bác: [Đại tiểu thư à, nói vậy không chính xác. Quần áo hàng hiệu của cô có sang quý đến đâu cũng chỉ là quần áo mặc bình thường, sao so được với đạo cụ?]
Cố Cửu khẽ gật đầu, đồng tình với hệ thống.
Trong xe còn có người khác nhưng những vị khách này chẳng để ý đến ai, cực kì lạnh lùng.
Khoảng 5 phút xe đã đến nơi.
Sau khi xuống xe, Cố Cửu cảm thấy tiêu 10 tích phân đúng là có ý nghĩa. Dựa theo quãng đường từ tinh khu 33 đến đây ít nhất cũng tương đương với nửa vòng trái đất. Khoảng cách xa như vậy chỉ cần 5 phút đã tới đúng là đáng khen ngợi.
Cố Cửu nhìn thấy thiếu nữ mặc váy trắng đứng cách trạm dừng không xa.
Váy trắng liền thân và mái tóc dài xõa tung đen óng dày như rong biển, cô gái yên lặng đứng đó tựa như đóa bách hợp lặng lẽ nở rộ trong sơn cốc. Cô ấy mang vẻ đẹp của mối tình đầu, hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý, đặc biệt là những người chơi nam. Bọn họ bị sắc đẹp và khí chất xa cách trên người cô chấn động.
Tiếc thay gương mặt tuyệt sắc tái nhợt mang vẻ bệnh trạng nhưng cũng khiến người ta không dằn lòng nảy sinh lòng thương tiếc.
Cố Cửu cười rạng rỡ gọi thiếu nữ: “A Tật.”
Lục Tật đi tới, hỏi: “Cô đi từ khu nào tới?”
“Tinh khu 33.”
Lục Tật đáp: “Tinh khu 33 đúng là nơi người chơi cấp D tụ tập, khá nhộn nhịp.”
Cố Cửu bước đến nắm lấy tay thiếu nữ, cười tủm tỉm: “Tinh khu 98 cũng nhộn nhịp lắm! A Tật, chúng ta đi mua túi không gian trước đi, tôi muốn mua thêm 100 ô.“.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bóng Trăng Phai Tàn Người Còn Đó Không
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
4. Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
=====================================
Lục Tật nhìn cô tự nhiên nắm lấy tay mình, ngón tay anh hơi co lại nhưng đến cuối vẫn không rút ra.
Lục Tật rất quen thuộc hàng quán trong khi 98, anh dẫn Cố Cửu đến cửa hàng bán túi không gian.
Cửa hàng trang hoàng bình thường, chẳng có khách. Đâu phải ai cũng giống như Cố Cửu, tích phân vừa đến tay đã vội mở rộng túi không gian. So ra, bọn họ tình nguyện đổ tích phân vào những món đồ khác hữu dụng hơn.
Một cô nàng mặc đồng phục ra đón khách, giọng nói ngọt ngào cất lên: “Chào mừng quý khách, hai vị muốn mua bao nhiêu ô không gian?”
“100 ô.” Cố Cửu đáp.
Chị gái nhỏ nhanh nhẹn lấy 100 ô không gian ra. Cố Cửu hơi tò mò nhìn thứ được gọi là ô không gian, nó là một cái hộp.
Vẻ mặt tò mò làm cô có chút trẻ con, nhưng thực ra cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Chị gái nhỏ phục vụ chu đáo dạy cô làm thế nào để đồng bộ cái hộp vào hệ thống, sau đó người chơi đã có 110 ô không gian có thể sử dụng.
Hiểu hết thao tác rồi, Cố Cửu cười nói với chị gái nhỏ: “Cảm ơn, tôi hiểu rồi.”
Lục Tật yên tĩnh đứng một bên nhìn. Mãi đến khi Cố Cửu trả tích phân, anh mới nói: “Không phải đã nói để tôi mua cho cô sao?”
“Không cần đâu.” Cố Cửu cười giải thích: “Sau phó bản vừa rồi tôi có đủ tích phân để mua. Lần sau nếu có thiếu thì tôi sẽ tìm cô mượn nhé.”
Lục Tật mặt không chút biểu cảm ồ một tiếng, thế nhưng trong lòng lại nảy ra cảm giác mất mát mơ hồ.
“Cơ mà tích phân còn dư không nhiều lắm, hay là cô mời tôi bữa cơm đi.” Cố Cửu xoa bụng: “Vừa rồi trên đường tới đây tôi thấy thành Vô Giới có nhiều nhà hàng lắm. Ở phó bản ăn bánh mì và mì ăn liền suốt 7 ngày, đúng là khó chịu quá...”
Nghe giọng điệu có chút tủi thân làm nũng của cô, bằng một cách thần kì nào đó tâm trạng Lục Tật như sau cơn mưa trời lại nắng.
Lục Tật dẫn Cố Cửu đến một nhà hàng đồ Trung gần đó.
Hai người gọi một bàn đầy đồ ăn, hơn nữa còn chén sạch bách, sức ăn này chẳng khiến người xung quanh kinh ngạc vì hầu như ai cũng ăn nhiều.
Trước kia Cố Cửu không thể ăn nhiều đến vậy, nhưng sau khi chơi 2 phó bản, cô phát hiện thể chất của mình tăng lên, lượng cơm cũng dần thoát khỏi phạm vi người bình thường cho phép.
Sau khi ăn xong, phục vụ thu dọn bát đĩa và bày trà bánh hoa quả lên. Hai người hiếm khi thả lỏng, ngồi thảnh thơi hưởng thụ dư vị trà nồng đượm.
Lục Tật lấy hai chiếc nhẫn ra rồi đưa một cái cho Cố Cửu, anh nói: “Đây là đạo cụ tổ đội, về sau chúng ta có thể cùng vào phó bản.”
Hai tiểu thế giới trước bọn họ có duyên gặp mặt, nhưng về sau thì không chắc có thể gặp lại nhau không.
Nhưng có đạo cụ tổ đội thì khác.
Cố Cửu nhận lấy nhẫn rồi ngắm nghía. Chiếc nhẫn màu bạc, bên trên có hoa văn đơn giản lại thanh nhã.
Cô bật cười, nói đùa: “Đạo cụ tổ đội mà làm thành một đôi vậy sao? Người không biết còn tưởng nó là nhẫn tình nhân hoặc là nhẫn cưới đấy.”
Lục Tật hai má đỏ hây hây. Anh nhanh chóng giải thích: “Đạo cụ tổ đội có nhiều loại, đội hai người thì có nhẫn, ba người có loại khác...”
Anh cần tìm một người cùng tạo đội vào thế giới trò chơi mà Cố Cửu là đối tượng tốt nhất.
Chẳng hiểu sao khi nhìn những món đạo cụ tổ đội, anh không hề do dự chọn nhẫn cặp.
Cố Cửu thật ra chẳng nghĩ nhiều, đạo cụ chứ đâu phải nhẫn thật. Cô dứt khoát nhận lấy, dịu dàng nói: “Vậy từ nay về sau chúng ta là một đội. Cảm ơn A Tật đã đồng ý cùng đội với tôi.”
Lục Tật nhấp ngụm trà, che giấu gương mặt nóng bừng của mình.
Anh phát hiện bản thân ngày càng buông xuôi trước sự dịu dàng và nũng nịu của cô, tâm trí thường xuyên bị lay động, làm mà không nghĩ.