Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 2: Chương 2: Lời nguyền núi Thanh Sơn (2)




Thôn xóm yên lặng, ngăn cách với xã hội hiện đại, thoạt nhìn không có gì là đặc biệt. Nhưng nhóm người Võ Dương nào dám lơ là cảnh giác. Trong thế giới phó bản này những thứ càng bình thường thì khi bùng nổ càng đáng sợ.

Trước cửa thôn có một tấm bia đá khắc chữ: Thôn Thanh Sơn. Mọi người đứng ngoài đánh giá hoàn cảnh trong thôn thì bỗng có một người đàn ông trung niên lam lũ đi từ trong bước ra.

Ông ta có làn da ngăm đen, nét mặt buồn khổ. Người đàn ông hớn hở cười khà khà đi lại gần bọn họ, nói: “Mấy người hôm nay đến thôn Thanh Sơn chúng tôi để trải nghiệm cuộc sống dân dã có phải không? Trong thôn đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho mọi người rồi, mau vào thôi.”

Võ Dương với khuôn mặt hàm hậu chất phác đáp lời: “Phiền bác quá.”

Người đàn ông trung niên tự xưng là thôn trưởng của thôn Thanh Sơn. Ông ta tự hào giới thiệu cho họ hoàn cảnh trong thôn, cảm thấy họ chọn thôn mình làm nơi trải nghiệm cuộc sống nông thôn là một điều đúng đắn, thường xuyên nhìn nhóm người chơi với ánh mắt tán thưởng.

Nhóm người: “...”

Người chơi có kinh nghiệm ngán nhất là loại NPC vừa gặp đã tay bắt mặt mừng. Hiện tại càng khen bao nhiêu thì đến lúc biến thành quỷ càng mạnh bấy nhiêu.

Đợi trưởng thôn giới thiệu xong, bọn họ biết Thanh Sơn có 66 hộ gia đình, dân cư khoảng 300 người, đa phần xây nhà gần sát nhau, chỉ có một vài hộ là ở cuối thôn hay bên sườn núi.

Sau khi vào thôn, người chơi có thể thấy người dân đi lại tấp nập, có người vác cuốc thuổng, có người dẫn bò dê... Vừa yên bình lại đầy hơi thở đặc trưng của vùng nông dã.

Người dân trong thôn thấy trưởng thôn dẫn người lạ vào thì tò mò nhìn họ, sau khi nghe trưởng thôn giới thiệu rằng nhóm thanh niên trẻ tới để trải nghiệm cuộc sống thì cười rôm rả, thân thiện chào mừng mọi người đã đến.

Hiển nhiên, cảnh nông gia mến khách chân chất thật thà không chút lạ thường.

Trưởng thôn dẫn họ đến một căn nhà hơi cũ. Nhà có hai tầng xây bằng gỗ, tầng trệt có ba phòng và một phòng khách sinh hoạt chung. Lầu hai có bốn phòng trống.

“Đây là nhà ông Lý, gồm có 3 người chỉ ở tại tầng trệt, còn bốn phòng ở lầu hai mọi người tự chia nhau ở. Cơm ăn ba bữa thì đến nhà tôi giải quyết, muốn ăn gì thì nói với bà nhà tôi.” Trưởng thôn nhiệt tình nói.

Võ Dương như tò mò hỏi thêm: “Vì sao bọn tôi không ăn cơm nhà ông Lý luôn?”

Trưởng thôn thở dài, mặt càng sầu khổ hơn: “Nhà ông Lý không có ai nấu cơm cho mọi người được. Ba năm trước ông Lý lên núi đốn củi bị ngã gãy chân, nằm liệt trên giường. Sau đó vợ ổng bỏ trốn, trong nhà chỉ còn bà mẹ già ốm yếu và đứa con nhỏ.”

Gia cảnh nhà này không được tốt cho lắm.

“May mà có mọi người tới thôn trải nghiệm cuộc sống, phí ăn ở của mọi người không ít đâu. Có số tiền này, ông Lý có thể đi chữa chân rồi.” Trưởng thôn hào hứng nói.

Tới đây, trưởng thôn có việc phải đi, dặn họ chiều qua nhà mình ăn cơm.

Căn nhà cũ nát nhưng có vẻ khá chắc chắn, chỉ là khi bước lên cầu thang sẽ tạo ra tiếng kẽo kẹt như muốn sụt ngay tức thì.

Bốn phòng trên lầu hai diện tích và nội thất khá giống nhau, mỗi bên thang có một phòng vệ sinh.

Võ Dương nhìn người trong nhóm, nói: “Chúng ta chia phòng ở trước. Bốn phòng...”

“Anh Võ, em muốn ở cùng phòng với anh.” Lâm Đan Đan gấp gáp ngắt lời.

Vương Bái Bình hơi bực bội, châm chọc nói: “Thói đời, một cô gái không chút chần chờ đòi ở cùng phòng với đàn ông?”

Lâm Đan Đan mặc kệ gã. Ở đây chỉ có 7 người chơi, Võ Dương không chỉ trải qua nhiều phó bản nhất mà còn có dương khí bảo vệ, trong trò chơi này anh ta chắc chắn là người có thực lực mạnh nhất. Ở cùng Võ Dương an toàn hơn so với người khác.

Võ Dương hơi xấu hổ. Anh ta không quen ở chung với phụ nữ nhưng nhìn đôi mắt mong mỏi của Lâm Đan Đan, thêm cả tình nghĩa trước khi vào phó bản, cuối cùng vẫn đồng ý.

Trong thế giới trò chơi nam nữ khác biệt sao quan trọng bằng tính mạng của bản thân?

Võ Dương và Lâm Đan Đan một phòng, đôi anh em mập gầy một phòng, hai cô gái Cố Cửu và Lục Tật một phòng, Vương Bái Bình phải ở một mình.

Gã vốn định tranh ở cùng Võ Dương như Lâm Đan Đan, ai ngờ người phụ nữ đó da mặt dày đến vậy, kết quả phân chia làm gã vừa khó chịu vừa sợ hãi.

Vương Bái Bình muốn tìm đôi anh em mập ú ở ké nhưng nhìn giường thì biết chen chúc không nổi.

Hiện tại là buổi chiều, cách giờ cơm nhà trưởng thôn 1 giờ, mọi người lấy ba lô trò chơi chuẩn bị cho ra xem xét.

Cố Cửu và Lục Tật ở phòng đầu tiên bên trái cạnh cầu thang. Bên trong bày biện đơn sơ, chỉ có một cái giường 1m5, tủ quần áo, tủ kệ đầu giường và hai cái ghế dựa.

Cố Cửu nhìn quanh căn phòng, sau đó ngồi vào ghế nghỉ ngơi.

Đi gần một tiếng, chân cô nặng như bị đổ chì. Lúc này cô chỉ muốn nằm liệt trên ghế không buồn động đậy.

Nghỉ ngơi xong, Cố Cửu phát hiện bạn cùng phòng họ Lục đã ra ngoài từ bao giờ. Cô không để ý, dùng khăn giấy lau mồ hôi xong, chống lưng đi đến bên cửa sổ.

Cửa gỗ cũ mèm phổ biến ở nông thôn, nhìn ra bên ngoài qua lớp kính phủ lớp bụi dày đặc bẩn thỉu. Dù là ban ngày trong phòng khá tối. Mở cửa ra có thể ngắm nhìn khung cảnh bình đám trẻ cởi truồng chạy lông nhông, ngẫu nhiên nghe được tiếng mẹ gọi về ăn cơm... hoàn toàn chân thật và yên bình.

Nhưng bọn họ tới nơi đây đó chính là điều khác thường nhất.

Cố Cửu chỉnh mắt kính, sắp xếp lại thông tin nhận được từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô nhẹ nhàng thở phào.

Tuy không rõ nguyên nhân gì khiến cô bị chọn lựa trở thành người chơi của Chư Thiên nhưng hiện thực trước mắt nói rõ với cô rằng nơi đây có ảnh hưởng lớn đến thị lực của mình.

Chẳng hay do mắt kính hay do thế giới này?

Tiếng mở cửa đưa Cố Cửu thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay lại nhìn, thì ra bạn cùng phòng về rồi.

Nghĩ đến việc họ không biết phải ở nơi này bao lâu, Cố Cửu mỉm cười thân thiện nói: “Cô Lục, lúc nãy trên đường đi cảm ơn cô đã giúp.”

Không biết có phải do ảo giác không mà Cố Cửu cảm thấy người thiếu nữ khựng lại khi nghe hai tiếng “Cô Lục”, sau đó điềm nhiên sắp xếp ba lô.

Thấy người ta bơ mình, Cố Cửu không để bụng, bắt đầu xem xét ba lô đặt trên bàn của mình. Đây là do hệ thống cung cấp.

Dựa theo thông tin hiện có, bọn họ là nhóm thanh niên từ thành phố vào thôn Thanh Sơn để trải nghiệm cuộc sống nông gia, dĩ nhiên sẽ phải mang hành lí. Mở ba lô, bên trong có một bộ quần áo để thay giống hệt với bộ trên người cô. Hiển nhiên thế giới trò chơi lười chuẩn bị cho người chơi quần áo khác nhau, thế nên tạo một bộ giống hệt để họ thay mỗi ngày.

Ngoài quần áo còn có một số đồ dùng sinh hoạt cá nhân và đèn pin. Cố Cửu không biết ba lô mỗi người có giống nhau không nên hỏi thẳng bạn cùng phòng.

“Giống.” Lục Tật mở ba lô của mình ra cho cô xem.

Trong đó có váy dài y hệt bộ Lục Tật mặc và đồ dùng cá nhân, đèn pin.

Cố Cửu không rõ thế giới trò chơi Chư Thiên là thế nào, nhưng nếu là trang bị cho sẵn ắt có chỗ dùng.

“Đợi có thời gian, vẫn nên hỏi mấy người Võ Dương về trò chơi.” Cô tự nhủ.

Lục Tật liếc cô gái, không lên tiếng.

Rất nhanh đã đến giờ cơm, nhóm người cùng đến nhà trưởng thôn. Nhà ông ta ở ngay cửa thôn, kiểu nhà không khác so với các hộ còn lại.

Bữa tối nông gia, có thịt gà vịt cá tự nuôi, vợ trưởng thôn nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, cũng nói tiền cơm nhận được nhiều nên muốn ăn gì cứ nói.

Cố Cửu ăn miếng dưa chuột ngon lành, cảm thấy trò chơi không đến nỗi nào, ít ra đã trả phí thuê nhà và tiền ăn.

Cơm nước xong, sắc trời sẩm tối. Cố Cửu nhìn trời, phát hiện tốc độ mặt trời lặn hôm nay nhanh đến bất thường.

Trưởng thôn ngồi ở cửa, rít một điếu thuốc lào tự chế, nói với họ: “Buổi tối không có việc gì thì đừng nên rời phòng, sẽ gặp chuyện xấu.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Võ Dương thử hỏi: “Việc xấu là chỉ...”

Thôn Thanh Sơn lạc hậu, chưa có đèn điện nên chỉ dùng đèn dầu. Mỗi nhà để một trản đèn, ánh sáng mờ ảo. Khuôn mặt khắc khổ của trưởng thôn lúc sáng lúc tối, giọng điệu hiếu khách ban ngày như xa xăm: “Sẽ có quỷ núi tới câu hồn.”

Quỷ núi?

Người chơi cũ đều hiểu đây là gợi ý, chẳng lẽ lời nguyền của thôn liên quan đến quỷ núi?

Mọi người trở về nhà ông Lý.

Trời tối quá nhanh, nông thôn lại vắng bóng đèn đường, lối mòn có bùn đất gồ ghề, không cẩn thận là ngã lăn ra đất.

Vương Bái Bình vấp cục đá ngã nhào toác cả đầu gối. Gã đau đến nhe răng, mở miệng mắng mấy câu.

Võ Dương nói: “Hôm nay tối nhanh quá, chắc chắn không bình thường, chúng ta mau về thôi.”

Trong thế giới phó bản, lời NPC nói có thể ẩn chứa quy tắc vận hành của thế giới. Nếu làm trái rất dễ chọc phải cửa tử, có vài người chơi đến chết còn không hay bản thân vì sao lại chết.

Đám người nhanh chân chạy về nhà ông Lý. Cố Cửu theo sau mọi người, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, dù đường khó đi nhưng cô chạy dễ dàng hơn tất cả bọn họ.

Thân là người giảm thị lực bẩm sinh, từ bé Cố Cửu đã luyện khả năng nghe âm thanh đoán vị trí và cảm nhận hoàn cảnh xung quanh trong bóng tối. Tầm nhìn cản trở ngược lại giúp cô thích ứng với hoàn cảnh hơn.

Đến nhà ông Lý, trời đã tối đen đến độ giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Cả thôn chìm trong bóng đêm, không nhà nào có ánh đèn hắt ra. Tình huống khác thường này khiến mọi người chú ý nhưng vì đây là ngày đầu tiên tới kèm theo lời nhắc nhở của trưởng thôn nên không ai dám mạo hiểm đi thăm dò.

Nhà họ Lý cũng tối om, im lặng đến quỷ dị. Cố Cửu nhìn về một trong ba cánh cửa đóng chặt, là nơi ba đời nhà họ ở, gồm bà lão ốm yếu, ông Lý bại liệt và đứa con nhỏ mới 4 tuổi. Cả ngày nay bọn họ đi qua đi lại không hề thấy cửa mở ra, dường như chẳng có ai ở nhà.

Theo lí thuyết, nếu có khách đến thuê, chủ nhà phải ra tiếp đãi nhưng người nhà họ Lý hoàn toàn không có ý định lộ diện, cả quá trình giao cho trưởng thôn.

Nhóm người lên lầu hai, không nói câu nào chia nhau vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi về phòng.

Cố Cửu ngồi trên giường, toàn thân bứt rứt khó chịu. Cô là người ưa sạch sẽ, quen ngày nào cũng tắm rửa. Hơn nữa ban ngày đi bộ nên cả người đầy mồ hôi, không tắm không ngủ nổi. Nhưng cô biết đám người Võ Dương không ai có ý định tắm, không rõ do không tiện hay không dám, xem ra là ý sau.

Cố Cửu chưa nắm bắt được quy tắc ở thế giới này, khi mọi thứ chưa rõ ràng, cô không có ý định lấy tính mạng ra đùa.

Bởi vậy, Cố Cửu cố nén cảm giác khó chịu, cởi áo khoác gió mỏng, nằm xuống giường.

Lục Tật kế bên, giữa hai người có khoảng cách, dễ thấy họ không có thói quen ngủ chung giường với người khác.

Mãi đến nửa đêm, vất vả lắm mới thiu thiu ngủ được thì Cố Cửu bị tiếng kẽo cà kẽo kẹt đánh thức.

Tiếng động tựa như có người đi lên đi xuống cầu thang, bậc thang gỗ cũ kĩ không chịu nổi trọng lượng phát ra tiếng kẽo kẹt, giữa đêm cực kì chói tai.

Ồn tới mức không ngủ được, Cố Cửu bực bội mở to mắt, nằm im. Phía cửa sổ vang lên tiếng bộp bộp như có bàn tay ai đó vỗ vào cửa nhưng Cố Cửu không có ý định nhổm dậy xem đó là gì. Cô kéo chăn trùm kín đầu, ép bản thân đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.