Vất vả lắm mới chờ được mặt trời ló dạng. Cố Cửu mang đôi mắt thâm quầng bò xuống giường.
Không chỉ cô mà những người khác có vẻ cũng không ổn lắm, xem ra tối qua ồn quá không ngủ nổi.
Cố Cửu nhìn bạn Lục, da cô nàng trắng xanh, tuy không có quầng mắt nhưng người lúc nào cũng ốm yếu suy nhược, uể oải 24/24.
Ăn sáng xong, Võ Dương nghiêm nghị nói: “Tôi hy vọng chúng ta cùng nhau hợp tác, chia sẻ toàn bộ thông tin mà mình tìm được để nhanh chóng vượt phó bản, thuận lợi rời khỏi thế giới trò chơi.”
Có vài người vì để có nhiều điểm tích lũy sau mỗi phó bản sẽ cố ý giấu tin tức dẫn đến hệ quả người chơi khác tin theo thông tin giả, đưa ra phán đoán sai sự thật và bỏ mạng.
Mọi người gật đầu, đây là phó bản cấp D dành cho tân thủ, độ khó không cao, hợp tác cùng vượt ải là cách tốt nhất.
Võ Dương thấy bọn họ đồng ý, mặt hơi giãn ra, nói tiếp: “Trước giờ dùng bữa tối 1 tiếng tập trung ở cổng nhà ông Lý để chia sẻ thông tin.”
Sau khi ăn tối mặt trời lặn cực nhanh, không phải là lúc thích hợp để thảo luận, dễ dàng đưa đến bi kịch.
Mọi người không có ý kiến. Tiếp đó, họ tản vào thôn để tìm hiểu về lời nguyền Thanh Sơn.
Tối qua Cố Cửu mất ngủ nên không muốn đi đâu. Cô về nhà ông Lý tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ rồi ngồi lên hòn đá ven đường, chống cằm quan sát cuộc sống sinh hoạt của người trong thôn, càng xem càng mê.
Lâm Đan Đan đi ngang qua thấy vậy thì cười lạnh. Ở thế giới Chư Thiên này nếu người chơi không dốc sức tìm hiểu, lẩn tránh nguy hiểm thì chỉ có chết lúc nào không ai biết. Trong trò chơi không tồn tại kẻ lười biếng, bởi dù lười nhưng vì tính mạng ắt phải tích cực hơn.
Chỉ trừ những kẻ không muốn sống.
Nhưng có thể sống ai lại muốn chết đâu chứ?
Lâm Đan Đan thờ ơ tránh qua, cũng chẳng có ý định nhắc nhở gì.
Ánh mặt trời ấm áp phủ lên người Cố Cửu, cô nhận ra hiện tại ở thôn Thanh Sơn hẳn là đang vào thu. Thẳng đến giờ cơm trưa, Cố Cửu làm biếng đứng dậy, đến nhà trưởng thôn ăn cơm. Sau khi ăn xong, trong khi đám người bận rộn dò xét thì cô vẫn ung dung ngồi yên một chỗ.
Hai anh em mập gầy đi ngang qua, thấy Cố Cửu ngồi dưới tán cây cùng trẻ em trong thôn chơi ném đá thì khóe miệng co giật, thậm chí hoài nghi bọn họ vốn ở trong thế giới thật chứ không phải thế giới trò chơi đầy nguy hiểm này.
Thấy hai anh em họ, Cố Cửu thân thiện chào hỏi. Người xưa có câu, duỗi tay không đánh vào mặt cười, huống hồ “mặt cười” còn là một mĩ nữ, anh Mập kéo hào hứng kéo tay em trai đi tới.
So sánh với người anh trai hào sảng phóng khoáng thì anh Gầy là kiểu người trầm lặng ít nói, hầu như không hé răng nhưng Mập làm gì anh ta đều ủng hộ, im thin thít đi theo sau anh mình.
“Cô Cố, cô không đi tìm thông tin vượt ải sao?” Anh Mập dò hỏi.
Cố Cửu đẩy mắt kính, cầm cành liễu vẽ nghệch ngoạc lên đất, thản nhiên đáp: “Từ bé tôi đã yếu ớt, không có thể lực tốt như mọi người nên không đi.”
Hai anh em cạn lời.
Đây là thế giới cực kì nguy hiểm, đâu phải nơi cô đuối sức thì nghỉ ngơi? Chẳng lẽ cô dự định theo chân bọn họ nằm thắng sao? Dù là người đã vượt ải lần là Võ Dương cũng không nắm chắc 100% rằng có thể bình an vượt ải. Phó bản nào cũng có độ nguy hiểm khác nhau, sơ sẩy một cái là về chầu ông bà, thậm chí cả đội chết ráo.
Anh Mập không nỡ nhìn cô vì ngây thơ mà bỏ mạng nên nghiêm mặt nói: “Cô Cố này, Chư Thiên giới chia làm năm cấp bậc phó bản lần lượt là D, C, B, A, S. Cấp D là dễ nhất, tân thủ đều sẽ vào cấp D đầu tiên, giống như thôn nguyền rủa này vậy, chỉ cần vượt được 10 phó bản cấp D là sẽ thăng lên cấp C. Thông qua mỗi lần vượt ải, người chơi nhận được điểm tích lũy, dùng để mua đạo cụ trong Shop, đạo cụ được mang theo vào thế giới trò chơi sẽ bảo vệ bản thân, tăng xác suất sinh tồn...”
Cố Cửu im lặng lắng nghe, đây là thông tin mà tân thủ không được cung cấp.
“Sau mỗi lần chơi, hệ thống sẽ giúp cô tổng kết tích lũy, điểm này tính dựa trên biểu hiện của người chơi trong phó bản. Nếu cô không làm gì, chỉ dựa vào đồng đội để qua ải thì điểm sẽ rất thấp.”
Anh Mập uyển chuyển nhắc nhở cô rằng muốn có điểm tích lũy thì hăng hái lên, lăn xả vào, càng nhanh qua phó bản thì điểm càng nhiều.
Điểm tích lũy cực kì quan trọng đối với người chơi, có thể mua đạo cụ hộ mạng ở Shop.
Cố Cửu tò mò hỏi: “Tiểu thế giới cấp D không giới hạn thời gian à?”
“Nếu nhiệm vụ qua ải không đề cập đến có nghĩa là ở bao lâu cũng được. Thế nhưng tuy không có thời hạn thì đám quái tà ám trong thế giới này cũng không để cho người chơi chậm rãi khám phá. Chúng không nhận nại chờ đợi mà ra tay giết hại tất cả mọi người, kết cục chết sạch.”
Cố Cửu gật đầu, cảm thấy quy tắc này rất bình thường.
Anh Mập cười ha hả mà nói: “Thật ra trong đội có người mới khá tốt, độ khó thường bị hạ xuống. Vì phòng ngừa người chơi cũ dùng thông tin giả đánh lừa tân thủ, hệ thống sẽ khen thưởng cho họ một chút điểm tích lũy, để họ giảng giải tình huống cho người mới.”
Cho nên lần này, Võ Dương- người chơi già nhất đã được nhận thêm điểm.
Cố Cửu nghĩ thầm, xem như trò chơi Chư Thiên này có tính người, có ý bảo vệ mấy người chơi mới chưa biết gì.
Cố Cửu nghĩ ngợi, hỏi vấn đề trọng tâm: “Trò chơi Chư Thiên chọn người chơi dựa trên tiêu chí gì? Chẳng lẽ là ngẫu nhiên?”
Anh Mập không kinh ngạc khi nghe câu hỏi, đây là vấn đề mà rất nhiều người mới tò mò. Anh chàng cười rồi trả lời: “Không phải ngẫu nhiên mà có tiêu chuẩn. Vấn đề này đợi cô vượt phó bản xong hệ thống sẽ tự động trả lời, hiện tại bọn tôi không được nói.”
Cố Cửu tỏ vẻ đã hiểu. Muốn chân chính tiếp xúc với thế giới trò chơi Chư Thiên thì phải sống sót qua phó bản đầu tiên, tương đương với việc có vé vào cửa.
Tiếp đó, cô lại hỏi: “Nếu ở trong trò chơi lâu, khi trở lại hiện thực...”
“Cũng không ảnh hưởng đến thế giới thật. Lúc vào lúc ra chỉ hơn kém 1 giây để giữ được sự ổn định của thế giới thật.” Anh Mập nói: “Trừ phi cô vào...”
Câu kế tiếp bị ngắt tiếng, Cố Cửu nhướn mày, hẳn là cơ chế bảo mật của trò chơi. Kẻ chưa vượt ải đầu không có tư cách để biết.
Quả nhiên, cô nghe được câu tiếp theo: “Chờ cô sống sót qua tiểu thế giới đầu tiên, hệ thống sẽ trả lời tất cả câu hỏi của cô.”
Cố Cửu không để tâm ừ một tiếng, sau đó hỏi thêm chút chuyện liên quan đến điều kiện qua ải, chỉ cần không vướng đến thông tin bảo mật của trò chơi thì anh Mập đều kiên nhẫn trả lời hết.
Sau khi hai anh em rời đi, Cố Cửu tiếp tục chơi với đám trẻ trong thôn. Mấy đứa nhóc nhỏ tuổi, lớn nhất lên bảy, nhỏ nhất là sáu. Trẻ con tầm tuổi này trong thôn không được đến nhà trẻ mà đợi học tiểu học luôn. Cố Cửu cầm cành liễu viết chữ, dạy chúng đọc số từ 1 đến 10.
Sắc trời sẩm tối, các bà các mẹ đứng ở cửa nhà gào ầm lên gọi con về ăn cơm. Cố Cửu đang định đi thì một đứa bé với làn da ngăm đen chạy đến trước mặt cô, khuôn mặt ngây thơ thuần khiết đưa một thứ gì đó đến.
“Cám ơn chị gái đã dạy bọn em viết chữ, tặng cho chị.”
Cố Cửu nhìn con búp bê vải thủ công màu sắc tươi sáng, đường may tỉ mỉ, căn bản không phải thứ người ở nông thôn có thể làm ra được, nhìn thế nào cũng thấy kì dị.
Những đứa khác không lên tiếng mà đứng im một bên nhìn họ, đôi mắt trong veo lẳng lặng theo dõi khiến người ta sởn tóc gáy.
Bỗng nhiên đám trẻ bớt mấy phần ngây ngô, trở nên quỷ dị.
“Chị gái không nhận à?”
Trước bữa tối một giờ, mọi người tập trung tại cửa nhà họ Lý để trao đổi tin tức.
“Tôi cảm thấy từ đường trong thôn rất khả nghi, bọn họ không cho chúng ta vào.” Vương Bái Bình nói, gã nhìn mọi người bằng ánh mắt tự đắc: “Trong thôn có nhiều chỗ tự do ra vào, vì sao chỉ từ đường là không được?”
Võ Dương đáp: “Đúng vậy, có thời gian nên trà trộn vào trong xem sao. Còn nữa, đầu thôn phía đông có bà Vương quả phụ, nghe nói người này làm búp bê rất khéo, chúng ta cần chú ý.”
Nghe đến búp bê vải, nhiều người nghĩ ngay đến mấy thứ đồ chuyên dùng để nguyền rủa.
Lâm Đan Đan nói: “Cây liễu ở cửa thôn có vết máu. Ở nông thôn liễu là vật trừ tà, sao có thể dính máu tươi được?”
Anh Mập và Gầy cũng nói ra điều mình phát hiện: “Hôm nay bọn tôi thử đi ra khỏi thôn nhưng đi đến cuối đường thì không bước tiếp được nhưng đám trẻ con thì có thể. Dường như bọn chúng không chịu ảnh hưởng.”
Trẻ con trong thôn ở cái tuổi đến trường, phải đi mười dặm mới đến lớp. Mọi người không ngoài ý muốn, sau khi anh em Mập thử giúp họ chắc chắn điểm này.
Năm người nói xong nhìn Cố Cửu và Lục Tật.
Lục Tật khá giống với anh Gầy, trầm trầm ít lời, tuy vẻ ngoài xinh đẹp nhưng cảm giác tồn tại khá thấp. Hơn nữa cái vẻ ốm yếu luôn khiến người khác nghi ngờ liệu cô nàng có sống nổi trong thế giới trò chơi rùng rợn không. Ngược lại là Cố Cửu, thoạt nhìn dáng người mỏng manh yếu ớt, đều là vẻ vô dụng nhưng cô rất bắt mắt, luôn khiến người ta chú ý đến mình.
Lục Tật nói hôm nay mình đi xem xét mấy hộ ở sườn núi, phát hiện chỗ nhà bọn họ có một loại thảo dược kì lạ tên là Thảo Quỷ Tâm.
“Nghe người già trong thôn nói, Thảo Quỷ Tâm dùng chữa chứng mất hồn.”
Chứng mất hồn?
Nháy mắt mọi người nghĩ đến lời trưởng thôn nói tối qua, buổi tối có quỷ núi xuất hiện câu hồn đoạt phách. Chẳng lẽ sau khi bị câu hồn là trở thành chứng mất hồn, cần dùng Thảo Quỷ Tâm để chữa?
Cuối cùng mọi người nhìn Cố Cửu, không biết cô có phát hiện gì.
Lâm Đan Đan và anh em Mập biết hôm nay cô chẳng làm gì, chỉ ngồi yên trong thôn. Hai anh em kia còn đỡ, Lâm Đan Đan khinh thường ra mặt.
Cố Cửu chậm rì rì lôi từ trong túi áo gió ra một con búp bê vải, nói: “Đây là do mấy đứa trẻ trong thôn tặng tôi.”
Búp bê mặc kiểu áo bông cũ, tóc mượt bóng loáng như tóc con người, khuôn mặt tròn trịa, mắt to, mũi nhỏ, hớn hở mỉm cười. Rõ ràng trông rất đáng yêu nhưng không hiểu sao cho người ta cảm giác ớn lạnh.
Mọi người bị dọa lùi về phía sau, mặt bàng hoàng nhìn cô.
“Cô, sao cô dám lấy thứ này về?” Lâm Đan Đan sợ hãi kêu lên, nhất là khi đối diện với đôi mắt sáng ngời giống y mắt trẻ của búp bê vải thì rùng mình.
Cố Cửu bình tĩnh đáp: “Bọn nhóc đều là bé ngoan, tặng quà phải nhận chứ?”
“Nhận gì mà nhận?” Lâm Đan Đan táo bạo, nói: “Chẳng lẽ cô không biết ở nơi này rất dễ va chạm với mấy thứ quỷ quái sao?” Nói xong thì cô nàng ngớ ra, Cố Cửu đúng là không biết thật.
Cho nên đây là thứ đáng ghét nhất ở người chơi mới, gì cũng không biết lại hay làm theo ý mình, dẫn nguy hiểm về đội.
Không chỉ có Lâm Đan Đan phát hỏa mà Vương Bái Bình cũng xám mặt nhìn Cố Cửu. Võ Dương nhíu mày, anh Mập lo lắng nhìn búp bê vải, anh Gầy và Lục Tật giữ im lặng.
Khi đến nhà trưởng thôn ăn cơm, mọi người không hẹn mà cùng tránh xa Cố Cửu, chỉ có Lục Tật im thin thít đến cạnh cô.
Ăn cơm xong, trưởng thôn lại nhắc lại lời tối qua: “Đêm hôm huya khoắt không có việc gì thì đừng ra khỏi nhà, sẽ có quỷ núi xuất hiện câu hồn.”
“Y như cái máy đọc, hôm qua nhắc rồi hôm nay lại nhắc nữa.” Anh Mập lẩm bẩm.
Võ Dương hơi đổi sắc mặt, quay đầu nhìn nhà trưởng thôn. Đèn dầu le lói là thứ ánh sáng duy nhất trong màn đêm.
Trở lại nhà ông Lý, mọi người đơn giản rửa mặt rồi đi ngủ. Trong phòng có một trản đèn dầu nhưng phần dầu còn khá ít, ước chừng chỉ đủ cháy thêm 1 giờ.
Lượng dầu mỗi ngày đều cố định, chẳng biết ai đã đổ thêm vào. Có điều ánh sáng quá thấp, ngay cả góc phòng cũng khó nhìn rõ.
Lục Tật ngồi trên giường, ánh đèn tối tăm không che nổi sắc mặt trắng bệch, càng thêm vẻ đẹp bệnh tật.
Thiếu nữ đột nhiên hỏi: “Cô Cố vì sao lại nhận búp bê?”
Cố Cửu đặt búp bê lên đầu giường, nhìn Lục Tật. Đối diện với đồng tử đen nhánh, cô hơi mỉm cười, dưới ánh đèn khuôn mặt cô gái tươi đẹp hiền dịu hẳn: “Đứa bé tặng búp bê đã nói với tôi một câu: Hy vọng tôi có thể giúp chúng một việc, và đây là thù lao.”
Lục Tật nhìn cô, con ngươi đen kịt, có vẻ không hiểu ý lắm.
Cố Cửu nói: “Đến tối sẽ biết.”
Thấy cô không có ý định giải thích thêm, Lục Tật không ép buộc, nằm xuống ngủ.