Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 8: Chương 8: Lời nguyền núi Thanh Sơn (8)




Editor: Thẩm Huỳnh.

Anh Mập từng chơi ba phó bản, hiểu rõ tác phong của người chơi mới thế nào. Nhưng anh ta chưa từng thấy tâm thủ nào lỗ mãng như Cố Cửu.

Có lẽ cũng có người mới bởi không cố tình hoặc ngu xuẩn trêu chọc quỷ dữ, kết cục của họ là trở thành những viên đá lót đường cho người chơi lâu năm. Nhưng Cố Cửu tuyệt đối không phải tân thủ mất não, bằng không hôm trước cô sẽ chẳng chủ động hỏi thăm bọn họ về những thế giới đã vượt qua, hoàn toàn là để lấy kinh nghiệm.

Cho nên anh ta chắc chắn Cố Cửu sẽ không đâm đầu vào chỗ chết.

“Cô muốn làm gì?” Anh Mập buồn bực hỏi: “Chẳng may cả nhà ông Lý là quỷ thì đối mặt với chúng không phải là hành vi sáng suốt. Trong thế giới này cho dù là ban ngày cũng không có cái gọi là an toàn tuyệt đối.

Đây không phải thế giới thật, nào có hạn chế như ma quỷ không xuất hiện vào ban ngày.

Ngay cả anh Gầy xưa nay không quan tâm đến người khác cũng tò mò nhìn họ.

Cố Cửu nói: “Không làm gì cả, tôi chỉ muốn nhanh chóng qua ải về nhà.”

Cô thở dài: “Hoàn cảnh thế giới trò chơi quá kém, nơi ở xập xệ, bình nóng lạnh lúc được lúc không mà con gái đâu thể tắm nước lạnh được, tắm nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe! Hơn nữa tối ngủ còn bị đánh úp, toàn thân xây xát...”

Hai anh em Mập Gầy: “...” Tổng kết quá đúng, họ không còn lời gì để nói.

Sau đó, hai người nhìn Lục Tật. So với tiểu thư lá ngọc cành vàng, cô nàng này còn ốm yếu cần chăm chút hơn.

Lục Tật: “...”

Đối với lí do qua ải Cố Cửu đưa ra, hai anh em Mập Gầy sa mạc lời bởi cô nói đúng tình hợp lí, chỉ cần là người bình thường mấy ai chịu được cái thế giới trò chơi thiếu thốn này.

Quan trọng nhất là nó còn thèm khát mạng người, chẳng biết bao nhiêu người chơi đã bỏ mạng nơi đây, xương cốt mất dạng.

Nhưng còn cách nào khác đâu?

Sau khi bọn họ bị kéo vào thế giới Chư Thiên căn bản không thế thoát khỏi nó, chỉ đành bất chấp hết nắm lấy sức mạnh để sống sót.

Bốn người thong thả đi về nhà ông Lý. Thấy Cố Cửu lết chậm như rùa, anh Mập có xúc cảm muốn khiêng cô đi cho nhanh.

“Hết cách rồi, eo tôi còn đau, không đi nhanh hơn được.” Cố Cửu uể oải nói, tai chống eo ấn nhẹ: “Đúng rồi, mấy người tìm giúp tôi cái gậy, đừng quá nặng.”

Lời này khiến anh em Mập rối não.

“Tìm gậy làm gì? Chẳng lẽ cô cho rằng mấy thứ như gậy gộc có thể đối phó với ác quỷ?” Tối qua đã chứng minh gậy gỗ thường chẳng có chút lực sát thương gì với chúng.

Cố Cửu đáp: “Dù sao cũng phải có vũ khí gì đó tiện dùng, để làm màu cũng được.”

Hai anh em nhà Mập lần nữa cạn lời.

Cuối cùng anh Mập tìm được một cái chày cán bột trong nhà bếp trưởng thôn, chẳng biết sao cái chày này dài hơn so với các loại thường, vì dùng thường xuyên nên thân chày mượt mà bóng loáng.

Cố Cửu cầm chày ước lượng rồi thở dài: “Hơi nặng.”

Nặng?

Anh Mập nói thầm, cái chày này chưa nặng tới một kí, đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, cầm cục gạch cũng thở không ra hơi.

Bởi cô chê chày nặng nên anh Mập tốt bụng cầm cho cô, ba người phối hợp với tốc độ rùa bò về nhà ông Lý.

Nửa đường gặp được Võ Dương, Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình, họ nhìn Cố Cửu nghênh ngang được hộ tống thì vẻ mặt một lời khó nói hết.

Anh em Mập Gầy và Lục Tật đi sau Cố Cửu cùng tốc độ sên chạy, người không biết còn tưởng ba người là người hầu của đại tiểu thư.

Cố tình Cố Cửu vẻ mặt bình thản xem đó là điều đương nhiên.

Võ Dương hỏi: “Cô Cố đỡ hơn chưa?”

Cố Cửu cười cười đáp lời: “Cảm ơn anh Võ quan tâm. Trừ eo hơi đau thì không đáng ngại.”

Lời này làm Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình bĩu môi, chỉ là bị búp bê ma đẩy đụng phải thành giường thôi, chẳng có vết thương nào, ấy thế mà bày ra vẻ sống dở chết dở còn hơn cả đám hoa sen trắng.

Võ Dương thấy sắc mặt cô hơi trắng, uể oải hơn hôm qua thì muốn nói gì đó nhưng ngại ngùng, bèn đổi chủ đề: “Mấy người định đi đâu?” Anh ta nhìn chày cán bột trong tay anh Mập buòn bực tự hỏi, cầm chày đi làm gì?

Anh Mập nói: “Đến nhà ông Lý chào hỏi bà cháu nhà họ.”

Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình xám mặt, nhớ đến tối qua khi trở về cửa phòng ông Lý hé mở... Tuy biết kiểu gì cũng phải đến kiểm tra nhưng nghĩ đến nhà đó khác thường họ sinh lòng hoảng sợ.

Võ Dương không chút do dự nói: “Vậy chúng ta cùng đi.”

Đến nhà ông Lý, cửa phòng tầng một vẫn đóng chặt như thường lệ. Bọn họ đứng trong sân nhìn ba cửa phòng đóng kín. Cố Cửu chậm rãi đi đến cửa phòng bên trái.

Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ chủ động đi đầu, sau đó phát hiện Võ Dương bọn họ cũng theo sau thì cắn răng đi tới.

Hai người da đầu tê tái, chỉ muốn quay lưng chạy ngay.

Cố Cửu nhìn cửa, hỏi: “Tôi không đủ sức, ai tới gõ cửa?”

Không đợi người khác mở miệng, Vương Bái Bình nhanh nhảu nói: “Người đầu tiên gõ cửa liệu có phát động cơ chế tử vong hay không? Lần này cô tự muốn tới thì đi mà gõ cửa đi chứ.”

Mọi người sửng sốt, lấy kinh nghiệm từ các lần chơi trước thì đúng là có khả năng này. Nhưng cũng không thể đứng đực ra ở đây mãi được.

Võ Dương nói: “Để tôi gõ cửa.”

Anh ta đập tay vào ván cửa, nói vọng vào trong: “Có ai ở nhà không? Bọn tôi là khách thuê trọ, mang chút quà đến cảm ơn.”

Phản ứng rất nhanh, dù đám người nhà họ Lý là quỷ thật thì đối diện với khách trọ, họ phải trước chào hỏi rồi mới động thủ sau.

Gõ cửa một lúc mà không thấy ai đáp lại. Cố Cửu nói: “Anh Võ, đá cửa.”

Mọi người: “...” Đại tiểu thư đừng nóng thế chứ?

Có lẽ lời này kích thíchh người (hoặc quỷ) trong phòng, cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Mọi người nhìn thấy một đứa bé 4 tuổi ló mặt ra.

Đứa bé này suy dinh dưỡng nặng, gầy chỉ còn da bọc xương, lớp da tái xanh mà đôi mắt vừa to vừa đen, nhìn người khác chằm chằm thật đáng sợ.

Vương Bái Bình và Lâm Đan Đan suýt hét lên, cuống quýt lùi về sau mấy bước.

Anh Mập run chân nắm chặt tay em trai, anh Gầy bị nắm đau chỉ muốn đá văng anh ta ra.

Trái ngược lại với họ, Võ Dương, Cố Cửu và Lục Tật cực kì bình tĩnh. Thấy ba người họ vững như bàn thạch, nhóm người Lâm Đan Đan ngớ ra. Võ Dương thì thôi, anh ta xưa nay can đảm hơn người nhưng Cố Cửu và Lục Tật đều là tân thủ, chẳng lẽ họ không sợ hãi khi đối diện với thứ thuộc về âm ty sao?

Người mới dạo này giỏi thật.

Đứa bé mở cửa im lặng nhìn họ. Cố Cửu hòa nhã lên tiếng: “Người bạn nhỏ, người lớn nhà em đâu rồi?”

Nó không đáp mà chỉ mở cửa to ra, im lìm mời bọn họ vào trong.

Ai dám vào chứ?!! Bên trong là người hay quỷ??

Lâm Đan Đan bọn họ còn mải suy nghĩ thì Cố Cửu dẫn đầu đi vào, Lục Tật và Võ Dương theo sát sau cô. Hai anh em Mập do dự rồi quyết định vào trong, còn dư lại Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình không chịu đi vào, nhất quyết ở ngoài canh chừng, chỉ ngó vào trong phòng xem xét. Nhưng bên trong quá tối, cửa mở gần 1m khó lòng thấy rõ ràng.

Mấy người đi vào như hòa trong bóng tối. Bên trong đúng là tối thật nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến Cố Cửu. Chờ mấy người Võ Dương thích ứng với hoàn cảnh có thể thấy mơ hồ nội thất bên trong phòng, sát vách tường là giường kiểu cũ có tủ đầu giường thường thấy ở nông thôn, cạnh đó là tủ đồ, bàn ghế... xếp đầy không gian nhỏ hẹp.

Cố Cửu lại hỏi: “Bạn nhỏ, người lớn nhà em đâu?”

Đứa trẻ cúi gằm mặt chỉ vào giường.

Cố Cửu lại xem, hỏi tiếp: “Trong phòng tối quá, em có thể châm đèn lên không?”

Sau đó đứa bé không hé răng thắp đèn dầu đặt lên bàn, ánh sáng mờ ảo, may mà phòng bé nên bọn họ vẫn quan sát được.

Năm người đi đến trước giường thấy có hai người nằm. Một bà cụ tóc thưa thớt bạc trắng mặt đầy nếp nhăn và một người đàn ông tầm 40 cao gầy, chắc hẳn là ông Lý và mẹ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.