Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 9: Chương 9: Lời nguyền núi Thanh Sơn (9)




Editor: Thẩm Huỳnh.

Tốt lắm, ba đời nhà họ Lý đều đã xuất hiện.

Hai mẹ con trên giường hình như hôn mê, tư thế ngủ cứng còng tương tự dáng người chết cứng nằm đơ ra, lại thêm sắc mặt như tro tàn, nếu nói họ là tử thi hẳn không ai nghi ngờ.

Mấy người bao vây đánh giá hai người thì bà lão chợt mở bừng mắt. Cặp mắt kia vẩn đục lòng trắng thì nhiều lòng đen còn koảng một phần ba so với người thường, gương mặt già nua hiện lên vẻ xui xẻo chết chóc.

Bà ta từ từ quay đầu lại, đôi mắt thẳng băng nhìn vào bọn họ, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ như tiếng động vật rít lên.

Đèn dầu đột nhiên lập lòe chợt tối chợt sáng chiếu lên khuôn mặt của bà lão, càng hiện thêm vẻ quỷ quyệt dữ tợn.

Thật đáng sợ làm sao.

Anh Mập sợ tới mức siết chặt tay em trai làm anh Gầy tưởng chừng như cánh tay y cành củi khô của mình bị anh ta bẻ gãy. Võ Dương trải đời hơn họ, gặp ma quái cũng nhiều nên thực tế không quá hoảng sợ, chỉ là mặt anh ta hiện lên sự lo lắng và cảnh giác, đề phòng bà lão này đột ngột tấn công.

Cố Cửu nhìn bà lão chằm chằm rồi chợt nói: “Bà ơi, bọn tôi là khách thuê nhà bà, phòng trên lầu ý.”

Bà lão: “...”

Ngay cả đám Mập cũng cạn lời.

Bà lão ngừng rít sau đó kêu lên dồn dập, cánh tay cứng đờ gầy khô vươn về phía bọn họ, móng tay đen nhánh dài dài như móng động vật, nhìn là biết không thuộc về nhân loại.

Những người trước giường hoảng hốt lùi về sau mấy bước. May mà bà lão cử động chậm chạp như người già gần đất xa trời, thoạt không có sức sát thương gì.

Anh Mập vừa thở phào thì thấy Cố Cửu cầm lấy chày cán bột trong tay mình thô lỗ ấn bà lão lóp ngóp muốn bò dậy lại giường, dịu dàng nói: “Bà ơi, bọn tôi chỉ đến theo phép lịch sự thôi, đừng quá nhiệt tình như vậy. Không cần bà ngồi dậy tiếp đãi, bà cứ nằm đi, đừng ngại.”

Bà lão đang cố bò dậy: “...”

Mấy người Võ Dương: “...”

Bà lão gầm lên một tiếng không rõ, đôi mắt đục ngầu độc địa nhìn Cố Cửu.

Đám người Võ Dương thấy vậy thì rùng mình, càng thêm đề phòng bà lão.

Cố Cửu dùng chày cán bột đè bà lão giãy giụa lại rồi nhìn ông Lý vẫn ngủ say kế bên không bị tiếng động đánh thức. Anh Mập lấy hết can đảm qua nhìn, ông Lý yên lặng như tử thi còn bà cụ kế bên đích thị xác chết vùng dậy.

Cố Cửu đánh giá xong thì nhấc chày cán bột lên ném cho anh Mập rồi lùi khỏi mép giường. Đứa bé dẫn bọn họ vào đứng cách đó không xa, thấy khách phải về cũng chẳng có phản ứng gì.

Cố Cửu phất tay với nó, nói: “Bạn nhỏ, bọn chị phải về rồi, hy vọng lần sau gặp lại mọi người có thể chung sống hòa bình.”

Mọi người: “...” Lời này quả là ẩn ý thâm sâu.

Đứa nhỏ không phản ứng lại, chỉ trầm lặng nhìn họ, không có ý định ngăn cản. Đèn dầu trong nhà lập lòe, bóng đen lay động, căn phòng không lớn dường như biến thành nhà ma, vừa âm u lại đáng sợ.

Bọn họ cânt thận đi theo Cố Cửu ra cửa. Rõ ràng cửa ở phía trước nhưng bọn họ đi một lúc lâu mà không thể ra khỏi. Dưới ánh đèn dầu có thể bao quát hết bố cục nhà họ Lý, cộng thê ở đây mấy ngày, bọn họ biết rõ diện tích căn phòng là bao nhiêu, nào có chuyện đi mãi không ra được?

Phía trước không có ánh sáng chiếu đến tối đen như một vực thẳm vô biên bủa vây lấy họ. Ba người Võ Dương biết mình gặp phải quỷ đánh tường, trán thấm mồ hôi lạnh.

Bọn họ quay đầu, vẫn có thể thấy đứa trẻ đứng ở mép giường, khoảng cách gần như thể họ vẫn luôn dậm chân tại chỗ.

Cố Cửu dừng lại, chậm rì rì đi lại mép giường.

Bà lão gầm gừ, cặp mắt độc địa ngập tràn niềm vui ác ý. Nhìn biểu cảm này, bọn họ lập tức hiểu là do bà ta giở trò.

Cố Cửu nhìn một thoáng rồi lên tiếng: “Anh Mập, chày cán bột.”

Anh Mập không nói hai lời đưa chày qua, vẻ mặt mong chờ nhìn cô, hoàn toàn quên mất người trước mặt chỉ là tân thủ không có đạo cụ gì.

Ngay sau đó chày cán bột ấn thẳng lên đầu bà cụ, Cố Cửu dùng chất giọng nhẹ nhàng mềm mỏng nói: “Bà cụ à, chúng tôi là khách, có lòng tới thăm nhưng bà đối xử với khách như vậy à? Bọn tôi trả tiền thuê nhà, lại chẳng nợ nần gì bà. Nếu bà còn làm vậy tôi chỉ có thể đập gãy chân tay bà, để bà nằm trên giường vĩnh viên đấy.”

Nói đoạn, cô thật sự đánh tiếp, hành động hung bạo chẳng đi đôi gì với giọng điệu dịu dàng.

Chẳng biết chày cán bột đánh vào đâu, bà lão thét thất thanh. Sau đó bà ta nằm co vào giường, hoảng sợ nhìn cô.

Nhóm Mập ngớ người ra. Rốt cuộc cô đã làm gì mà bà lão sợ thành thế này?

Cố Cửu mỉm cười với bà cụ, trong ánh mắt oán độc của bà ta, cô quay người ném chày cán bột cho anh Mập rồi rời đi.

Lúc này đây bọn họ thuận lợi ra khỏi phòng. Nhìn ánh mắt trời đẹp ngời ngời bên ngoài, Võ Dương và anh em Mập Gầy đều có cảm giác không chân thật.

Vừa rồi bọn họ xông vào hang quỷ, nó cố tình bắt họ ở lại, sau đó vì bị Cố Cửu dùng chày cán bột uy hiếp nên phải thả cho họ thuận lợi rời khỏi.

Chẳng lẽ chày cán bột thật sự có ích đến vậy?

Anh Mập liếc cái chày trong tay, lật tới lật lui cũng chẳng nhìn ra nó có gì đặc biệt, chắc chắn không phải là đạo cụ.

Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình canh bên ngoài thấy họ bình an đi ra mới thở phào một hơi.

“Anh Võ, ban nãy mọi người không sao chứ?” Lâm Đan Đan hỏi dồn dập: “Vừa rồi sau khi mọi người vào trong một thời gian thì bọn tôi ở ngoài không cảm nhận được hơi thở của mọi người nữa, dường như bị thứ gì ngăn lại.”

Võ Dương nghĩ bụng, đúng là bị quỷ nhốt vào trong không gian ngăn cách. Đó là năng lực đặc thù của rất nhiều loại ma quỷ, tên gọi là Lĩnh Vực Ma Giới, tục gọi là quỷ đánh tường. Nếu rơi vào trong lĩnh vực tuyệt đối của quỷ, nếu không có thủ đoạn đặc biệt khó lòng thoát được.

Võ Dương nói: “Bọn tôi không sao. Bà con cháu nhà họ Lý hẳn không phải là người.”

Vương Bái Bình kinh sợ nói: “Thế chẳng phải chúng ta luôn ở chung phòng với quỷ à?”

Gã sắp điên rồi. Vương Bái Bình sợ nhất là mấy thứ bay bay phi nhân loại này, cố tình trong thế giới trò chơi chúng nhiều như cỏ.

Lâm Đan Đan trấn định hơn nhưng thực tế cũng sợ đến mức tim đập mạnh. Cô ta nuột nước miếng, hỏi: “Bọn họ có thể tấn công chúng ta không?”

Võ Dương lắc đầu, chưa thể xác định được. Trò chơi sắp xếp cho họ ở nhà họ Lý thì hẳn nơi đây là vị trí đặc biệt, không biết nhà họ Lý và lời nguyền cả thôn có liên hệ gì.

Võ Dương tạm thời không nghĩ ra manh mối, nhìn không được nhìn về Cố Cửu.

Anh ta phát hiện tuy Cố Cửu là tân thủ nhưng luôn hành động khác thường, hơn nữa cô không sợ ma quỷ, điểm này thôi đã hơn hẳn nhiều người mới rồi.

Vừa nhìn đã thấy Cố Cửu móc búp bê vải trong áo khoác gió ra.

Lúc này biểu cảm của nó từ vui cười chuyển sang nhăn nhó như trái mướp đắng.

“Đây là...” Võ Dương nghi ngờ hỏi, anh ta cảm thấy việc búp bê thay đổi biểu cảm chắc chắn có ý nghĩa nào đó,

Cố Cửu nói: “Vừa rồi khi vào phòng, tôi đã lén xem biểu cảm của nó, phát hiện nó đổi mặt thành vẻ buồn bực.”

Mọi người nghi vấn nhìn cô.

Cố Cửu nhét búp bê vào áo rồi nhìn bọn họ cười hiền dịu, cười đến mức anh Mập run cầm cập.

Vừa rồi cô cũng cười niềm nở như thế, sau đó hung bạo ấn bà lão quỷ lên giường phang tới tấp. Tiểu thư quý báu này nhìn thì hiền lành nhưng thực tế là người tính nóng như kem.

“Nếu tôi đoán không lầm thì biểu cảm của đứa bé này thay đổi là để ám chỉ, liên quan đến quỷ hoặc là lời nguyền của thôn. Tuy nhiên cần nghiệm chứng thêm bước nữa.”

Võ Dương ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô cảm thấy còn chỗ nào cần kiểm tra?”

“Từ đường.”

Mọi người im lặng.

Từ đường là nơi duy nhất cấm người ngoài ra vào. Cửa từ đường luôn đóng kín, hơn nữa còn có thôn dân trông coi, bọn họ căm bản không có cách nào để vào trong. Trừ phi đi ban đêm, nhưng ngại lời trưởng thôn nói, bọn họ không dám mạo hiểm.

Bởi vậy đến tận bây giờ họ chưa hề bén mảng đến từ đường.

Võ Dương nhanh chóng hạ quyết tâm: “Để tôi thử xem có thể tránh thôn dân vào từ đường được không.”

Muốn qua ải dù là chỗ nguy hiểm trùng trùng vẫn phải xông pha vào. Là người đã qua bốn phó bản, Võ Dương hiểu hơn ai hết sự nguy hiểm của trò chơi, thậm chí có đôi khi vì để có được manh mối qua ải cần phải đánh liều mạng sống, rất nhiều người chơi đã chết bởi hiểm họa bên trong.

Nhưng không thể tránh né được,

Võ Dương nhìn về phía mọi người, hỏi: “Ai đi cùng tôi?”

Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình ngay lập tức lắc đầu, họ không có gan đến từ đường và cũng không có năng lực đó.

“Tôi đi cùng anh.” Anh Gầy bước ra.

Thấy anh Gầy chủ động, bọn họ đều kinh ngạc. Cảm giác tồn tại của anh Gầy quá thấp. Tuy anh ta luôn kè kè bên anh Mập nhưng Mập hoạt bát phóng khoáng, hơn nữa cái dáng như củi khô của anh ta chỉ cần núp phía sau anh Mập là dễ dàng khiến người khác bỏ qua.

Khiến mọi người ngoài ý muốn hơn là Cố Cửu nói: “Anh Võ, tôi đi nữa.”

Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình tái mặt nhìn cô, nghĩ thầm, cô đi theo làm gì? Kéo chân sau?

Nhưng Võ Dương mới rồi chứng kiến năng lực của cô thì không quá kinh ngạc. Hôm nay Cố Cửu cho họ kinh ngạc nhiều rồi, cô chủ động vào trong phòng nhà họ Lý đã thể hiện rằng người mới này không chỉ có năng lực mà còn rất quyết đoán, IQ không thấp, loại người này dễ dàng qua ải nhất.

Võ Dương không từ chối, đồng ý.

Thấy cô muốn đi, anh Mập và Lục Tật quyết định đi cùng, dư lại Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình buồn bực nhìn nhau rồi đuổi theo sau.

Cố Cửu tối qua mới bị thương, đi đường như sên bò, mọi người còn phải thả chậm tốc độ phối hợp với cô.

Lâm Đan Đan trợn trắng mắt, người gì đâu mà mỏng manh dễ vỡ thế?

Trên đường đi, anh Mập hâm mộ nói với cô: “Em gái à, vừa rồi cô dũng cảm quá, không chút run sợ.” Đâu chỉ không sợ, cô còn đánh cho quỷ sợ phát khiếp, đúng là phá hết ấn tượng ban đầu bọn họ dành cho cô.

Nếu không phait hệ thống đảm bảo cô là tân thủ, họ còn tưởng cô là người chơi cao cấp ngụy trang trà trộn vào phó bản.

Cố Cửu chỉnh mắt kính, bình tĩnh đáp: “Thật ra tôi cũng sợ lắm, nên khi đối mặt với chúng tôi nhắm mắt lại, không thấy không sợ.”

Anh Mập: “...”

“Cô nhắm mắt như nào?” Anh Mập tò mò hỏi.

“Thì nhắm thế này, chẳng lẽ ngay cả nhắm mắt anh cũng không biết?” Cố Cửu biểu diễn nhắm nghiền hai mắt vài giây.

Anh Mập nghẹn lời, cảm thấy cô đang trêu đùa mình thì phải?

Võ Dương và cả anh Gầy đi bên cạnh cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.