Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Chiếc thuyền lớn đó phá sương mù mà đến, như đạp bằng sóng gió.
Nhưng mà, trên người tu luyện thuyền lập tức liền thấy rõ ràng trên chiếc thuyền đó, khắp nơi đều là cốt yêu bấu víu, xa xa nhìn, giống như là một đống xương cốt chạy đến bên này.
Mọi người không khỏi sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến.
Cốt yêu này đã phá vỡ đại trận hộ thuyền trên thuyền, đi đến trên thuyền, tàn sát bừa bãi khắp nơi, phá hư hết thảy mọi thứ trên thuyền, thấy người thì bắt. Một đám người tu luyện đang cố gắng đánh chúng nó khỏi huyền, chì là đại trận hộ thuyền bị phá, căn bản ngăn không được cốt yêu cuồn cuộn không dứt, cốt yêu trùng điệp chồng chất leo lên trên, độ cao cùng phòng ngự thuyền, tiếp theo nhào vào trên thuyền.
Chúng nó mặc dù không giống mị quỷ có thể thúc giục sương mù trong biển thời gian, nhưng số lượng chúng nó xếp chồng lên nhau, đạt thành một con số kinh người, có thể xếp ra một tầng lại một tầng cốt sóng, đều bao phủ cả chiếc thuyền.
Một màn này người xem phát lạnh trong lòng.
Ô Tử Hàm vốn đứng ở đầu thuyền chỉ huy chiến đấu thấy một màn như vậy, chấn động, lập tức vội nói: “Mau hỗ trợ.”
Lúc này đầu thuyền thay đổi, chạy tới thuyền kia, một đám người tu luyện huấn luyện có nghiêm chỉnh rất nhanh liền nâng lên cầu nối, cùng đi đến tương liên chiếc thuyền trước mặt đó, bọn họ cầm vũ khí trong tay, đi ra đại trận hộ thuyền, lao nhanh qua thuyền đối diện, một bên đánh rơi cốt yêu chung quanh vào trong biển.
Trên biển thời gian cũng không cho phép người tu luyện ngự kiếm phi hành, đây là phương thức tốc độ nhanh nhất đến đối diện có thể. Nhưng mà phương thức này, cũng làm cho cốt yêu trên thuyền đối diện nhân cơ hội bò qua đây.
Ô Tử Hàm thần sắc nghiêm nghị, tự mình xách theo một thanh Ô Vân kiếm, thả người tiến lên.
Ô Vân kiếm hiện ra hàn quang lạnh thấu xương, chém một cốt yêu thành cốt vỡ, đều rơi xuống trong biển.
Cốt vỡ rơi xuống trong nước chậm rãi tụ tập một lần nữa ở trong biển, chẳng qua thời gian trong mấy hơi thở, lại biến thành một bộ khung xương, nó an tĩnh nằm ngửa ở trong biển, dùng hai mắt sắc bén hiện ra ánh sáng màu đỏ tươi nhìn chằm chằm người mặt biển.
Sở Chước nhìn xem mà sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt đó, gần như tưởng cốt yêu đó nhớ kỹ lại người chém nát mình.
Ở khi Ô Tử Hàm ra tay, liền thấy hai người từ trong khoang thuyền bước ra, đúng là Vân Nhụy tiên tử cùng Thất Âm tiên tử.
Vân Nhụy tiên tử nhìn đến tình huống trên thuyền đối diện, hơi hơi nhướn mi, nhưng mà có thể gặp được người tu luyện ở biển thời gian, nếu là có thể giúp một phen, tự nhiên cũng vui lòng. Vân Nhụy tiên tử tung quạt càn khôn bên hông, nó nhanh chóng biến thành một cây quạt cực đại ở giữa không trung, Vân Nhụy tiên tử thả người nhảy tới, bắt lấy quạt càn khôn, nhấc lên một cơn lốc, quạt gần hết cốt yêu leo lên trên thuyền đối diện đến trong biển.
Khi cốt yêu rơi biển, xương cốt phát ra thanh âm khanh khách, khung xương cùng khung xương va chạm vào, vang lên lại không dứt.
Thất Âm tiên tử ôm Thất Âm cầm, mười ngón như huyền, từng âm phù hóa thành âm sát, sắc bén đánh về phía cốt yêu trên thuyền đối diện.
Cốt yêu bị sát âm vô hình nứt thành cốt vỡ, như bột mịn loại bay lả tả rơi trong biển.
Cốt yêu vỡ thành bột cốt cần thời gian lâu, mới có thể một lần nữa ngưng tụ thành xương cốt đầy đủ.
Một lần nữa biến thành xương cốt, động mắt sắc bén ánh sáng màu đỏ tươi của chúng nó giống như linh hồn nhảy lên, làm nổi bật xương cốt trắng hếu, rất khiếp người.
Ba người tu luyện Thánh Đế cảnh liên thủ, rất nhanh đã chém rơi hết cốt yêu leo lên trên thuyền đối diện, người tu luyện trên thuyền cũng nhân cơ hội chém vỡ cốt yêu tiến vào trong thuyền, quét bay đến trong biển.
Tiếp theo hai chiếc thuyền lớn tốc độ nhanh hơn, đều rời khỏi nơi của cốt yêu.
Như thế gia tốc đi về phía trước vài canh giờ, vừa chiến vừa đi, rốt cục ném xuống đám cốt yêu kia.
Hai chiếc thuyền thả chậm tốc độ, song song chạy đi ở phía trên thủy kính bình tĩnh.
Không có cốt yêu vây quanh, Sở Chước rốt cục thấy rõ ràng cấu tạo thuyền đối diện, so với thuyền của Ô chủ muốn thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có hai tầng, có thể là vừa trải qua một hồi đại chiến, trên thuyền khắp nơi đều rách rưới, hiện đầy dấu vết chiến đấu, rất chật vật. Nhưng mà Sở Chước chú ý tới, chiếc thuyền đó giống như thuyền Ô chủ, trên thân thuyền có khắc vẽ rất nhiều ký hiệu vô cùng huyền ảo. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Chỉ thuyền có loại ký hiệu vẽ đặc thù này, mới có thể đi tới được ở trong biển thời gian, không bị thời gian bỏ lại.
“Xin hỏi đối diện chính là Vân Nhụy tiên tử cùng Thất Âm tiên tử Phạm Tiên Vực?” Thuyền đối diện truyền đến một âm thanh trong trẻo.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy trên đầu thuyền xuất hiện một thanh niên tuấn mỹ cẩm y ngọc bào, tươi cười sáng sủa rực rỡ, phá lệ thân thiện.
“Không sai, các hạ là?” Vân Nhụy nhíu mày, linh khí bản mạng của nàng cùng Thất Âm rất dễ phân biệt, đối phương có thể nhận ra được nàng cũng không kỳ quái.
“Tại hạ Đàm Đài Anh Trì Quy Nhất tông Xích Diễm Vực, lúc trước đa tạ vài vị tương trợ...”
Sở Chước đứng ở tầng thứ năm, thấy hai bên đối thoại xong, lại bắt cầu nối, thuyền đối diện người thanh niên Thánh Đế cảnh kêu là Đàm Đài Anh Trì đi đến trên thuyền bọn họ.
Đàm Đài Anh Trì đang chào hỏi cùng đám người Vân Nhụy tiên tử, đột nhiên cảm giác được một tầm mắt, hắn không dấu vết ngẩng đầu nhìn lại, đáng tiếc chỉ nhìn thấy tầng thứ năm, liền cái gì cũng nhìn không tới.
Người tu luyện Thánh Đế cảnh rất nhạy bén, nếu như bị người tu luyện cấp thấp nhìn chăm chú, tự nhiên có điều phát hiện.
Hắn tất nhiên sẽ không phân biệt sai lầm, nhưng nhìn không thấy người, liền biết tầng thứ năm trên chiếc thuyền này bày ra cấm chế, ngăn cản tất cả tầm mắt bên ngoài.
Trên mặt Đàm Đài Anh Trì lộ vẻ tươi cười khéo léo, ánh mắt nhìn sang đám người Vân Nhụy tiên tử, tâm tư thay đổi thật nhanh, càng thêm hiếu kỳ đối với lai lịch chủ nhân chiếc thuyền này.
Khi Sở Chước phát hiện Đàm Đài Anh Trì nhìn qua, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Nàng đời trước sau khi đi đến Đại Hoang giới, bởi vì địa phương xuất hiện là ở Thanh Lâm Vực, lúc ấy giao tiếp nhiều nhất đều là người tu luyện Tinh Linh cảnh, giống như lần này, gần đây liền vòng vèo đi đến nơi người tu luyện cao cấp, nàng tựa như một tiểu bạch thỏ xâm nhập bầy sói, Thánh Đế cảnh không đáng kể chút nào, càng thêm nổi bật được nàng nhỏ bé dễ bắt nạt.
Tiếp theo, Đàm Đài Anh Trì được thỉnh đến trong khoang thuyền, rất nhanh Sở Chước liền không thấy được người nữa.
Thẳng đến khi không nhìn thấy bọn họ, Sở Chước chậm rì rì thu hồi tầm mắt, giương mắt nhìn về biển thời gian phía trước mặt, lúc này đã đêm muộn, sương mù tràn ngập, trừ bỏ trên hai chiếc thuyền treo đèn thất bảo tê thú nở rộ quang hoa, chung quanh nhìn không thấy bất luận ánh sáng gì.
Nàng nhẹ nhàng mà thở dài, lại trở lại gian phòng, âm trầm quyết tâm tiếp tục tu luyện.
Thẳng đến tu luyện xong một đoạn, Sở Chước mở mắt, phát hiện sắc trời đã sáng rõ.
Cửa phòng bị gõ vang, Sở Chước biết là ai tới đây, vội đứng dậy, mở cửa ra quả nhiên nhìn thấy Ô Tử Hàm đứng ở ngoài cửa, trong tay bưng một ly thuốc nhũ linh dịch.
Sở Chước mời hắn vào phòng, nói một tiếng cảm ơn với hắn, liền tiếp nhận thuốc nhũ linh dịch, một ngụm uống cạn.
Uống xong thuốc nhũ linh dịch, Sở Chước tò mò hỏi: “Ô quản sự, vị Đàm Đài tiền bối Quy Nhất tông Xích Diễm Vực còn ở trên thuyền sao? Ngày hôm qua thuyền bọn họ làm sao có thể bị cốt yêu bò vào?”
Loại chuyện này không có gì phải giấu diếm, Ô Tử Hàm thấy nàng tò mò, liền cười nói: “Bọn họ cũng rất xui xẻo, nghe nói lúc trước gặp phải một đám mị quỷ lợi hại, vô ý bị mị quỷ phá hư đại trận hộ thuyền trên thuyền. Vừa đúng lúc này, có cốt yêu đuổi theo mị quỷ mà đến, mị quỷ nhân cơ hội này chạy thoát, cốt yêu thì ở lại công kích bọn họ.”
Sở Chước thấy vẻ mặt đồng tình của hắn, trên mặt cũng lộ ra thần sắc đồng tình.
Vừa thấy thuyền Đàm Đài Anh Trì, liền biết chất lượng thuyền đối phương không tốt như của Ô chủ, chẳng trách sẽ bị mị quỷ dễ dàng phá hư đại trận hộ thuyền, lại bị cốt yêu bò đến trên thuyền, nếu không gặp được Ô Tử Hàm bọn họ, chỉ sợ người trên thuyền Đàm Đài Anh Trì liền muốn thua ở biển thời gian, bọn họ cũng biến thành một thành viên cốt yêu.
Biển thời gian nguy cơ, cho dù là người tu luyện Thánh Đế cảnh, cũng không dám lơ là.
“Bọn họ đến biển thời gian làm cái gì?” Sở Chước lại hỏi.
“Nghe Đàm Đài Anh Trì đó nói, hình như là tìm đến Không Gian Sa.” Ô Tử Hàm miệng nói xong, trong lòng lại tuyệt không tin tưởng.
Sở Chước thấy hắn có vẻ không chút để ý, trong lòng cũng không tin, chẳng qua nàng sáng suốt không nói gì, lại hàn huyên một lát với hắn, Ô Tử Hàm mới rời khỏi.
Ô Tử Hàm rời khỏi, vẫn chưa đến phía dưới, mà là chuyển tới phòng Ô chủ tu luyện.
Từ lúc gian phòng của Ô chủ tặng cho Sở Chước, hắn liền vẫn luôn ở tại trong phòng tu luyện, trừ phi có chuyện trọng yếu, nếu không sẽ không dễ dàng rời khỏi. Tối hôm qua cốt yêu công kích, Ô chủ vẫn luôn không xuất hiện.
Khi Ô Tử Hàm đi vào phòng tu luyện, Ô chủ như cũ ngồi ngay ngắn ở trung ương phòng tu luyện, tùy ý Huyết phù biến thành gông xiềng khóa vây khốn hắn trong đó.
Ô Tử Hàm hội báo một lần tình huống ngày hôm qua cùng Ô chủ, cuối cùng nói: “Ô chủ, thuộc hạ cảm thấy Đàm Đài Anh Trì cũng không phải là tới tìm Không Gian Sa, nếu là tìm Không Gian Sa, hẳn là sẽ không đi đường này mới đúng.”
Tuy rằng Đàm Đài Anh Trì nói không cẩn thận đi nhầm phương hướng, nhưng Ô Tử Hàm và Vân Nhụy tiên tử đều không tin, chỉ cần không phải ngốc, cũng sẽ không đi nhầm phương hướng ở trong biển thời gian, trừ phi đánh mất Thiên Tinh Kính có thể nhận biết phương hướng ở trong biển thời gian.
Thiên Tinh Kính trọng yếu cỡ nào, không người tu luyện nào dại dột đánh mất.
Nhưng mà Đàm Đài Anh Trì không nói, bọn họ cũng không thể ép hỏi, liền cam chịu hắn là không cẩn thận đi con đường này.
Ô chủ thần sắc chưa đổi, giống như cũng không để bụng đối với cái này, nghe xong liền thôi.
“Ô chủ, Đàm Đài Anh Trì nói bọn họ chọc tới một đám mị quỷ, muốn đồng hành cùng với chúng ta.”
Nhưng mà Vân Nhụy tiên tử rất không khách khí nói cho đối phương, bọn họ cũng không cẩn thận chọc tới mị quỷ, mị quỷ ba ngày hai lần liền sẽ xuất hiện, trong đó còn có một con mị quỷ cao cấp, khả năng sẽ không cẩn thận cuốn thuyền đối phương vào trong phiền toái, lúc ấy vẻ mặt trên mặt Đàm Đài Anh Trì, làm cho Ô Tử Hàm đến bây giờ đều nhịn không được muốn cười.
Ô Tử Hàm có thể trở thành quản sự của Ô Minh Vực Chủ, cũng không phải là thân thiện giống như biểu hiện ra ngoài, lực quan sát cũng là phi phàm, Đàm Đài Anh Trì đó muốn múa búa trước cửa Lỗ Ban ở trước mặt hắn thì còn kém xa lắm.
Ô Tử Hàm báo cáo việc này xong, thấy Ô chủ không phản ứng, liền lui ra, một lần nữa trở lại tầng thứ nhất.
Vân Nhụy tiên tử phái người canh giữ ở đằng kia, nhìn thấy hắn xuất hiện, vội thỉnh hắn đi qua. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Đàm Đài Anh Trì đã về thuyền đối diện, cầu nối giữa hai thuyền còn chưa chuyển đi, thỉnh thoảng có người tu luyện ở hai chiếc trên thuyền đi qua lại, giúp đỡ chữa trị đại trận hộ thuyền trên thuyền đối diện.
Biển thời gian quá mức nguy hiểm, phàm là người tu luyện gặp nhau ở trong biển thời gian, cho dù là có mối thù sinh tử, cũng lại buông xuống ở chỗ này, thẳng đến khi rời khỏi biển thời gian mới ngừng. Nếu như thấy đối phương gặp nạn, có thể giúp một phen liền giúp một phen, tuyệt đối sẽ không keo kiệt không hề giúp đỡ gì, đây là cách sinh tồn của người tu luyện ở biển thời gian.
Tối hôm qua Đàm Đài Anh Trì tới đây, trừ bỏ cảm tạ ơn tương trợ của đám người Vân Nhụy tiên tử, cũng thỉnh cầu pháp sư trận trên thuyền hỗ trợ chữa trị đại trận hộ thuyền của bọn họ. Pháp sư trận trên thuyền Đàm Đài Anh Trì trong chiến đấu ở ngày hôm qua, vô ý bị mị quỷ giết chết, biến thành cốt yêu trong biển thời gian.
Khi Ô Tử Hàm tiến vào khoang thuyền, liền gặp Vân Nhụy cùng Thất Âm tiên tử ngồi ở vị trí đứng đầu, chung quanh còn có vài nữ tu.
Nhìn thấy Ô Tử Hàm, trên mặt minh diễm của Vân Nhụy lộ ra tươi cười, hỏi: “Ô quản sự, Ô chủ nói như thế nào?”
Ô Tử Hàm cười nói: “Ô chủ chúng ta nói không cần để ý tới bọn họ.”
Thất Âm tiên tử ánh mắt thanh lãnh đánh giá hắn, hoãn thanh nói: “Ô chủ hẳn là cái gì cũng chưa nói đi?”
Ô Tử Hàm xấu hổ, Thất Âm tiên tử này bình thường nhìn thanh thanh lãnh lãnh, nhưng nàng tổng có thể phỏng đoán Ô chủ phản ứng được một hai, cũng là một nhân tài. Hoặc là nói, nàng thích Ô chủ, tính tình không khác Ô chủ lắm, vẫn có thể phát hiện vài phần.
Quả nhiên, chợt nghe nữ tu trong khoang thuyền khác nhìn về phía Thất Âm tiên tử, ánh mắt có vài phần dao động.
“Ô chủ tuy rằng chưa nói, nhưng ý tứ của ngài ấy chính là như thế.”
Vân Nhụy tiên tử tay vỗ về quạt càn khôn bên hông, cười nói: “Một khi đã như vậy, đợi giúp Đàm Đài công tử sửa tốt đại trận trên thuyền, liền mỗi người đi một ngả cùng hắn thôi.”
“Đúng là như thế.” Ô Tử Hàm cũng cười nói.
Thất Âm tiên tử không nói gì, nhưng thần sắc cũng tán thành.
Bọn họ phụng mệnh theo Ô chủ đến biển thời gian, mặc dù cũng đã làm tốt chuẩn bị đối mặt nguy hiểm, nếu như có thể có thu hoạch, tự nhiên không tệ. Mặc kệ như thế nào, bọn họ không cho phép bị người khác phá hư kế hoạch lần này.
Pháp sư trận rất nhanh liền giúp thuyền đối diện chữa trị xong đại trận hộ thuyền.
Đàm Đài Anh Trì lại đi tới cảm kích bọn họ, nhưng mà đám người Vân nhụy tiên tử lần này không kiên nhẫn quan tâm bọn họ, chỉ có Ô Tử Hàm lễ phép tính đi qua.
Đàm Đài Anh Trì là một thanh niên thích cười, trên mặt một đoàn ý cười, giống như không phát hiện mình bị mấy vị tiên tử chậm trễ, thành khẩn cảm tạ đám người Ô Tử Hàm lần này giúp, cũng nói rõ đợi trở lại Quy Nhất tông Xích Diễm Vực xong, chắc chắn hậu lễ cảm tạ.
Ô Tử Hàm cười cười, khách khí một phen, khi muốn tiễn bước người, đột nhiên nghe thấy Đàm Đài Anh Trì tò mò nhìn về phía tầng thứ năm, nói: “Ô đạo hữu, Ô chủ các huynh ở đó?”
Ô Tử Hàm hơi hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, không biết Đàm Đài Anh Trì này vì sao soi mói.
Đàm Đài Anh Trì lại cười cười, vẻ mặt tươi cười trong sáng, tiếp tục nói: “Hôm qua lên thuyền, ta cảm giác được tầng thứ năm có người, mà Ô đạo hữu lại ở trên thuyền này, liền biết Ô chủ hẳn là đã ở đây.”
Ô Tử Hàm cười cười, có lệ nói: “Ô chủ chúng ta luôn luôn không để ý tới mọi chuyện.”
Đàm Đài Anh Trì cũng không thèm để ý hắn lạnh nhạt, mỉm cười nói: “Đúng rồi, mọi người tiến vào biển thời gian đã bao lâu?”
Ô Tử Hàm không biết ý tứ của hắn, nói: “Đã hơn một năm thôi.”
Vẻ mặt Đàm Đài Anh Trì giật mình: “Chẳng trách Ô đạo hữu các huynh không biết.” ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Ô Tử Hàm nhìn thần sắc hắn, trực giác có chuyện gì đó, nhịn không được nói: “Nhưng là có chuyện gì?”
Đàm Đài Anh Trì vẫn chưa kéo dài gì, nói: “Nghe nói một năm trước, Bạch Ly Vực đã xảy ra chuyện, Bạch Ly Vực phái ra rất nhiều người tu luyện đến các vực, cũng không biết bọn họ muốn làm cái gì, làm lòng người hoảng sợ. Sau đó lại nghe nói trong biển thời gian có tháp thời gian xuất thế, rất nhiều người tu luyện đều muốn chuẩn bị thuyền đến biển thời gian.”
“Ta vốn là đến biển thời gian tìm Không Gian Sa, sau khi nghe được tin tức, thì cũng dự tính có rảnh đến xem, chính là không nghĩ tới chọc tới mấy con mị quỷ lợi hại, nhìn chằm chằm vào thuyền của chúng ta không buông...”
Nói tới đây, Đàm Đài Anh Trì nhịn không được thở dài.
Mị quỷ công kích thuyền là chuyện bình thường, nhưng rất ít sẽ giống lần này, như là đặc biệt chăm chú nhìn bọn họ, Đàm Đài Anh Trì cũng không hiểu bọn họ là thế nào chọc tới mị quỷ lợi hại này. May mắn là, đám mị quỷ đó cấp bậc không tính cao nhất, lấy tu vi Thánh Đế cảnh của hắn, miễn cưỡng có thể đuổi xa.
Ô Tử Hàm nghe nói như thế, nháy mắt liền sửng sốt.
Bạch Ly Vực đã xảy ra chuyện?
Một năm trước?
Chẳng lẽ là vì Sở Chước?
Ô Tử Hàm trực giác nghĩ đến Sở Chước, không có biện pháp, Ô chủ bọn họ thề son sắt khẳng định trên người Sở Chước có hơi thở của vị Bạch Ly Vực kia, vậy nhất định là người cực kì thân mật, bình thường pha trộn cùng một chỗ, nếu không làm sao có thể lưu lại hơi thở nồng như vậy ở trên người?
Chỉ là, khi bọn họ cứu Sở Chước, là ở mấy tháng trước, cũng không phải là một năm trước, chẳng lẽ một năm trước Sở Chước liền gặp nạn đến biển thời gian? Nhưng sau khi bọn hắn cứu Sở Chước, bởi chắc chắc Sở Chước là có liên quan Bạch Ly Vực Chủ, cho nên cũng không có hỏi lai lịch của nàng, cùng với làm sao có thể rơi xuống biển thời gian, còn bị sóng thời gian đưa tới đây.
Một màn này rất quỷ dị, nếu là bình thường, bọn họ tự nhiên muốn điều tra một phen, nhưng nếu là nàng có liên quan cùng vị Bạch Ly Vực Chủ kia...
Được, ngay cả Ô chủ bọn họ đều tự giác chỉ cần người hoặc việc có liên quan cùng vị Bạch Ly Vực Chủ, có quỷ dị thế nào đều là bình thường, vị kia chính là có bản lĩnh như vậy.
Hết chương 336.