Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Xuất hiện ở trước mặt là một thiếu niên mười lăm sáu tuổi, dáng người thon dài, dung mạo tú trí, dáng vẻ văn nhã, khiến người vừa liếc mắt một cái liền tâm sinh hảo cảm.
Sở Chước đánh giá hắn, cười với hắn.
Thiếu niên cũng nhịn không được cười đáp lại, đầu lông mày khóe mắt hơi tràn ra mấy phần hương vị ấm thuần hàm hậu, một thân khí chất thuần hậu đến không thể thuần hơn, làm cho người ta theo bản năng liền cảm thấy là một người có thể tin.
Nhã nhặn tuấn tú, trung hậu thành thật, thấy thế nào đều là một thiếu niên rất thuần khiết sạch sẽ.
Sở Chước có chút buồn cười, xem ra hình người của Huyền Ảnh liền giống như tính cách của nó, rất dễ dàng khiến cho người ta thích.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Hỏa Lân cùng Huyễn Ngu, A Chiếu cũng theo dõi hắn, Huyền Ảnh vẻ mặt tính khí tốt, cứ ngẩn người ở đằng kia mặc cho bọn họ nhìn, sau đó gọi Sở Chước một tiếng chủ nhân.
Thanh âm là trong trẻo nhu hòa thuộc về thiếu niên đặc biệt có, cũng rất dễ nghe.
Sở Chước nhìn nhìn mấy con yêu thú thích gây sự, nhìn nhìn lại Huyền Ảnh vẻ mặt thuần khiết, cảm thấy nếu về sau đám gia hỏa này lại cùng nhau gây sự, chỉ cần bọn họ đẩy Huyền Ảnh ra, mặc kệ là ai, trong lòng không hiểu ra sao sẽ thiên vị hắn, phỏng chừng sẽ không lại trách tội.
Huyền Ảnh bộ dáng này rất rất dễ dàng làm cho người ta mềm lòng.
“Chậc chậc, bộ dạng này cũng quá thành thật rồi.” Hỏa Lân chậc chậc lấy làm kỳ.
Làm một con yêu tu, bộ dạng thuần khiết như vậy thật sự được chứ?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vuốt cằm, hơi hơi nheo ánh mắt lại: “Không sai, thời điểm mấu chốt, có thể dùng để lừa gạt người, tuyệt đối có thể làm cho người ta đối với hắn rất tin tưởng không nghi ngờ.”
Huyễn Ngu sợ hãi nói: “Huyền Ảnh ca rất xinh đẹp, nhìn khiến cho người ta liền tin tưởng hắn.”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ý tứ hàm xúc không rõ liếc nhìn nó một cái, nhìn xem đến khi tiểu loli có chút không yên, hắn đột nhiên nhếch miệng cười, cười đến đặc biệt ngốc bạch ngọt, vỗ lưng thiếu niên Huyền Ảnh nói: “Huyền Ảnh, ngươi là một gia hỏa đáng giá làm cho người ta tín nhiệm, về sau chúng ta có chuyện gì, liền phải cầu xin ngươi rồi.”
Huyền Ảnh cả đầu mờ mịt nhìn hắn, hiển nhiên không nghe được ý tứ trong lời luyện đan sư nói.
Nhưng mà hắn là tính khí tốt, cho dù nghe không hiểu, cũng nghe lời trên mặt ý tứ hồi đáp.
A Chiếu ấn móng vuốt:【Không sai.】
Về sau muốn gây sự, gia hỏa này thích hợp dùng để mơ hồ tầm mắt kẻ địch, hơn nữa da dày thịt béo, càng thích hợp dùng để đánh nhau.
Nghe được A Chiếu nói không sai, Huyền Ảnh chớp mắt, rất nhanh liền cao hứng lên, lộ ra tươi cười hàm hậu thành thật, nói: “Ta có thể biến hóa, còn phải cảm tạ lão đại cùng chủ nhân, cảm ơn mọi người mang ta rời khỏi cực đông băng dương.” Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Huyễn Ngu đã tôi thể xong, Huyền Ảnh cũng biến hóa thành công, hơn nữa tỉnh lại, đoàn người dẹp đường về đảo.
Chờ khi bọn hắn trở lại đảo Nguyệt Nữ tộc, rất xa liền nhìn thấy bé rùa đang chơi đùa cùng Nguyệt Hưởng ở trên bờ cát, không thấy Bích Tầm Châu và Nguyệt Kiến bọn họ.
Nguyệt Hưởng thấy bọn họ từ tàu ngầm bước ra, đợi nhìn thấy trong bọn họ còn có một niên thiếu xa lạ, đột nhiên sửng sốt, rất nhanh liền hiểu rõ, người này hẳn chính là Huyền Ảnh.
Hắn vẻ mặt kinh hỉ nhìn Huyền Ảnh, cao hứng nói: “Huyền Ảnh, ngươi tỉnh rồi.”
Trong khoảng thời gian này, Nguyệt Hưởng làm chủ nhân, mang bầy yêu thú này nhảy loạn lên ở khắp nơi trên đảo, cảm tình cùng này mấy con yêu thú đột nhiên tăng mạnh, quan hệ cùng Huyền Ảnh coi như là không tệ, lúc trước khi hắn biến hóa còn rất lo lắng cho hắn.
Huyền Ảnh cũng rất thích Nguyệt Nữ tộc tâm tính thuần khiết, cười nói: “Ta không sao, cảm ơn ngươi.”
Nhìn đến hắn tươi cười, ý cười trên mặt Nguyệt Hưởng càng sâu, trong bất tri bất giác cái loại cảm giác xa lạ ngăn cách tiêu trừ không còn.
Bé rùa bò tới, nhìn nhìn bộ dạng Huyền Ảnh, ngơ ngác nói:【Huyền Ảnh ca, bộ dạng của huynh thực thành thật, nhìn liền khiến người thích.】
Huyền Ảnh sờ sờ mặt: “Thật không? Mọi người thích là tốt rồi.”
“Đương nhiên thích.” Nguyệt Hưởng và Nguyệt Thụ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chút do dự hồi đáp, hình tượng trung hậu thành thật như vậy, làm sao không thích? Nhìn liền dễ bắt nạt.
Sở Chước và Hỏa Lân nhìn Huyền Ảnh rất nhanh liền tán gẫu cùng một chỗ với Nguyệt Nữ tộc, không khỏi trợn mi, phát hiện Huyền Ảnh tuy rằng không ngốc bạch ngọt như Mặc Sĩ Thiên Kỳ trước kia, nhưng dung mạo trời sinh cũng thêm cho hắn phân hạng, làm cho hắn có thể dễ dàng có được thiện ý của những người khác.
Diện mạo này, khí chất này, tính cách này, đều rất không tệ.
Nguyệt Kiến và Cung Ngọa Vân cảm giác được hơi thở của bọn họ, cũng đều bước ra, nhìn đến Huyền Ảnh sau biến hóa, đều sửng sốt, tiếp theo liền đều chúc mừng hắn biến hóa.
Sở Chước không thấy được Bích Tầm Châu, liền hỏi một tiếng.
“Bích công tử đi trên đảo tìm kiếm một ít gia vị, nói chờ mọi người trở về, liền tổ chức tiệc hải sản.” Cung Ngọa Vân nói.
Nghe nói như thế, yêu thú ở đây đều nhịn không được hoan hô lên.
Hỏa Lân lúc này xắn tay áo lên, dắt Huyền Ảnh, Huyền Uyên hai con yêu thú thuộc tính thủy cùng nhau xuống biển, chuẩn bị lấy trong biển làm nguyên liệu nấu ăn, Nguyệt Thụ, Nguyệt Hưởng và Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại đi trong đảo hỗ trợ làm chút nguyên liệu nấu ăn đất liền.
Đối với tiệc hải sản sắp đến, bọn họ đều rất chờ mong.
Chờ khi bọn hắn đều chuẩn bị gần đủ nguyên liệu nấu ăn cần thiết, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Bích Tầm Châu nhìn đến Huyền Ảnh sau biến hóa, cũng giống những người khác, đầu tiên là sửng sốt, cảm thấy cái dung mạo này của Huyền Ảnh thật sự là thiên nhiên ưu đãi, chỉ cần hắn cười một cái, không người nào sẽ sinh ra ác cảm với hắn.
Huyền Ảnh sau biến hóa ở trên đất bằng, như cũ là đứa tính tình chậm rì rì, làm cái gì cũng chậm rì rì, lại phối ứng với khuôn mặt tú trí xinh đẹp đó của hắn, khí chất trung hậu thành thật, rất dễ dàng sẽ làm cho người ta coi hắn trở thành người một nhà.
Màn đêm buông xuống, trên bờ cát đốt lên lửa trại, chiếu sáng cả bờ biển.
Gió biển thổi khe khẽ, hương vị đồ ăn theo gió phiêu tán, cùng với một trận cười vui, truyền ra xa xa.
Bởi vì rất nhiều người ăn, khi một mình Bích Tầm Châu thật sự bận không xuể, Huyền Ảnh chậm rì rì đi qua giúp hắn, chính là động tác của hắn thật sự quá chậm, căn bản không kịp tốc độ ăn, cuối cùng Nguyệt Hưởng và Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị không trâu bắt chó đi cày, đi tới hỗ trợ cùng nhau nướng.
“Mặc Sĩ ca ca, đệ muốn ăn cá mực cắt lát.” Nguyệt Thụ nhón chân, chỉ vào xuyến cá mực xử lý tốt bên cạnh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội đến xoay quanh, nghe được Nguyệt Thụ nói, lập tức đưa cá mực cho Bích Tầm Châu: “Tầm Châu ca, giúp nướng nướng.” Sau đó một phen đẩy Hỏa Lân bên cạnh đang ngồi ở đằng kia ăn vụng, vẻ mặt oán giận nói: “Đừng chặn đường, bận muốn chết.”
Hỏa Lân thấy thế, quăng tiểu loli bên cạnh ăn đến cả mặt đều là đầy mỡ đi qua: “Huyễn Ngu đi hỗ trợ.”
Tiểu loli yếu ớt nói: “Hỏa Lân tỷ, muội không biết.”
“Vậy học cùng lão nhị.” Hỏa Lân cắn một khối cá lát, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Tiểu loli mếu máo, phát hiện chỉ cần đề cập đến luyện đan sư, thái độ Hỏa Lân tỷ liền đặc biệt ác liệt. Đáng tiếc nó tuổi còn nhỏ, kiến thức không nhiều lắm, căn bản nhìn không ra tình huống giữa bọn họ là cái gì.
Sở Chước nhìn mảnh náo nhiệt này ở trong mắt, ánh mắt chuyển chuyển chuyển ở giữa Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân, lại nhịn không được thở dài.
Vốn còn cảm thấy một người một xà yêu này thường thích làm chút chuyện đau mù mắt chó của bọn họ, nhưng sau khi trải qua huyễn tâm kính khảo nghiệm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị bóp méo ký ức đến hoàn toàn, thái độ đại biến, hết thảy đều trở nên không đồng dạng.
Bọn họ thoạt nhìn giống như đã không có khả năng.
Thẳng đến ánh trăng rũ về phía tây, tiệc hải sản này rốt cục chấm dứt.
Cung Ngọa Vân đã sớm cùng Nguyệt Kiến về phòng cây nghỉ tạm, những người khác hoặc ngồi hoặc nằm, thích ý gió biển thổi mát mẻ, không để ý tới thế sự, một mảnh nhàn nhã tự tại.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy Nguyệt Thụ xoa xoa ánh mắt, vẻ mặt buồn ngủ híp mắt, vỗ vỗ đầu nó: “Mệt nhọc thì trở về phòng cây ngủ đi.”
Nguyệt Thụ cứng rắn chống đỡ: “Không cần, đệ muốn cùng nhau chơi đùa với mọi người.”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ sửa từ sờ sờ đầu nó, quay đầu nhìn nhìn Nguyệt Hưởng đang giúp Bích Tầm Châu cùng nhau dọn rác, nghĩ đến cái gì, trong mắt lướt qua tối tăm, dùng một loại giọng điệu bát quái hỏi: “Nguyệt Thụ, Nguyệt Kiến cô nương và Cung phường chủ là chuyện gì xảy ra?”
Nguyệt Thụ không nghi ngờ có hắn, mang theo thanh âm mệt mỏi nói: “Cung phường chủ từng đã cứu Nguyệt Kiến tỷ tỷ, Nguyệt Kiến tỷ tỷ thích hắn...”
“Hắn thích Nguyệt Kiến cô nương sao?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ thăm dò.
Thanh âm bọn họ mặc dù thấp, nhưng ở đây đều là hạng người tai thính mắt tinh, làm sao không nghe được, ngay cả bé rùa vốn chuẩn bị ngủ đều thò cổ nhìn qua. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Bên kia Nguyệt Hưởng cười nói: “Cung phường chủ cũng thích Nguyệt Kiến tỷ tỷ, lần trước đệ nghe lén được Cung phường chủ nói chuyện cùng Nguyệt Kiến tỷ tỷ, hắn nói sẽ dùng sinh mệnh đến bảo hộ Nguyệt Kiến tỷ tỷ.”
Nguyệt Thụ nháy mắt hoàn toàn không còn buồn ngủ, trừng mắt: “Nguyệt Hưởng ca ca, huynh khi nào thì nghe được? Sao đệ lại không biết?”
Ánh mắt Nguyệt Hưởng nhìn nó tựa như nhìn tiểu hài tử không hiểu chuyện: “Đệ đang ngủ, đương nhiên không nghe được.”
Nguyệt Thụ buồn bực ngồi ở một bên, không muốn để ý đến hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại sờ sờ đầu nó, cười nói: “Thì ra là như vậy, như thế rất tốt, có Cung phường chủ ở, ta cũng có thể yên tâm...”
Nửa bên mặt hắn vùi ở bóng râm, thanh âm mềm dịu, lộ ra một loại biến hoá kỳ lạ khó hiểu, làm cho Nguyệt Thụ nhịn không được trừng mắt to nhìn hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghiêng đầu, khuôn mặt đắm chìm ở trong ánh trăng, vẻ mặt ý cười trong sáng, lại nghiêm túc giống hắn luyện đan sư trước kia, làm cho nó nhịn không được cười rộ lên theo.
Thẳng đến khi thái dương dâng lên, tất cả mọi người về phòng cây nghỉ ngơi.
Bởi vì Sở Chước cố ý để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở chung nhiều cùng Nguyệt Thụ, tiếp theo bọn họ lại lưu lại ở Thiên Thượng Hải thêm một đoạn thời gian.
Bích Tầm Châu cùng đám yêu thú tự nhiên không ý kiến, giống như Hỏa Lân cùng Huyền Uyên bọn họ, chỉ cần có ăn có chơi là được, Nguyệt Nữ tộc cũng sẽ không đuổi bọn họ, kệ bọn họ ở lại bao lâu đều được.
Sở Chước và Bích Tầm Châu cẩn thận quan sát, phát hiện theo ở chung càng lâu cùng Nguyệt Thụ, tươi cười trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng càng ngày càng tự nhiên, không hề đông cứng âm trầm giống như khi mới từ huyễn tâm kính bước ra, bọn họ gần như đều đã tưởng Mặc Sĩ Thiên Kỳ muốn khôi phục tính cách ngốc bạch ngọt trước kia.
Đương nhiên, ngẫu nhiên hắn không cẩn thận lộ ra một mặt thâm trầm, làm cho bọn họ biết, hắn cũng chưa hoàn toàn khôi phục.
Hắn chính là áp chế một mặt lãnh khốc đa nghi trải qua ở trong huyễn tâm kính tạo thành “Ký ức” ở trong lòng.
Nếu hiện tại trải qua hết thảy mới là sự thật, vậy hắn liền cố gắng hướng tới áp sát vào tính cách của mình trong hiện thực, dưỡng thành đặt tính cách trong huyễn tâm kính ở trong lòng.
Có lẽ một ngày nào đó, khi hắn phát hiện mình vẫn là cái người bị người đuổi giết đến giống như chó mất chủ, lại khôi phục cũng không muộn.
Sở Chước đại khái cân nhắc ra ý tưởng của hắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Trong hiện thực, đại lục Thiên Thượng Hải vẫn chưa bị hủy, như vậy Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền không cần lại khôi phục trí nhớ tính cách trong huyễn tâm kính, như cũ vẫn là ngốc bạch ngọt cũng không có gì không tốt, cho dù là ngụy giả vờ, cũng rất tốt.
Thẳng đến khi phát hiện cảm xúc của Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoàn toàn ổn định xuống, Sở Chước liền đề xuất cáo từ với Nguyệt Nữ tộc.
Ba Nguyệt Nữ tộc rất không nỡ.
Sở Chước cười nói: “Ngày khác có duyên tự sẽ gặp lại, nói không chừng chúng ta có một ngày nào đó, lại tới tìm mọi người đấy.”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vỗ vỗ Nguyệt Thụ kéo ống tay áo của hắn nói: “Đừng như vậy, về sau có rảnh, chúng ta sẽ trở về thăm đệ, ta là người đại lục Thiên Thượng Hải, mặc kệ về sau đi đâu thật xa, đều sẽ không buông tay nơi này.”
Nguyệt Thụ chép miệng: “Mặc Sĩ ca ca, vậy huynh nhất định phải trở về.”
Nguyệt Hưởng cũng vẻ mặt không nỡ nói lời từ biệt cùng Bích Tầm Châu, Huyền Ảnh bọn họ.
Sở Chước nhìn về phía Cung Ngọa Vân đứng ở bên người Nguyệt Kiến, nghĩ đến hắn vì tinh lọc huyết vụ do Huyết Ma lưu lại mà chạy vạy khắp nơi, trong lòng có chút xúc động, nói: “Cung phường chủ, ngày sau nếu chúng ta gặp được thứ gì đó có thể tinh lọc huyết vụ, sẽ cho lưu ý mọi người.”
Cung Ngọa Vân không nghĩ tới nàng chủ động đề xuất, liếc nhìn nàng một cái thật sâu, trầm giọng nói: “Đa tạ Sở cô nương.”
Đại lục Thiên Thượng Hải chính là một cái đại lục bên rìa Linh thế giới, tài nguyên không phong phú, lấy ra hết năng lực toàn bộ đại lục, bọn họ cũng không cách nào tìm ra phương pháp tinh lọc huyết vụ. Theo lý thuyết, Cung Ngọa Vân hẳn là đi đến đại lục khác tìm kiếm, chỉ là đại lục Thiên Thượng Hải chỉ có một mình hắn là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, hắn lo lắng nếu như mình rời khỏi, lại có người tu luyện ngoại lai xâm nhập đại lục Thiên Thượng Hải thì làm sao bây giờ?
Hắn không yên lòng đại lục Thiên Thượng Hải, cũng không bỏ xuống được Nguyệt Nữ tộc, cho dù bị bọn họ trói buộc ở đại lục Thiên Thượng Hải, cũng vui vẻ chịu đựng. ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Cáo biệt cùng Nguyệt Nữ tộc, Sở Chước bọn họ do Cung Ngọa Vân đưa rời khỏi Thiên Thượng Hải.
Trở lại đại lục Thiên Thượng Hải, bọn họ đi tới Đan Hà Tông.
Năm đó đại lục Thiên Thượng Hải xuất động tất cả thế lực, muốn xua đuổi người tu luyện ngoại lai xâm nhập đại lục Thiên Thượng Hải rời khỏi, không biết bao nhiêu người tu luyện ở trong một trận chiến này mà thành danh.
Nhưng mà, cái này cũng không bao gồm Đan Hà Tông.
Đan Hà Tông lấy luyện đan sư làm chủ, người tu luyện trong tông môn cũng không nhiều, sức chiến đấu cũng không như thế nào, ở khi đối mặt đại lục nguy hiểm, bọn họ trừ bỏ cung cấp linh đan ra, cũng không thể giúp đỡ cái gì.
Thậm chí ở sau trận chiến ấy, chưởng môn Khâu Vạn Đan sau khi phát hiện tiểu đồ đệ mình cực xem trọng mất tích, lại vô cùng đau đớn.
Tiểu đồ đệ là thiên tài luyện đan hắn xem trọng, tương lai có thể là người thừa kế gánh vác toàn bộ Đan Hà Tông, cứ như vậy mất tích, Khâu Vạn Đan mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy cực kì đau lòng.
May mắn, linh vị bản mạng của tiểu đồ đệ ở lại trong tông môn hoàn hảo rất tốt, tâm tình Khâu Vạn Đan mới tốt một chút.
Ngày này, Đan Hà Tông đến một đám khách nhân thực lực khó lường.
Trong đám khách nhân này, còn có đệ tử thân truyền của chưởng môn mất tích mấy năm—— Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Khâu Vạn Đan vốn đang bế quan thì bị người quấy rầy, rất là không vui, chờ khi hắn nghe nói tiểu đồ đệ Mặc Sĩ Thiên Kỳ trở về, làm sao còn quản mình có phải bế quan hay không, lúc này chạy đi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đứng tại địa phương quen thuộc, khi nhìn đến sư phụ đang gấp chạy đến, hai mắt nóng lên, thiếu chút nữa liền rơi nước mắt.
Nếu “Ảo cảnh” này thật là sự thật, hắn hy vọng cái sự thật này vĩnh viễn không cần thay đổi, hắn tình nguyện sinh hoạt ở trong hiện thực này, sư môn chưa hủy, đại lục Thiên Thượng Hải tốt đẹp.
“Sư phụ, con đã trở về!” Mặc Sĩ Thiên Kỳ rưng rưng nói.
Khâu Vạn Đan vốn nhìn nhìn đến tiểu đồ đệ trở về thì rất cao hứng, đợi nhìn đến bộ dạng của hắn, sắc mặt ngưng đọng, tưởng hắn bị người bắt nạt, nhất thời giận tím mặt, lạnh lùng hỏi: “Thiên Kỳ sao vậy? Có phải có người bắt nạt con hay không?”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thần sắc sư phụ, trong lòng đủ mọi tư vị, cuối cùng chung quy hóa thành một loại thoải mái.
Hắn áp chế một đoạn ký ức hắc ám huyết tinh khác, liền giống như trước đây, lộ ra tươi cười, nói: “Không phải, là hồi lâu không thấy sư phụ, rất nhớ.”
Hết chương 328.