Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Phát hiện mặt biển không có bóng dáng huyền ảnh, lại không cảm giác hơi thở của nó, Sở Chước căng thẳng trong lòng.
Lôi kiếp biến hóa đánh xuống chín tầng, không thiếu một tầng nào, một tầng thiên lôi cuối cùng tuy rằng rất lợi hại, nhưng hơi thở Huyền Ảnh chưa đoạn, đại biểu Huyền Ảnh hẳn là đã thành công biến hóa. Lần này lôi vân tán đi, Huyền Ảnh sau trải qua biến hóa, có lẽ đang suy yếu, chẳng lẽ vô ý một cái chìm xuống đáy biển rồi?
Nghĩ tới, Sở Chước vội để cho người khiển tàu ngầm đi qua khu lôi phòng ngự.
Tốc độ tàu ngầm cũng không mau, không chịu nổi đám người Sở Chước lo âu trong lòng, Nguyệt Kiến tốc độ nhanh hơn, một đường hướng tới khu Lôi Trạch.
Chung quanh nước biển bị máu loãng nhiễm hồng, bởi vì thiên lôi tán đi sấm sét dần dần tụ tập một lần nữa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy điện xà thật nhỏ nhảy qua. Nhưng lại không thấy được bóng dáng Huyền Ảnh, tim Sở Chước sinh ra cảm giác không ổn.
“Có thể sau biến hóa quá mức suy yếu, chìm vào trong biển hay không?” Bích Tầm Châu đoán.
Mọi người: “... ...”
Nghĩ đến vừa rồi khi một tầng thiên lôi cuối cùng đánh xuống đến, tình huống con huyền ảnh thú, quả thật không quá thần kỳ.
Yêu thú sau biến hóa, đều sẽ có một đoạn kỳ suy yếu, đặc biệt yêu thú trải qua lôi kiếp biến hóa, một khắc biến hóa đó, thân thể thương thế chưa lành, thường sẽ rất suy yếu, lúc này nếu có người gây bất lợi, bọn họ căn bản không thể phản kháng.
Đây cũng là lúc dẫn tới rất nhiều yêu thú biến hóa, đều phải tìm một chỗ không gian an toàn bí ẩn, hoặc là thỉnh bạn bè trấn thủ ở một bên hộ pháp.
Ở trong Thiên Thượng Hải, tự nhiên không có tồn tại có thể uy hiếp an nguy Huyền Ảnh ở ngay dưới mí mắt bọn họ, nay cũng không thấy bóng dáng Huyền Ảnh, suy đoán này quả thật rất phù hợp.
Sở Chước nghe được Bích Tầm Châu đoán giống như mình, nhất thời có chút không nói gì, lo lắng trong lòng không khỏi vơi đi vài phần.
Lấy tính cách Huyền Ảnh cái loại làm gì cũng chậm rì rì, không phải không có khả năng này.
Bé rùa xung phong nhận việc, muốn giúp bọn hắn vào trong biển tìm kiếm Huyền Ảnh.
Sở Chước nhìn nhìn quang điện loạn nhảy lên khắp nơi trong nước, không cho nó đi ra ngoài, mà là để cho Nguyệt Kiến bọn họ trầm tàu ngầm xuống, tiếp tục tìm kiếm.
Bọn họ tìm trong chốc lát, rốt cục ở trong một khu mạch nước ngầm đáy biển, tìm được huyền ảnh thú chìm ở nơi này.
Động vật biển cực đại giống như quái vật trong biển, thương tích trên người nó đang chậm rãi khép lại, chẳng qua nhìn vẫn là rất thê thảm. Càng thê thảm là, nó giống như đang lơ lửng ngủ ở trong biển.
Mọi người thấy được rất cạn lời.
Bọn họ lòng nóng như lửa đốt tới đây tìm kiếm, con này khen ngược, thế nhưng chìm vào trong biển ngủ.
Hỏa Lân nhịn không được nói: “Có phải Huyền Ảnh sau biến hóa, rất mệt mỏi, trực tiếp chìm vào trong biển đi ngủ hay không? Xem tình huống này, khi ngủ không cẩn thận biến thành bản thể.”
Bản thể huyền ảnh thú da dày thịt béo, muốn gây bất lợi cho nó, căn bản không có khả năng.
“Khẳng định là như thế.” Huyễn Ngu gật đầu tán thành.
Sở Chước nhìn thương tích trên người nó thật là nghiêm trọng, có thể thấy được lúc trước lôi kiếp tổn hại với nó, ngăn cản hành vi Hỏa Lân muốn đánh thức nó, thu nó vào trong túi linh thú.
Sau khi mang Huyền Ảnh ngủ say đi, đoàn người cũng rời khỏi đáy biển.
Tàu ngầm trồi lên mặt biển, Sở Chước để cho tàu ngầm dừng lại, ở khi mọi người nhìn qua, nói với Hỏa Lân: “Hỏa Lân tỷ, tỷ mang Huyễn Ngu đi mộc lôi tôi thể.” ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Trên mặt Huyễn Ngu nhất thời lộ ra thần sắc sợ hãi, một đôi ánh mắt đen thùi ngưng tụ sương mù tung bay, lay tay nàng không chịu buông ra.
“Chủ nhân, có thể rất đau hay không...”
“Là có chút đau, nhưng mà không coi là cái gì.” Sở Chước trấn an.
Huyễn Ngu vẫn là vẻ mặt sợ hãi, Nguyệt Kiến và Cung Ngọa Vân nhìn xem đều có chút không biết nói gì.
Bọn họ tuy rằng không biết Huyễn Ngu là yêu thú gì, nhưng tu vi của nó ở Nhân Hoàng cảnh, yêu thú đã tu luyện đến Nhân Hoàng cảnh, làm sao có thể còn sợ hãi chút sấm sét tôi thể như vậy? Hơn nữa sấm sét tôi thể đối với yêu thú cũng mới có lợi, hẳn là vui vẻ nhận mới đúng.
Không thể không nói, bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy qua yêu thú yếu ớt như vậy.
Hỏa Lân bọn họ từng mộc lôi tôi thể ở Lôi Trì Vân Tiên Hải, biết tư vị ra sao, lôi khu Lôi Trạch này căn bản s kém lợi hại hơn Lôi Trì, ngược lại coi như là một nơi tôi thể thiên nhiên.
Lúc này Hỏa Lân xách tiểu loli đang treo lên Sở Chước qua, nói với Sở Chước: “Chủ nhân, ta mang nó đi qua, mọi người đi về trước đi, đợi nó tôi thể xong, ta lại trở về tìm mọi người.”
Huyễn Ngu vẻ mặt muốn khóc không dám khóc nhìn Sở Chước, nó muốn nói để cho chủ nhân bồi nó, nhưng A Chiếu ở nơi này đang nhìn, nó lại không dám mở miệng.
Sở Chước rốt cuộc mềm lòng, sờ sờ đầu nó, nói: “Huyễn Ngu đừng sợ, tỷ ở lại với muội, Tầm Châu ca, mọi người về trước đi.”
A Chiếu nhìn đến Sở Chước sủng con tiểu hồ ly này như vậy, nhất thời khó chịu, bắn ra móng vuốt sắc bén uy hiếp tiểu loli.
Huyễn Ngu càng sợ hãi, nhưng có sợ hơn nữa, cũng muốn chủ nhân bồi nó đi tôi thể.
Nó cúi đầu, dắt tay áo chủ nhân không nói lời nào, nói rõ không chịu để cho chủ nhân đi.
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn tiểu hồ ly kiều lí yếu ớt một cái, một con yêu tu Nhân Hoàng cảnh, da dày thịt béo, căn bản không cần e ngại về chút sấm sét tôi thể, nhưng nhìn con tiểu hồ ly này lại bộ dạng muốn chết muốn sống, thật sự là yếu ớt đến làm cho người ta muốn đánh nó.
Rốt cuộc vẫn là một ấu tể, Sở Chước mềm lòng sủng nó, Bích Tầm Châu cũng không nói cái gì.
Cuối cùng lưu lại chỉ có Hỏa Lân, Sở Chước và A Chiếu, còn có Huyền Ảnh đang ngủ vù vù ở trong túi linh thú.
Tiếp theo, Hỏa Lân mang theo Huyễn Ngu đi tới khu Lôi Trạch, Sở Chước và A Chiếu thì lại ở trong tàu ngầm nhìn.
Hỏa Lân tung ra một mảnh vảy màu đỏ rực, cản trở sấm sét trời cao hạ xuống, sau đó một phen ném tiểu loli tới trong biển, rất đơn giản thô bạo.
Khi Huyễn Ngu tiến vào trong biển, đúng lúc một đạo lôi điện giữa bầu trời đánh xuống, quang điện trong nước cũng nhân cơ hội nhảy lên tiến vào trong cơ thể nó, không khỏi kêu thảm một tiếng, nháy mắt liền biến thành một con hồ ly mười đuôi khổng lồ, đạp nước bình bịch ở trong biển.
Lực lôi điện rút vào trong cơ thể nó, nháy mắt lông trên người hồ ly đều dựng đứng thẳng lên, xa xa nhìn, giống con hồ ly xù lông cương châm.
Hỏa Lân nhìn cái bộ dạng vô dụng này cảu nó, nhất thời có chút không vui, tung một mảnh vảy cản trở thiên lôi cho nó, vừa nói: “Mi là yêu hồ Nhân Hoàng cảnh, chút lực sấm sét ấy không tổn thương được mi, còn không mau chút nạp sấm sét nhập thể rèn luyện?”
Huyễn hồ ly mười đuôi đập phình phịch ở biển trong tội nghiệp nói:【Nhưng, nhưng mà rất đau... muội muốn chủ nhân... 】
Hỏa Lân bật cười một tiếng: “Mi cho là cọ chủ nhân lưu lại, chủ nhân liền có thể giúp mi tôi thể? Thật hoang tưởng, cẩn thận lão đại một móng vuốt cào mi thành hồ ly trụi lông.”
Huyễn hồ ly mười đuôi: “... ...”
Huyễn hồ ly mười đuôi nhìn về phía tàu ngầm ngoài khu Lôi Trạch, thấy nó an tĩnh chìm nổi ở nơi đó, không hề động tĩnh, rốt cục tinh tường biết chủ nhân đại khái sẽ không thật sự bước ra giúp nó tôi thể, đành phải co rút ngượng ngùng nghe Hỏa Lân chỉ thị, nạp lực sấm sét nhập thể rèn luyện, thỉnh thoảng khóc vài tiếng, tiếng khóc khóc ư ư ư ư ư ư đến gân xanh của Hỏa Lân nhảy thình thịch, nhịn không được giẫm một cước đến trên đầu con hồ ly đó, nhấn nó chìm vào trong biển.
Huyễn hồ ly mười đuôi lại kêu thảm một tiếng, từ trong biển đập phình phịch ra.
Hỏa Lân Xà giẫm hồ ly một chút cũng không có cảm giác áy náy, ôm hai cánh tay, hồng bào tung bay, trên mặt tuấn mỹ là yêu dã thuộc về rắn đặc biệt có, giương giọng nói: “Mi là huyễn hồ ly mười đuôi, huyết mạch sang quý, nếu chỉ chút khổ như vậy cũng ăn không được, về sau nói gì giúp chủ nhân chiến đấu? Còn không bằng về long mạch tiếp tục thủ làm con thú nhà quê đi...”
Huyễn hồ ly mười đuôi oa một tiếng lại khóc lên.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi vòng vèo, nhìn thấy một màn này.
Hắn liếc mắt một cái nhìn nữ yêu ngự kiếm đứng tại trên mặt biển, thần sắc trương dương, mặt tuấn mỹ, tăng thêm vài phần sức quyến rũ chọc lòng người, làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn một cái, tựa như muốn bị bỏ tù. Mà nàng lúc này đang ác liệt bắt nạt một con huyễn hồ ly, tuy rằng huyễn hồ ly khóc thật sự thảm, kỳ lạ là, lại không có người nào đồng tình nó.
Nguyệt Thụ trốn sau lưng hắn, run run nhìn Hỏa Lân bạo lực, cảm thấy vị “Tỷ tỷ” này thực đáng sợ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ho nhẹ một tiếng, khi thấy Hỏa Lân nhìn qua, hắn nói: “Hỏa Lân tỷ, chỗ ta có linh đan, cô kiềm chế chút đi.”
Hỏa Lân ngự kiếm về phía trước, tiếp được mấy bình linh đan hắn quăng đến, lại liếc mắt một cái nhìn huyễn hồ ly một bên nhúng thể một bên khóc ư ư ư ư ư ư, cười rộ lên với hắn, nói: “Yên tâm, con huyễn hồ ly này lông thật sự dày, không có việc gì đâu.”
Nàng sóng mắt nhẹ chuyển, phút chốc đi đến trước mặt hắn, thân hình rớt xuống, ngang hàng cùng tầm mắt hắn, trên mặt ý cười càng sâu, nói: “Nó hại huynh đến tận đây, chẳng lẽ huynh không muốn báo thù sao?”
Thần sắc trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ hơi nhạt, nhìn về phía huyễn hồ ly mười đuôi đang tôi thể, đạm thanh nói: “Đều là đồng bạn, không có thù gì báo với không báo.” Huống hồ lúc trước bọn họ xông vào long mạch, Huyễn Ngu làm người thủ hộ long mạch, kéo bọn họ vào huyễn tâm kính, chẳng qua là chức trách của nó thôi.
Điểm ấy tốt xấu gì Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn phân biệt được.
Hỏa Lân soi kỹ hắn, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn, vỗ bờ vai của hắn nói: “Huynh có thể nghĩ như thế, ta thật cao hứng. A Kỳ, hoan nghênh trở về!”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghiêm túc nhìn nàng, sau đó gật gật đầu, cùng Nguyệt Thụ đi tìm Sở Chước. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Nguyệt Thụ đi đến tàu ngầm Sở Chước.
Khi nhìn đến con yêu thú dùng thân thể của mình chặn ở cửa, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rốt cục hiểu rõ vì sao bên ngoài con huyễn hồ ly khóc đến thảm như vậy, chủ nhân Sở Chước này lại không đi ra ngoài an ủi nó.
Sở Chước vốn thấy Huyễn Ngu thật sự sợ hãi, cũng biết tính cách nó yếu ớt, muốn tự mình ở bên cạnh với nó, đối với nó ít nhiều cũng có điểm trấn an, sẽ không khóc được quá lợi hại, nào biết đâu Hỏa Lân căn bản không lưu tình. Đang lúc nàng muốn đi ra ngoài, A Chiếu mất hứng, thân thể nhanh chóng biến thành một con hùng sư trưởng thành mạnh mẽ, cứ như vậy sững sờ mà ngăn chặn cửa, không cho phép nàng đi ra ngoài.
Sở Chước: “... ...”
Một khắc đó, Sở Chước là bất đắc dĩ rồi.
A Chiếu quả nhiên là đứa cá tính bá đạo, nàng khế ước bao nhiêu yêu thú đều không sao cả, nhưng không cho phép nàng quá thân cận cùng chúng nó, nếu không liền một móng vuốt cào qua, chính là bộ dạng tiểu hài tử tranh sủng.
Sở Chước đành phải lưu lại.
Thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Nguyệt Thụ đi mà quay lại, trên mặt Sở Chước lộ ra tươi cười, cười hỏi: “Sao hai người lại tới đây?”
Nguyệt Thụ cười tủm tỉm nói: “Mặc Sĩ ca ca lo lắng, đi qua xem.”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ liếc nhìn nó một cái: “Ta làm sao lo lắng? Dù sao về trên đảo cũng là nhàm chán, không bằng qua xem.”
“Mới không phải không có tán gẫu đâu, Tầm Châu ca nói muốn làm tiệc hải sản, đang chuẩn bị, rõ ràng rất nhanh là có thể ăn rồi.” Nguyệt Thụ phản bác, thấy dáng vẻ Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghẹn đến khó chịu, cả người đều là cười tủm tỉm, giống một nam hài khoái hoạt, lén Mặc Sĩ Thiên Kỳ chớp chớp mắt với Sở Chước.
Ý cười trong mắt Sở Chước càng sâu, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: “A Kỳ, huynh hiện tại cảm giác thế nào?”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ trong túi càn khôn lấy ra đậu phụ khô cá tơ Bích Tầm Châu làm, vừa ăn vừa nói: “Không có cảm giác gì, chỉ như vậy.”
“Như thế nào?”
Tốc độ hắn ăn cơm rất nhanh, thanh âm cũng hàm hồ: “Ta... muốn tin tưởng đó là một sự thật, mọi người cũng đều đã nói là sự thật, ta đây sẽ cố gắng nhận, tiếp tục ăn bích tinh linh vụ quả tu luyện, có lẽ một ngày nào đó có thể giải trừ huyễn tâm kính ảnh hưởng ký ức...”
Sở Chước an tĩnh nhìn hắn, hiểu rõ ý tứ của hắn.
Hắn thử tin tưởng bọn họ, cũng thử buông bỏ ký ức giả dối cùng thù hận huyễn tâm kính bóp méo tạo ra—— tuy rằng rất khó khăn, thử lấy một loại tâm tính khác đến xem cái “Ảo cảnh” này. Có lẽ có một ngày, chờ hắn chân chính đi ra ảnh hưởng của huyễn tâm kính, khi nhận tất cả sự thật, là thời điểm hắn khôi phục.
Tuy rằng không cần thiết nhưng hiện tại cũng đã tốt lắm, cũng chứng minh hắn đúng là thử làm cho chính mình trở nên tốt hơn.
Hết thảy đều là công lao của Nguyệt Thụ.
Sở Chước nhìn về phía Nguyệt Thụ, tò mò hỏi: “Nguyệt Thụ, mấy ngày nay hai người đang làm cái gì?”
Nguyệt Thụ sờ sờ mặt, cười tủm tỉm nói: “Đệ và Mặc Sĩ ca ca nói rất nhiều lời, cùng huynh ấy du ngoạn ở trên Thiên Diệp đảo, cùng nhau vận chuyển linh lực cho mộc linh chi tâm, để cho nó nhanh chóng lớn lên...”
Trong lòng Sở Chước vừa động, rốt cục biết làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ thay đổi thành như vậy, còn có mộc linh chi tâm.
Mộc linh chi tâm là lực lượng Nguyệt Thụ kết tinh, nếu thế giới này thật sự là ảo cảnh, Nguyệt Thụ căn bản không thể tiếp xúc mộc linh chi tâm, sinh ra liên hệ cùng mộc linh chi tâm. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất định là dùng mộc linh chi tâm thử qua Nguyệt Thụ, nếu không hiện tại hắn thay đổi sẽ không lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, Sở Chước buông lỏng tiếng lòng, rốt cục hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Đúng vậy, nàng làm sao không nghĩ tới đây, mộc linh chi tâm nhận thức Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm chủ, cho dù hắn cự tuyệt tin tưởng sự thật, nhưng mặc kệ là trí nhớ ở trong huyễn tâm kính, hay là sự thật, mộc linh chi tâm đối với hắn đều là tồn tại cực kỳ trọng yếu, cũng là chân thực nhất.
Sở Chước đột nhiên hiểu rõ Mặc Sĩ Thiên Kỳ vì sao đột nhiên đi vòng vèo tới đây, nàng nói với hắn: “Đợi chuyện ở Thiên Thượng Hải xong rồi, chúng ta đi Đan Hà Tông một chuyến.”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ừm một tiếng, nắm chặt nắm đấm, hai mắt hàn quang nặng nề: “Tiếp theo lại đi Đại Hoang giới, đều tìm ra đám gia hỏa hãm hại thượng cổ trăm tộc, diệt bọn chúng.”
“Đúng vậy.” Sở Chước cười phụ họa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng lộ ra tươi cười, đưa một khối cá khô cho Nguyệt Thụ.
Nguyệt Thụ lộ ra tươi cười vui mừng với hắn, vui thích ăn.
Sở Chước ôm A Chiếu không biết khi nào đã biến thành tiểu yêu thú qua, nhìn bọn họ, phát hiện ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn Nguyệt Thụ giống như cứu rỗi, quyết định bọn họ nấn ná ở Thiên Thượng Hải thêm vài ngày, tiếp tục để cho Nguyệt Thụ đơn thuần khả ái tiếp tục chơi đùa với hắn, cần phải mang luyện đan sư ngốc bạch ngọt trở về.
Bọn họ đợi ở khu Lôi Trạch bên này mười ngày.
Thẳng đến khi Huyễn Ngu rốt cục tôi thể coi như xong, mới rời khỏi.
Khi nhìn đến Sở Chước, hốc mắt Huyễn Ngu đỏ lên, khóc ư ư ư ư ư ư nhào qua cầu ôm, vẻ mặt ủy khuất.
Sở Chước có chút buồn cười, vỗ vỗ đầu nó, xem hơi thở trên người nó có vẻ tăng trưởng, liền biết tôi thể lần này đối với nó coi như là không tệ.
Đang lúc Sở Chước an ủi tiểu loli chịu ủy khuất, đột nhiên lòng có dự cảm, quay đầu liền thấy một con hải báo lông xù nhỏ từ trong túi linh thú bò ra.
Khi vừa bò ra, Huyền Ảnh vẫn choáng váng hồ đồ, nhìn người trước mặt, giống như không rõ sao mình lại ở chỗ này.
“A, tỉnh ngủ rồi? Nhanh chút biến hóa cho chúng ta nhìn xem mi lớn lên bộ dạng gì.” Hỏa Lân cao hứng nói.
Huyền Ảnh ngốc ngốc nhìn bọn họ, lúc này mới nhớ tới mình giống như biến hóa.
Hắn nhảy tới phía trước, ở giữa không trung nhanh chóng biến thành một thiếu niên dáng người thon dài...
Hết chương 327.