Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 182: Chương 182: Cố lăng kiệt, anh là khỉ pha trò sao?




“Không quá 30, vậy Tô Khánh Nam lúc đó mới bao tuổi chứ?” Bạch Nguyệt hỏi tiếp, liếc nhìn Cố Lăng Kiệt.

Anh thâm trầm nhìn cô: “Em quan tâm đến chồng trước của mình trước mặt tôi, không cảm thấy không thích hợp sao?”

“Tôi tùy tiện hỏi mà thôi.”

“Tùy tiện hỏi 2 câu đều liên quan đến chồng trước, vậy không tùy tiện hỏi há chẳng phải mỗi câu đều là anh ta? Bạch Nguyệt, có phải tôi quá nuông chiều em rồi hay không?” câu cuối, Cố Lăng Kiệt nói có chút nghiêm túc.

Bạch Nguyệt ngậm miệng.

Cô và anh là quan hệ gì chứ?

Anh cũng quản quá nhiều rồi.

Cô đi vào phòng thẩm vấn, nhìn một lượt tư liệu về kẻ tình nghi: “Ngày 12 tháng 4 năm 2020, anh đang ở đâu?”

“Quay hình, tôi là nhân viên quay phim, lúc quay khẳng định không thể thiếu tôi được.” Nhân viên quay phim hùng hồn nói.

“Quay cái gì?” Bạch Nguyệt tỉnh bơ hỏi.

“Quay cái gì? Không phải các người đều mang đi xem rồi sao? Tôi dùng ống kính đặc biệt để quay đó, cực kì rõ ràng, nam nữ đều thích xem.” Nhân viên quay phim thô tục nói.

“Ống kính đặc biệt mà anh nói tôi không xem, ngược lại tôi lại thấy anh nói đi xem buổi công chiếu 《Người đẹp biển cả》, thời gian công chiếu là tháng 6 năm 2019 đúng chứ, vì thế, video này căn bản không phải quay vào tối ngày 12 tháng 4 năm 2020. Nói, ngày 12 tháng 4, anh rốt cuộc làm gì?” Bạch Nguyệt nghiêm nghị nói.

Nhân viên quay phim vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Nguyệt, mắt lóe lên: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

“Anh không biết tôi đang nói gì cũng không sao, bên phía toà án biết tôi đang nói gì là được, trượng nghĩa là đức tính đẹp, hiếu thuận là nghĩa vụ, anh gánh tội thay cho người khác, bà ngoại đã lớn tuổi của anh sẽ cảm thấy anh làm đúng sao?” Bạch Nguyệt hỏi, đánh giá sắc mặt nhân viên quay phim.

Trong mắt anh ta xẹt qua tia khủng hoảng: “Đừng nói với bà ngoại tôi.”

“Tôi sẽ không nói với bà ấy, nhưng nghe sai đồn bậy, truyền tới tai bà, có lẽ sẽ càng đẫm máu, càng tối tăm hơn. Anh xác định muốn làm chủ mưu vụ ám sát chứ? Có lẽ, nghĩa vụ hiếu thuận này, anh làm không được rồi. Hay là, bà anh căn bản không muốn nhìn thấy anh?” Bạch Nguyệt nói từng chữ, từng chữ đâm vào trái tim nhân viên quay phim.

“Thực ra, cái gì tôi cũng không biết.” Nhân viên quay phim hoang mang nói.

“Vậy nói hết những gì anh biết ra đi.”

“Tôi và Meissen là bạn hợp tác làm ăn, anh ta dụ dỗ gái đẹp đến, tự nguyện quay một ít video, đăng lên mạng kiếm ít tiền, cũng có một vài cô, trực tiếp bán cho công ti điện ảnh Nhật Bản.

Năm ngoái, anh ta mang đến một cô gái, tên là Vương Đông Nhi.

Anh ta nói cô gái này rất khác biệt.

Tôi quay video cho bọn họ, chỉ phụ trách quay hình, những thứ khác đều do Meissen xử lí.

Có một hôm, bọn họ tìm tôi quay phim kinh dị, nói là sẽ đăng lên một APP video trên mạng.

Chúng tôi liền bắt đầu quay, cảnh tượng quá máu me, quá tàn nhẫn, quá chân thật, quá khiêu khích. Cơ bản không thể thông qua kiểm duyệt.

Sau đó Vương Đông Nhi và Meissen mất tích, tôi đã tự mình quay phim ngắn gì gì đó.

Đêm ngày 12 tháng 4 ấy, Meissen liên lạc với tôi, nói nếu có người hỏi tôi, thì nói này 12 tháng 4 tôi đang quay hình, chuyện là như vậy.” Nhân viên quay phim nói.

“Nếu kiểm tra thấy anh nói là sự thật, chúng tôi sẽ thả anh đi.” Bạch Nguyệt đứng lên, Cố Lăng Kiệt đã đứng ngoài cửa.

“Bây giờ tôi đi thẩm vấn Vương Đông Nhi.” Bạch Nguyệt nói với Cố Lăng Kiệt.

“Cô ta có lẽ sẽ thừa nhận chuyện quay video, nhưng không nhất định sẽ thừa nhận chuyện mưu sát, tôi đã xem hết toàn bộ nhật kí của Vương Hạ Hà, trong đó những chỗ nói đến Vương Đông Nhi tôi đều ghi chép lại, em xem một chút.” Cố Lăng Kiệt đưa tờ giấy được gấp gọn gàng cho Bạch Nguyệt.

Giờ Bạch Nguyệt hiểu, vì sao anh nhìn có vẻ rất mệt mỏi, có lẽ là hôm qua thức đêm xem.

“Sao anh không đưa sớm cho tôi?” Bạch Nguyệt không kiểu, đón lấy tờ giấy trong tay anh.

“Có chút nghiêm trọng, không muốn khiến tâm trạng em không tốt, em xem rồi sẽ biết.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

Bạch Nguyệt mở tờ giấy ra.

Xem rồi, thật sự trong lòng rất không thoải mái, có loại cảm giác âm ỉ giống như ẩm ướt sau mưa..

Cô chầm chậm nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.

Anh vẫn tinh tế như trước, sẽ lo lắng đến cảm nhận của cô, cho dù chết, cũng không quên lo cho cô chu toàn.

Về mặt tình cảm, anh dùng bản thân mình để bù đắp.

Nếu Tô Khánh Nam đối xử tốt với cô, có lẽ anh sẽ không cứu cô khỏi lồng giam đó.

Nếu không phải mất đi trí nhớ, chắc chắn cả đời anh cũng không để cô biết, người anh yêu là Chu Hân Ly, đối với cô chỉ là chịu trách nhiệm.

Anh là một người đàn ông cực kì thâm trầm, khiến cô không thể oán giận.

Bạch Nguyệt xoay người đi.

Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô.

Bạch Nguyệt không hiểu nhìn Cố Lăng Kiệt.

“Tính khí tôi không tốt lắm, em đừng giận tôi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

Bạch Nguyệt ngẩn người: “Tôi không tức giận, anh nói chuyện gì vậy?”

“Quên rồi thì thôi, nhưng, tôi vẫn muốn nói rõ một chút, bây giờ em là người phụ nữ của tôi, thì đừng có mà nhớ đến chồng trước nữa.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.

“Ai là người phụ nữ của anh chứ?” Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, phủ định nói, xoay người đi về phía phòng thẩm vấn.

Cố Lăng Kiệt đứng ở đó, sắc mặt tái xanh, trong lòng đè nén một cỗ tức giận không tên, không phát ra được, chỉ đành nhịn xuống.

“Tôi rất tò mò, tại sao Khánh Nam lại say đắm cô ấy như thế, dường như giờ đã biết đáp án rồi.” Lãnh Thu Tôn đứng bên cạnh Cố Lăng Kiệt, nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt, cảm thán nói.

Đôi mắt tĩnh mịch của Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Lãnh Thu Tôn: “Tôi ngủ với cô ấy rồi.”

Lãnh Thu Tôn: “…”

Anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, loại chuyện này sẽ được nói ra từ miệng người cương nghị lãnh khốc như Cố Lăng Kiệt, giống như đứa trẻ con khoe đồ chơi vậy.

Cố Lăng Kiệt cũng coi như hài lòng với biểu cảm của anh ta, lửa giận đè nén trong lòng, dường như được giải tỏa một chút: “Hầu như mỗi ngày đều ngủ với nhau.”

Lãnh Thu Tôn: “…”

“Người anh em, anh quá khoác lác rồi.” Lãnh Thu Tôn không khách khí nói.

Con ngươi Cố Lăng Kiệt trầm xuống, thản nhiên nói: “Mỗi ngày còn ‘làm’ rất nhiều lần.”

“Đủ rồi đó.” Lãnh Thu Tôn cao giọng

Đúng là ngày càng không thể chịu nổi mà.

Nhưng Cố Lăng Kiệt vẫn một bộ dáng nghiêm chỉnh như thế, bá đạo nói: “Anh chuyển ba câu tôi vừa nói cho Tô Khánh Nam, rồi thêm một câu nữa, anh ta không có cơ hội đâu.”

“Trước giờ tôi không tuyên truyền tin đồn không đúng sự thật.” Lãnh Thu Tôn hất cao cằm, đi qua Cố Lăng Kiệt.

Chút lửa giận mà Cố Lăng Kiệt mới xả ra, lúc này, lại quay trở lại.

“Lúc trước khi anh tìm Bạch Nguyệt nói xấu tôi, tôi ở trong phòng cô ấy.” Cố Lăng Kiệt chỉ ra.

Lãnh Thu Tôn cười: “Một người đàn ông không được phụ nữ thừa nhận, lấy cái gì để nói người đàn ông khác không có cơ hội? Cười chết tôi rồi.”

Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng, so với sự lạnh lùng trong ánh mắt, nụ cười này khiến người ta sợ hãi hơn vài phần: “Nghe nói anh Lãnh có đai đen Karate, muốn luận bàn chú không?”
“Được, chờ Bạch Nguyệt thẩm vấn Vương Đông Nhi xong, cùng nhau luận bàn, ai sợ ai chứ? Nếu thua thì làm sao?” Lãnh Thu Tôn rất tự tin nói.

“Thua, đương nhiên là đi bệnh viện chứ còn làm sao nữa?” Cố Lăng Kiệt lạnh lẽo nói.

“Dám chơi dám chịu, tôi đấu cùng anh.” Lãnh Thu Tôn đã sớm muốn đánh Cố Lăng Kiệt, xem xem ai đánh ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.