Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 181: Chương 181: Lòng dạ rối bời, yêu hay không yêu




“Tôi bây giờ muốn đi tắm, thật sự không kịp rồi.” Bạch Nguyệt thúc giục.

“Ừ.” Anh đứng dậy, ôm cô đi vào nhà tắm.

Bạch Nguyệt dùng bồn tắm, anh dùng vòi hoa sen.

Cô không dám nhìn anh, nhìn nước trong bồn tắm, thế nhưng, suy nghĩ lại dừng ở lời anh nói.

“Cảm thấy cả đời bên em như này cũng rất tốt, dù sao tôi không có cảm giác với người phụ nữ khác.”

“Bạch Nguyệt, em thật là, có yêu cầu gì có thể nói với tôi, phụ nữ tôi đụng vào chỉ có một mình em, vì thế, không quá rõ phụ nữ thích thế nào? Làm không tốt, sẽ cố gắng cải thiện.”

“Không chỉ chuyện của cô ta, chuyện ba năm nay em ở nước ngoài tôi cũng đều biết.”

“Tôi và Tô Tiểu Linh đã giải trừ hôn ước rồi, giờ tôi độc thân.”

Anh thật là, mỗi một câu, đều đang chọc ghẹo cô, chọc tới xương cốt cô.

Nói lòng không rối bời là không có khả năng.

Cô không lừa được chính mình, cô đang động lòng.

“Cố Lăng Kiệt, anh thích tôi sao?” Bạch Nguyệt nhìn về phía anh, trực tiếp hỏi.

Anh vẫn thâm trầm như trước, biểu cảm một chút cũng không khiến người khác nhìn ra chút manh mối nào: “Em tin lời tôi nói, hay là tin những gì em thấy?”

Trong lòng Bạch Nguyệt hẫng một chút, một cỗ khí tức lạnh lẽo dần dần tràn khắp người cô.

Còn nhớ, ba năm trước, Cố Lăng Kiệt vẫn chưa mất trí nhớ.

Cô cũng từng hỏi Cố Lăng Kiệt câu hỏi này.

Anh nói, anh sẽ không trả lời, chỉ hành động.

Cô lúc đó, cực kì cảm động.

Cô tin Cố Lăng Kiệt không phải người nói lời ngon tiếng ngọt, cũng tin tưởng anh sẽ dùng hành động chứng minh, cái gì là tình yêu thật sự.

Cho tới khi anh mất trí nhớ, cô mới biết, Cố Lăng Kiệt không nói, là bởi vì, người anh thật lòng yêu là Chu Hân Ly, anh không thể nói, anh đối tốt với cô, chỉ là vì chịu trách nhiệm.

Cố Lăng Kiệt bây giờ, vẫn như thế.

Bạch Nguyệt cười, nở nụ cười cực kì dễ thương, từ bồn tắm đứng dậy, thong dong cầm khăn tắm, quấn lên người: “Tôi tin, trái tim tôi cảm nhận được.”

Cô bước qua anh, đi ra ngoài, lấy quần áo trong va li ra để thay.

Sự mờ mit, rối loạn trong mắt biến mất rồi, sót lại, chỉ còn lạnh lùng.

Cố Lăng Kiệt đi từ nhà tắm ra, Bạch Nguyệt đã không ở đó nữa rồi, cô đi trước một bước, đến cục cảnh sát.

Lúc cô đến cục cảnh sát, nhìn thấy Lãnh Thu Tôn cũng ở đó, có chút kinh ngạc: “Tôi còn cho rằng anh đã đi rồi.”

“Tôi không thích nửa đường rút lui, mặc dù không trực tiếp tiếp nhận vụ án, nhưng xem các người phá án, biết được kết quả, cũng được.” Lãnh Thu Tôn giải thích.

Bạch Nguyệt mỉm cười.

Mặc dù anh ta độc miệng, đối xử với người khác không chút khách khí, thế nhưng đối với chuyên môn vẫn là rất tôn trọng.

“Vậy tôi vào trước đây.”

“Bạch Nguyệt.” Lãnh Thu Tôn gọi.

Bạch Nguyệt nhìn về phía Lãnh Thu Tôn.

“Tôi từng điều tra tài khoản của Vương Đông Nhi, trong đó chỉ có 2 triệu 8. Cô ta bắt đầu từ năm ngoái bắt đầu tiêu rất nhiều tiền, trong đó có một khoản, là quẹt thẻ tín dụng, địa điểm là Nhật Bản, cô ta mua một máy quay Sony hdr-ax2000e, loại máy quay chuyên nghiệp. Ngoài ra, bạn trai cô ta, cũng chính là đối tác quay video, cũng mua một màn hình 3D. Ngoài ra, thời đại học, Vương Đông Nhi học tâm lí học.” Lãnh Thu Tôn nhắc nhở.

“Tôi biết rõ cách giết người của bọn họ. Hùng Chí Thanh và Hùng Cẩm Bình đều bị dọa chết, bọn họ cho rằng là Vương Hạ Hà đòi mạng. Hùng Trường An là tự sát, có khả năng là chịu không nổi áp lực về mặt tinh thần.” Bạch Nguyệt suy đoán.

“Vậy xem cô thẩm vấn thôi, tôi ở phòng giám sát.” Lãnh Thu Tôn nói, sau khi lạnh lùng đi qua cô, lại dừng bước: “Tôi nhờ cô mua hoa quả, cô đã mua chưa?”

“Mua rồi, ở phòng tôi, chờ tôi thẩm vấn xong, quay về đưa cho anh.” Bạch Nguyệt nói.

Biểu cảm Lãnh Thu Tôn rất kì lạ, muốn nói lại thôi, hít sâu một hơi: “Bạch Nguyệt, cô biết vì sao tôi nhận vụ án này không?”

“Anh thích thử thách.” Bạch Nguyệt phán đoán nói.

“Hùng Cẩm Bình là cậu của bạn tôi, tôi được bạn nhờ vả, vì thế mới tham gia vào vụ án này.” Lãnh Thu Tôn trầm giọng nói, nhìn thằng vào Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt hiểu rồi, bạn anh ta là Tô Khánh Nam.

“Anh đã sớm biết thân phận của tôi?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Không biết, vừa rồi Khánh Nam gọi điện cho tôi, hỏi đến cô, tôi mới biết. Cô là vợ trước của cậu ấy, tôi luôn cho rằng vợ cũ cậu ấy họ Hình, Hình Cẩm Nhi và cô có quan hệ gì?” Lãnh Thu Tôn tiếp tục hỏi.

Khó trách, cô cảm thấy thái độ của Lãnh Thu Tôn với mình tốt hơn rất nhiều, thì ra, là biết cô là vợ trước của Tô Khánh Nam.

“Em gái cùng cha khác mẹ, tôi và cô ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tôi lớn hơn cô ta 10 phút.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt giải thích.

“Cô nhất định chịu đựng đủ loại đau khổ, vì thế mới từ một bác sĩ khoa sản, trở thành một bác sĩ tâm lí.”

Bạch Nguyệt mỉm cười: “Khổ hơn nữa cũng đã qua rồi, vì khổ, mới cảm thấy mỗi ngày sau này đều ngọt ngào, chỉ cần trong lòng không đau khổ, thì có thể đánh đâu thắng đó.”

“Đừng trách Tô Khánh Nam, tôi nói này, cậu ấy rõ ràng có thể dồn Hình Bắc Xuyên vào chỗ chết, lại cứ mãi buông tha, thì ra là vì cô.” Lãnh Thu Tôn ý vị sâu xa nói.

“Câu nói này có ý gì? Anh ta dồn Hình Bắc Xuyên vào chỗ chết?” Bạch Nguyệt rất nghi hoặc.

“Bố ruột của Tô Khánh Nam là bị Hình Bắc Xuyên hại chết, lúc đó cậu ấy cưới cô, có lẽ là vì báo thù, cụ thể, cô vẫn là hỏi Khánh Nam sẽ thích hợp hơn. Nếu cô là người phụ nữ của anh em của tôi, tôi cũng không chống đối cô nữa, cần giúp đỡ có thể gọi điện thoại cho tôi.” Lãnh Thu Tôn nhún vai, khá là tiếc nuối nói.

“Bố ruột của Tô Khánh Nam là bị Hình Bắc Xuyên hại chết?” Bạch Nguyệt cả đầu mơ hồ, không dám tin.

Khó trách, cô luôn cảm thấy Tô Khánh Nam hận cô, địch ý muốn khiến cô đau khổ, từng bước đẩy cô vào địa ngục.

Vậy mà, bên trong lại có một tầng quan hệ như vậy.

Lãnh Thu Tôn không nói nhiều nữa, đi vào phòng giám sát.

Bạch Nguyệt ngây người đứng ở cửa cục cảnh sát, từng chút hồi ức quay lại.

“Đứng ở đây làm gì?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.

Bạch Nguyệt quá nhập thần, giật mình, nhìn qua Cố Lăng Kiệt, đi vào phòng thẩm vấn,

Cố Lăng Kiệt nắm lấy cánh tay cô, nhìn vào ánh mắt hoang mang của cô: “Đang nghĩ gì vậy? Sắc mặt không tốt lắm.”

“Biết được chút tin tức, đại khái biết được phương thức giết người của bọn họ, chỉ là, Vương Đông Nhi vậy mà cũng học tâm lí học, muốn đột phá, sẽ có độ khó nhất định, dù sao không có chứng cứ rõ ràng.” Bạch Nguyệt nói lấp lửng.
“Không cần có gánh nặng tâm lí, chúng ta có thời gian, hơn nữa, tôi nghi ngờ, vụ án mưu sát lần này không có khả năng chỉ do một người làm, phòng tuyến tâm lí Vương Đông Nhi khó đột phá, người khác lại dễ dàng.” Cố Lăng Kiệt nói.

Bạch Nguyệt gật đầu: “Cố Lăng Kiệt, chồng của Hùng Đại Ninh vì sao mà chết, anh biết không?”

“Dường như là không may mất mạng khi đang làm nhiệm vụ, lúc chết không quá 30 tuổi, sao vậy?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tùy tiện hỏi mà thôi, xem xem có chút liên hệ gì đến vụ án hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.