Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật

Chương 12: Chương 12: Cao giọng cầu cứu nơi công trường, chung cư một nhà tình cảm ấm áp




Edit: Kidoisme

Lăng Thanh đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, một cái cần trục hình tháp chuyển động tự do liên tục. Bên trên nó có người đang đứng, dưới ánh đèn sáng chói cũng không sợ mình rơi bộp xuống.

Chung cư không chỉ có mình anh nghe thấy, rất nhiều nhà đã tắt đèn bật sáng, vài chủ hộ mở cửa ra thăm dò xem thằng trời đánh nào gặp xui xẻo.

Đột nhiên cửa phòng ngủ bị ai đó gõ, Dịch Thành Lễ Tiền Mỹ Lệ gọi vào nói cho anh biết tình hình bên ngoài, kêu anh mở cửa.

Lăng Thanh hít sâu mới dám ló đầu.

Nghe được tiếng chốt bật lên, Dịch Thành Lễ nhíu mày thầm nghĩ anh đề phòng quá. Nhưng khi người vừa bước ra, thấy Lăng Thanh không đeo kính, Dịch Thành Lễ ngẩn người.

Quào, khác xa lúc sáng.

Không còn kiểu tóc sáng loáng như bôi mỡ lợn, không còn đít chai dày cộp thêm tơ vàng, cả người Lăng Thanh ôn hoà dịu dàng đi trông thấy, áo ngủ trên người giống hệt mấy cái gối ôm in hình nhân vật hoạt hình...

Dịch Thành Lễ ho khan nở nụ cười lịch sự, không tự chủ hạ giọng với anh: “Cậu nghe thấy lời kêu cứu không?”

“Có, đèn của người nọ rọi thẳng vào giường tôi.” Lăng Thanh tránh khỏi cửa, để đám Tiền Mỹ Lệ bước vào.

Dịch Thành Lễ đánh giá phòng ngủ của anh, rất nhiều tủ, trong số đó tủ quần áo cao nhất. Trên giá sách để một cuốn notebook, kèm theo là hàng đống các loại sách tham khảo. Tường anh treo bản đồ thành phố, nhìn xoáy vào còn có thể nhận ra vài chấm khoanh tròn bôi bôi vẽ vẽ.

Tủ đầu giường để điện thoại đang sạc dở, thậm chí còn có cả đài radio, mà cái cần trục hình tháp phá đám trùng hợp đối diện với gối đầu của anh.

Hắn thu tầm mắt nhìn ra cửa sổ. Tiền Mỹ Lệ đang quan sát, đáy lòng rét run: “Thật sự có người! Chắc hắn là công nhân của công trường giai đoạn hai chưa kịp về nhà.”

Dịch Thành Lễ bước tới bên người bọn họ, mà Lăng Thanh cũng không nói gì, chỉ đứng cau mày nhăn mặt.

Sự im lặng đáng sợ bao quanh, Dịch Thành Lễ đột nhiên mở miệng: “Lăng Thanh, cậu thấy sao?”

Kết quả Lăng Thanh xoa mắt, oán giận làu bàu: “Không mang kính nên có thấy gì đâu. Anh chờ tôi chút, tôi qua lấy cái kính đeo đã.”

Dịch Thành Lễ: “...”

Ngài chủ tịch ngoài cười nhưng lòng lạnh tanh thúc giục: “Vậy cậu hành động nhanh lên.”

Lúc anh lấy kính chỗ tủ đầu giường tiện vác theo luôn cái đèn pin tầm xa, dịu dàng kêu Tiền Mỹ Lệ tránh ra sau đó đặt nó lên cửa.

Công tắc đèn pin 10.000w bật lên, toàn bộ chung cư sáng choang, đám chủ hộ trầm mặc, chú gà yêu tự do gáy vang trời.

Dịch Thành Lễ Tiền Mỹ Lệ đứng nhìn nhau, thầm nghĩ Lăng Thanh giống hệt con mèo Doraemon, cái gì cũng có.

“Nhìn kìa.” Lăng Thanh giơ đèn chiếu tới một chỗ công trường ra hiệu cho bọn họ: “Toàn là thây ma.”

Cửa công trường giai đoạn hai của chung cư Mạn Cáp Truân mở toang, vì cần trục chuyển động mạnh và tiếng kêu cứu quá to nên đám thây ma đều bị hấp dẫn, đi theo bầy cuồn cuộn bao vây bên dưới, cơ mà tốc độ chậm hơn ban ngày rất nhiều.

“Trời ơi.” Theo bản năng Tiền Mỹ Lệ che kín mắt, chỉ dám trộm nhìn qua kẽ ngón tay.

Dịch Thành Lễ âm thầm tiến gần cửa sổ hơn, híp mắt đếm hai ba bốn năm sáu bảy tám, tự nhiên thấy cái đám đó còn nhiều hơn đàn vịt bơi qua dưới gầm cầu*, lúc nha lúc nhúc.

*Lời bài hát “Counting Ducks”, đại ý rất nhiều vịt.

May sao cái đám khỉ ho cò gáy đó không biết leo trèo, người bên trên tạm thời an toàn.

Hình như đám người đó cũng đã phát hiện ra lời cầu cứu tới nơi, nhất thời càng gào to hơn nữa. Cơ mà Lăng Thanh nhìn một lúc đột nhiên tắt đèn pin.

Anh hỏi Tiền Mỹ Lệ đang cắm mặt vào điện thoại: “Mấy chủ hộ đang nói gì trong diễn đàn?”

“Cãi nhau ạ.” Tiền Mỹ Lệ bĩu môi: “Có chủ hộ bảo chúng ta nên đi cứu người, sau đó người khác vặn lại ai sẽ đi cứu rồi chửi người kia thích làm anh hùng mõm, thích thì đi chứ đừng ngồi đó múa phím.”

Cô bĩu môi vừa xem vừa nói: “À, còn có người yêu cầu thanh niên trên cầu trục kia nên im lặng nếu không sẽ gọi điện khiếu nại, đám chủ hộ mắng người đó không có chuyện gì làm thì đi tìm nhà máy mà làm, thời nào rồi còn cảnh sát trực ban nghe điện thoại khiếu nại.”

Lăng Thanh cười không nói, đứng nhìn Dịch Thành Lễ nhường cơ hội cho hắn phát biểu.

Chỉ là lần này hiếm khi Dịch Thành Lễ ngậm miệng, đăm đăm về nơi phương xa chỗ tiếng kêu cứu xé họng, bàn tay nắm chặt nháy mắt thả lỏng. Lý trí lẫn tình cảm đều lôi kéo, Dịch Thành Lễ nhớ tới giấc mơ của Lăng Thanh: “Trong giấc mơ đó...rốt cuộc có thứ gì?“. Тгa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.