Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật

Chương 11: Chương 11: Trái lương tâm nhận người làm bảo vệ cửa, anh trai chị gái thật tuyệt vời!




Edit: Kidoisme

Đề tài nhảy quá nhanh, Lăng Thanh chưa kịp phản ứng lại. Anh nhìn Dịch Thành Lễ hai giây, sắc mặt bỗng dưng thay đổi.

Đến nhà anh nghỉ ngơi? Sáng nghỉ tối cũng nghỉ, chơi chung với thằng trộm gà suốt ngày, Lăng Thanh thực sự nghĩ anh cần phải chuẩn bị kế hoạch lớn.

Đùa gì vậy má, để Dịch Thành Lễ vào nhà ở thì chả khác gì dâng mình lên cho hắn ngủ? Tuy hiện tại cái tên kia được xếp vào hàng ngũ người bình thường, nhưng phần người dễ đứt không chịu được khảo nghiệm, nhỡ đâu...

Mông Lăng Thanh biểu tình dữ dội.

“Dịch tổng, Tiền Mỹ Lệ cũng muốn tới nhà tôi ở, không thừa phòng, tôi thấy...”

Lăng Thanh nở nụ cười giả dối định uyển chuyển đổi chủ đề nhưng Dịch Thành Lễ không quan tâm, nói thẳng: “Chả sao, tôi ngủ sô pha.”

“Vậy không tốt lắm đâu.” Lăng Thanh tiếp tục cười giả dối.

Dịch Thành Lễ tỏ vẻ ngu ngơ: “Tốt chứ tốt chứ, tôi không chê.”

Nếu để tên khỉ gió này ngủ sô pha còn mình khoá trái cửa thì cũng không phải không được. Lăng Thanh nhìn gương mặt thành khẩn của hắn, hơi do dự.

Thời gian thây ma xuất hiện sớm hơn trong mơ, nói vậy liệu có khả năng Dịch Thành Lễ cũng đã biến thành người khác? Hơn nữa từ đầu đến giờ thứ hắn biểu hiện ra chỉ có trí thông minh và lòng dũng cảm, người khác nhìn vào anh mới là kẻ kém cỏi lại còn hay tỏ thái độ không hợp tác.

Lăng Thanh trầm mặc, Dịch Thành Lễ nhân cơ hội vỗ vỗ cái tủ lạnh bên cạnh, mở miệng bảo: “Cậu biết nhiều, đồ ăn cũng nhiều. Nhỡ chung cư không an toàn, đóng cửa tự chơi đồ ăn thức uống cũng có thể giúp chúng ta cầm cự một thời gian.”

“Bản chất con người đều thấy lợi bỏ hại.” Dịch Thành Lễ thản nhiên: “Tôi cũng chỉ muốn sống lâu hơn mà thôi.”

Lăng Thanh gật đầu nhẹ giọng đáp: “Tôi biết, mọi người đều muốn sống.”

“Thứ cho tôi nói khó nghe, cậu và Tiền Mỹ Lệ thân nhỏ sức yếu, nhỡ ngày nào đó thây ma xông vào hoặc người ngoài xấu tính muốn chiếm nhà làm của riêng, cậu có năng lực phản kháng không?”

Nhìn gương mặt Lăng Thanh hơi giao động, Dịch Thành Lễ khẽ cười: “Tuy tôi không cường tráng như đám Đại Long nhưng tôi biết đánh nhau, đáng để cậu dùng sô pha giường mua đứt.”

Hôm nay tận mắt Lăng Thanh đã chứng kiến hắn dùng rìu lưu loát tiễn ông Trương về miền tây phương cực lạc, cái lực đó không cấp SSS thì ít nhất cũng phải S.

Một cái sô pha giường đổi một tay bảo vệ, tuy hệ số an toàn của mông giảm xuống nhưng sức chiến đấu và an toàn cả cơ thể tăng lên rất nhiều.

“Tuy tôi không biết cậu hiểu lầm điều gì, nhưng tôi cảm thấy tôi không giống cậu tưởng tượng.” Dịch Thành Lễ nhìn anh, thấp giọng nói.

Lăng Thanh khoanh tay nhấp môi, hai luồng ý kiến đánh nhau trong đầu liên tục, cuối cùng phân thắng bại: “Được, anh có thể ở sô pha, nhưng anh không được ở chùa.”

Dịch Thành Lễ đáp không nghĩ ngợi: “Chờ chuyện này qua đi, khoản vay cậu dùng để mua nhà tôi sẽ bù giùm cậu, coi như tiền thuê.”

Lăng Thanh:???

Tuy anh không biết liệu cuộc sống có trở về bình thường được hay không cơ mà cha nội anh chơi lớn thiệt luôn á!

Tôi chỉ định bảo anh hỗ trợ quét nhà dọn bồn cầu luyên thuyên, đừng nên học xấu đòi làm ông chủ. Chẳng nhẽ trong mắt anh tôi là hạng người tầm thường tham lam lợi ích tiền tài?

Anh trầm mặc suy nghĩ, cảm thấy hắn nghĩ đúng rồi đó.

Lăng Thanh không nhận khoản tiền Dịch Thành Lễ nói, chỉ bảo: “Anh hỗ trợ quét tước dọn vệ sinh là được.”

“Thành giao.” Dịch Thành Lễ vươn tay: “Chúc hai bên hợp tác vui vẻ?”

Lăng Thanh nhìn mãi, cuối cùng vẫn không dám tiếp xúc cùng người đàn ông nọ, chỉ ngoài miệng bảo đang bận cầm hạt giống, làu bàu “hợp tác vui vẻ“.

Giải quyết xong vấn đề ở chỗ ở buổi tối, Dịch Thành Lễ kêu Lăng Thanh tiếp tục sắp đồ ăn còn mình thì cầm đống hạt giống thừa qua chỗ Ngưu Bôn – nông dân chuyên nghiệp hỏi han.

“Chúng ta phải chú trọng phát triển, không thể miệng ăn núi lở mãi.” Dịch Thành Lễ lặp lại một đống phân tích, đề xuất ký kiến khiến cậu thanh niên vừa thoát khỏi chỗ chết ngạc nhiên há hốc mồm.

Cậu ta quay đầu hỏi: “Xe tải đồ ăn tôi mang đến chưa đủ à?”

“Không ai biết khi nào an toàn tới, chúng ta cần chuẩn bị kháng chiến trường kỳ.” Dịch Thành Lễ vỗ vai cậu ta, quyết tâm vả trái tim yếu đuối rớt xuống vực sâu vạn trượng.

“Trồng rau cũng được thôi, nhưng vành đai xanh ở chung cư các ngài có thể xới loạn lên chứ? Cần phải lấy ý kiến của chủ hộ nữa, quá nhiều thứ.” Ngưu Bôn gãi đầu chỉ ra vấn đề mấu chốt: “Hơn nữa lúc này rồi, chủ hộ có đồng ý hỗ trợ chúng ta không?”

Vấn đề cậu ta lo lắng cũng là vấn đề Dịch Thành Lễ muốn giải quyết.

Một lát sau xe đồ ăn đều đã được phân chia gọn gàng. Để chăm sóc các hộ không có nồi nấu cơm, nhóm bất động sản còn đặc biệt chuẩn bị phần ăn B.

Cửa kính cửa hàng tiện lợi bị bạo lực đập mở, thức ăn bên trong nhanh chóng được lấy ra một ít. Giá cả đều được Tiền Mỹ Lệ ghi lại, cô tự cảm thấy hôm nay mình chính là một công cụ ghi sổ vô tình.

Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, loa của nhóm bất động sản vang lên, diễn đàn chủ hộ điên cuồng tag người, kêu cả đám xuống xếp hàng lấy đồ ăn dự trữ.

Gió lạnh thổi tung, gà gáy ầm ầm, khoảnh khắc hoàng hôn oai hùng đó, đám chủ hộ chung cư Mạn Cáp Truân cùng chung hướng về, tuy có một số chủ hộ không dám xuống nhưng cũng mở toang cánh cửa nhìn xem đám người bên quản lý bất động sản bày trò gì.

Đại hội chia đồ ăn kiêm đại hội đại biểu chủ hộ chung cư Mạn Cáp Truân lần thứ nhất chính thức diễn ra.

Người chủ trì Dịch Thành Lễ đứng trên đài phun nước, tay cầm loa lớn bắt đầu vấn đề thảo luận thứ nhất.

Từ việc phân tích tình hình hiện tại tới chuyện mọi người đang đối mặt với thực tế khó khăn, hắn làm ra vẻ tổng kết rằng miệng ăn núi lở, dựa heo heo chạy, cần phải dựa vào chính mình mới là lựa chọn sáng suốt. Dịch Thành Lễ phô ra truyền thống tốt đẹp của đất nước, lúc này mọi người phải đoàn kết, phát huy thói quen được truyền thừa từ đời ông cha---

Trồng rau.

Ra ngoài không gian trồng rau, ngủ quên cũng phải trồng rau, đây là thói quen lưu vào bản năng da thịt.

Dịch Thành Lễ lướt qua ánh mắt mọi người, nỗ lực cười nói: “Tuy đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi còn rất nhiều, một xe tải đồ ăn cũng còn rất nhiều, nhưng mấy ai biết sự kiện này đến bao giờ mới kết thúc? Chúng ta không làm gì tức là chúng ta đang chờ chết, hãy biến đau thương thành hành động, phát triển lên nào!”

Nói thì dõng dạc hùng hồn không khác đại biểu tranh cử là thế, nhưng lời vừa dứt, cả hội trường im lặng phát sợ, mọi người chả ai đáp lại, bầu không khí đông cứng hơi xấu hổ.

Lăng Thanh đứng tựa khung cửa trên tầng nhìn xuống, thấy Dịch Thành Lễ gặp chuyện vừa buồn cười vừa đồng cảm. Nãy anh đã cất xong hạt, đang nghĩ xem có nên hỗ trợ không đột nghe thấy có người trầm trồ: “Được!”

Anh trai khoác áo lông vũ đen không khống chế được mái tóc lả lướt bị gió thổi tung, vừa ép đầu xuống vừa hét, thậm chí còn to hơn cả tiếng vỗ tay hôm xuân vãn.

Anh ta liếc qua đám hàng xóm, đầu tiên tự giới thiệu bản thân, tỏ vẻ mình không phải gián điệp nhóm bất động sản cài vào: “Tôi ở một mình tầng ba toà 605, họ Nhan.”

Anh Nhan cười với Dịch Thành Lễ: “Cậu nói đúng, tình huống hiện tại chúng ta không thể miệng ăn núi lở. Tuy nhiên nếu cậu muốn chúng tôi trồng rau thì đào đâu ra hạt giống?”

Hiện giờ mấy thành phố lớn toàn cao ốc nhà lầu, cùng lắm mọi người chỉ trồng mấy chậu hành lá ớt cay, thích nữa thì trồng thêm cà chua quất nhỏ. Thây ma chiếm sóng, ai hơi đâu đi chuẩn bị hạt giống cho bọn họ?

Nhóm chủ hộ gật đầu phụ hoạ, Dịch Thành Lễ thấy mọi người có phản ứng, vội vàng nói: “Chúng tôi có hạt giống, mong mọi người hợp sức hỗ trợ.”

Có cô gái mặc chiếc áo lông chồn hợp mốt ngửa cổ lớn giọng: “Ngài Dịch, không phải tôi không muốn giúp mà là tôi thực sự không biết làm. Nếu ngài tìm được người có chuyên môn dạy, tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ hết mình.

Cô cẩn thận liếc sắc mặt mọi người bên cạnh, lại bổ sung: “Ít nhất, đây là ý kiến cá nhân tôi.”

Dứt lời, hàng xóm xung quanh liên tục đáp theo.

Sống sót là chuyện quan trọng, tuy nói trồng rau trong chung cư hơi quá đáng, nhưng đến cả con thây ma cũng đã xuất hiện, bọn họ còn có gì không dám rời thành phố làm nông dân? Chỉ là rất nhiều người chưa từng tiếp xúc với công việc đồng áng, không biết trồng thế nào.

“Mọi người đừng lo lắng, chúng ta có dân chuyên chỉ đạo.” Dịch Thành Lễ ám chỉ Ngưu Bôn bên cạnh mau tới phun lời vàng ngọc, còn mình tìm từ hoa mỹ long trọng giới thiệu để đảm bảo sự “chuyên nghiệp” của người này.

Ngưu Bôn xuất thân thôn quê, chả hiểu mấy phép lịch sự lắm. Cậu vác cái loa hò: “Đồ ăn hôm nay mọi người được phát chính là rau nhà tôi trồng. Tôi đoán ít nhất một lần trong đời mọi người cũng đã mua vào dâu tây nhà tôi, thậm chí không ít chủ hộ biết mặt tôi. Nếu mọi người giúp đỡ trồng rau, tôi đảm bảo mọi người sẽ không đói chết.”

Hội trường im lặng giây lát, cô Lương Tây Thuỵ từng được uỷ ban bất động sản cứu gân cổ lên nói: “Có lý! Giờ khắp nơi bên ngoài đều là tang thi, ở nhà không ra thì cũng là chờ chết, chi bằng mọi người trồng rau, ít nhất không chết vì đói!”

Cô gái áo lông chồn gật đầu tiếp lời: “Đúng, có người dạy thì lo lắng gì nữa?”

“Bắt đầu trồng luôn chứ?” Anh Nhan cởi áo khoác lông ra chuẩn bị hành động: “Giờ làm thì anh kêu anh em bên trên xuống hỗ trợ.”

Dịch Thành Lễ duỗi tay bảo anh ta đừng kích động: “Muốn trồng cây trong chung cư thì cần phải xới đất, chúng tôi cần các chủ hộ đồng ý mới có thể làm.”

Lăng Thanh trên tầng nhướng mày thầm nghĩ họ Dịch quả nhiên thông minh, lúc này mà vẫn còn nhớ đống trình tự vớ vẩn, tránh cho đến lúc đó đám chủ hộ nói bóng nói gió. Haiz, anh thực sự đã rước một thằng trộm gà về nhà.

Đương nhiên đám chủ hộ nhao nhao đồng ý, toàn phiếu thông qua, hận không thể vén tay áo lên bắt đầu xới đất.

Tuy khí thế ngút trời nhưng tay Dịch Thành Lễ ngăn cản, ý bảo uỷ ban bất động sản bọn họ hôm qua tác chiến lo lắng cả đêm, sáng nay còn phải vận chuyển cả đống xe tải đồ đoàn, sớm đã sức cùng lực kiệt. Hắn an ủi nhóm chủ hộ, khuyên bọn họ mang thức ăn về nhà, hôm nay nghỉ ngơi lại sức sáng mai bắt đầu vào việc.

Còn vài người ở lại hỏi vấn đề thảo luận thứ hai là gì, có phải muốn bọn họ hỗ trợ nuôi lợn không?

Dịch Thành Lễ tỏ vẻ đáng tiếc quá, chung cư thực sự không có con lợn nào để nuôi.

Nhân lúc cả đám vội vàng, mấy tay chủ hộ nhìn cửa hàng tiện lợi, xấu ý chạy qua bên đó. Lăng Thanh nhìn rõ ràng, hắng giọng như thấy chuyện bất bình: “Ai đó ai đó, qua cửa hàng tiện lợi làm gì?”

Nháy mắt cả đám quay lại, trực tiếp ghim mấy tay chủ hộ tại chỗ, mặt mày đỏ bừng. Anh Nhan – người từng khen ngợi Dịch Thành Lễ nhíu mày nói lớn: “Gì đây? Định đi ăn trộm à?”

“Mua chứ trộm gì, ăn nói khó nghe chết đi được.” Một trong số người lớn tiếng phản bác, cơ mà thấy anh Nhan mặt mày hung ác, giằng co một lúc rồi phải cầm đồ ăn chạy lên nhà mình.

Dịch Thành Lễ vội vàng: “Cảm ơn ngài, không biết nên xưng hô làm sao cho phải?”

“Anh tên Nhan Soái, mấy cậu cứ gọi anh Nhan Đẹp Trai* là được.” Mỗi lần anh ta nói xong đều hất mái tóc bồng bềnh, nhìn chỉ muốn túm cho phát.

*Gốc là Nhan Soái Ca, cơ mà tui để là Nhan Đẹp Trai nhó.

Dịch Thành Lễ mắc nghẹn, nhưng vẫn nói: “Anh Nhan, cảm ơn anh đã hỗ trợ chúng tôi.”

“Không có gì, thực ra anh cũng cảm thấy cần phải tìm cách sống sót. Hơn nữa trung tâm bất động sản các cậu làm việc rất tốt, thân là chủ hộ, anh cũng muốn bảo vệ gia đình, san sẻ một phần công việc.”

Nhan Soái cười cười: “Lát nữa kiểu gì diễn đàn cũng lên bài thảo luận. Tầng ba nhà anh đối diện ngay cửa hàng tiện lợi, tới lúc đó anh bảo hàng xóm canh cẩn thận, tránh để mấy tay tham làm dòm ngó.”

“Được, được, được.” Dịch Thành Lễ đáp như bắn liên thanh: “Trung tâm bất động sản chúng tôi năng lực có hạn, vẫn mong nhóm chủ hộ các anh cố gắng hỗ trợ.”

Vất vả lắm mới tiễn hết chủ hộ, mọi người bên trung tâm bất động sản có thể nghỉ ngơi. Ngưu Bôn lên xem nhà mẫu, Tần Đại Lực Vương Xuân Phát nhìn camera, những người còn lại đều có thể trở về nhà nghỉ ngơi lại sức.

Lăng Thanh đã nấu xong cơm tối, tiếp cả đám xong anh kêu bọn họ đi tắm, tắm xong ngủ ngon rồi muốn nói gì hẵng nói.

Hai người không từ chối, Dịch Thành Lễ được vạch đường ấm áp thoải mái lạ thường, thậm chí hắn còn nhướng mày hỏi Lăng Thanh: “Mấy cái gối cute cậu cất đâu rồi? Không cho tôi cái nào à?”

Lăng Thanh liếc hắn: “Thêm tiền.”

Dịch Thành Lễ:...

Lăng Thanh kiểm tra đi kiểm tra lại xem mình đã khóa chặt phòng ngủ chưa mới an tâm nằm xuống cái giường lớn nhà mình, chuẩn bị đi tìm cảm giác hạnh phúc nhất trong ngày.

Kết quả anh vừa mới nhắm mắt, đột nhiên ánh sáng mạnh chiếu qua rèm cửa phả thẳng lên mặt, nháy mắt Lăng Thanh bật dậy, trợn mắt cầm cái cờ lê giấu dưới gối đầu.

Phòng không người, ánh sáng phát ra ngoài khung cửa.

Anh rón rén cầm cờ lê tiến lại gần, đối diện chung cư Mạn Cáp Truân có một công trường giai đoạn hai đang xây, chỉ thấy trên đỉnh tháp cao một dòng sáng chiếu thẳng tới chỗ mình.

Anh mở cửa sổ, nghe thấy tiếng gọi xa xôi vọng về--

“Cứu mạng!”

- --Hải Kinh Lạc:

Lăng Thanh: Tôi mệt mỏi quá, tôi cũng muốn kêu cứu mạng.

Dịch Thành Lễ: Hân hoan ngủ ghế sô pha.

- --Giải thích từ tác giả: Mấy cái lu nhà Lăng Thanh thực sự không dùng để muối dưa, cậu ấy chỉ lấy cớ thôi. Lu dùng để hứng nước, hai mươi cân* cải cậu ấy mua dùng để nấu ăn, muối dưa hai mươi cân vào mấy cái lu đó không đủ. (1 cân Trung = 596,8g)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.