*Đàm phán tôn trọng và chấp nhận nguyên tắc “đôi bên cùng có lợi” hoặc “các bên cùng có lợi”, đảm bảo cho kết quả hợp tác bền vững hơn.
Edit: Kidoisme
Là người làm bất động sản kiêm ông chủ số một của chung cư Mạn Cáp Truân, Dịch Thành Lễ làm gương chạy lên tuyến đầu, cởi tây trang găng tay cao cấp hỗ trợ người dân vác thùng khiêng sọt.
Ban đầu Tiền Mỹ Lệ cứ cảm thấy tay lãnh đạo này đúng bài, không phải cái loại giảo hoạt ham tiền như Vương Xuân Phát mà là một thanh niên thời đại mới biết nghe biết nghĩ. Kết quả chờ Dịch Thành Lễ cởi áo xong, cô lập tức hiểu ra, lòng nói quả nhiên là thế quả nhiên là thế.
Nếu mình cũng có cái bo đì hơi trai cuồn cuộn như hắn, không có cơ hội thì cô cũng nhất quyết phải đào ra cơ hội phô bày.
“Trời ơi anh Lắng, anh nhìn Dịch tổng kìa, đây là thứ em có thể nhìn miễn phí sao?” Trên tay Tiền Mỹ Lệ là máy tính điên cuồng ghi sổ, đôi mắt lại không khống chế được đường đi nước bước, thỉnh thoảng lại liếc sang bên kia một cái. Hơn nữa một người vui chả bằng cả họ cùng vui, hớn hở chọc Lăng Thanh kêu anh hưởng ké.
Lăng – đang bận bịu gọi cho các chủ hộ kiểm tra quân số - Thanh lạnh lùng tàn nhẫn từ chối.
Đùa, cái cơ thể Dịch Thành Lễ đừng nói là nhìn, trong mộng anh còn từng vừa sờ vừa đánh, quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn.
Sợ mình bị PTSD, Lăng Thanh nghiêm túc khống chế ánh mắt, đảm bảo nó tuyệt đối không nhìn loạn, chỉ hỏi Tiền Mỹ Lệ cái cô nàng trăng hoa đa tình: “Sao? Thích à?”
“Đâu có, em đang nghĩ chờ lúc chung cư mất điện, cái bo đì kia của Dịch tổng chắc chắn có thể khiêng bình nước lên 5 tầng lầu.” Tiền Mỹ Lệ cười xấu xa: “Lao động miễn phí, tiết kiệm được hộp Cáp Nhĩ Tân*.”
*Loại thuốc bổ canxi
Lăng Thanh im lặng, tí thì quên mất vấn đề điện đóm.
“Em đã nhắc chủ hộ nộp tiền điện, ít nhất sẽ không bị cắt do thiếu tiền.” Tiền Mỹ Lệ dùng bút gõ đầu: “Nhưng chắc mấy con thây ma không cắn dây điện đâu nhỉ, chết mịa xong.”
Lăng Thanh nhìn cô: “Chúng nó chết rồi còn sợ gì? Hơn nữa nếu giờ mất điện thì nguyên nhân là do nhà máy chứ không phải do thây ma.”
Không chỉ nhà máy điện mà còn cả nhà máy nước, kéo theo đống nguyên liệu thiên nhiên ngừng hoạt động, mùa đông không có máy sưởi. Đến lúc đó tận thế thực sự mới bắt đầu.
Tâm trạng vừa tốt lên do nhận được nhiều đồ ăn của Lăng Thanh lại bắt đầu uể oải. Anh cảm thấy tương lai tăm tối, ngẩng mặt lên hỏi ông trời đường ở nơi nào, kết quả ông trời lắc đầu đáp “không phải dưới chân mày“.
Đám chủ hộ nhắn tin đăng ký nhân khẩu xong xuôi, Lăng Thanh chạy tới chỗ Dịch Thành Lễ khí thế ngất trời vác đồ, đẩy đẩy kính trên sống mũi bảo: “Dịch tổng, chung cư chúng ta mới cho thuê không lâu, hộ gia đình không nhiều. Hơn nữa có vài hộ không thể về nhà, tôi thống kê trên Wechat được ba mười hộ, tổng cộng 86 chủ hộ đang có mặt ở chung cư.”
Dịch Thành Lễ gật đầu: “In bảng ra để lúc đưa đồ ăn xác nhận lại. Hộ nào có người già con trẻ ở một mình thì đặt lên hàng ưu tiên, hỏi xem họ có muốn chúng ta giao đồ ăn tận nơi không.”
Lăng Thanh ừ một tiếng định đi làm, Dịch Thành Lễ đã gọi anh lại: “Cậu đứng đấy, tôi gọi Vương Xuân Phát. Đầu tiên cậu cứ sắp đồ của cậu sang một bên, lát nữa tôi vác giùm cho.”
Nếu không bùng nổ trong im lặng thì sẽ chết trong im lặng*, Tần – mồ hôi mồ kê nhễ nhại chết chìm trong đống đồ - Đại Lực nhịn Vương Xuân Phát đã lâu, tự cảm thấy mình phải chủ động xuất kích.
*Câu nói của Lỗ Tấn
Anh ta lau mồ hôi, mở miệng nói gần nói xa: “Giám đốc Vương không làm đâu, ông ta thân phận cao quý, là lãnh đạo. Lãnh đạo sẽ không làm việc.”
“Cao đến trời được không, tôi là lãnh đạo của ông ta này.” Lông mày Dịch Thành Lễ nhăn lại, buông mấy sọt thức ăn xuống đất hùng hổ móc di động ra gọi thẳng lên tầng.
Tần Đại Lực lộ ra nụ cười ma quỷ với Dịch Thành Lễ, ké thêm cho Lăng Thanh và Tiền Mỹ Lệ một ánh mắt, ý bảo hai đồng chí cùng chiến tuyến chống lại lão già áp bức bất công kia rằng: muốn đánh thắng kẻ có tiền, phải để kẻ có tiền hơn đến trị.
Chuyện còn lại giao cho bọn họ.
Đang uống trà ngon trên nhà Tần Đại Lực, Vương Xuân Phát bị lãnh đạo gọi điện gông cổ xuống làm việc. Nhớ khi xưa ông ta vênh mặt quát mắng người khác, giờ lại bị người khác gào vào mặt hai câu đau đớn.
Tuy Dịch Thành Lễ dạy Vương Xuân Phát bằng thái độ lịch sự, nhưng người dự thính Lăng Thanh và Tiền Mỹ Lệ vẫn cực kỳ sảng khoái. Tiền Mỹ Lệ kích động nhất đám, thời thế thay đổi, thấy Vương Xuân Phát cun cút như con cún con bị Dịch Thành Lễ chỉ tay mắng mỏ, cô sướng tới mức mặt mày tươi tắn vài tông.
“Được rồi, ông cầm bảng thống kê danh sách chủ hộ Lăng Thanh vừa làm in ra, phối hợp với Ngưu Bôn Đại Lực liên lạc với các hộ, phân đồ ăn như tôi đã bảo.” Dịch Thành Lễ nói.
Các hộ gia đình trong chung cư đều đang nhìn cái xe tải lớn kia, dù sao hắn không thể khiêng mọi thứ lên nhà Lăng Thanh, ăn không hết mà cũng chả có chỗ để. Xuất phát từ đạo đức được học từ khi lọt lòng, Dịch Thành Lễ không làm được.
Thôi thì chia mỗi người một ít, còn bao nhiêu thì để lại trong hai cái tủ lạnh ở Trung tâm bất động sản Lăng Thanh dùng tiền công mua.
Vương Xuân Phát nghe lãnh đạo phân công, gật đầu như gà mổ thóc, mồm liên tục vâng vâng dạ dạ. Cơ mà ông ta đột nhiên nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn Dịch Thành Lễ, cười gian xảo.
Lông mày Dịch Thành Lễ xoắn lại với nhau: “Gì nữa? Giám đốc Vương muốn nói gì?”
Vương Xuân Phát đè giọng hỏi: “Dịch tổng, tiền mua đồ trích quỹ nào ra vậy ạ? Dùng tiền công ty hay tiền cá nhân? Nếu chủ hộ muốn dùng tiền mua đồ ăn chúng ta có bán không?”
Được lắm lão già, Dịch Thành Lễ không ngờ tới mức này Vương Xuân Phát còn nghĩ tới chuyện gom tiền. Chưa kể tương lai ngày mai tăm tối không thấy đường về, nhỡ mai sau cả đám chết hết thì tiền dùng để tế à?
Tuy nhiên loại người như ông ta Dịch Thành Lễ gặp nhiều rồi, không cảm thấy kỳ lạ mà cũng chả nổi giận, hắn chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Vương Xuân Phát lạnh lùng cười hừ, thẳng tới khi lão già họ Vương xù lông rời mắt.
Ông ta vội vàng tìm cái thang leo xuống: “Dịch tổng, tôi đùa thôi, ngài đừng coi là thật.”
“Ừ tôi cũng đùa ông thôi.” Dịch Thành Lễ duỗi tay vỗ vai ông ta, xoay người hướng mặt về phía cửa Đông.
Cửa đông bị đám thây ma húc nhiều nhưng chưa đổ, lúc này đám đã sống dậy, lởn và lởn vởn ù oà người bên trong, thậm chí có con ngơ ngác không nói năng gì, lơ ngơ nhìn bọn họ.
Vương Xuân Phát đối diện bọn nó, theo bản năng muốn nhắm mắt lại nhưng trên vai đột nhiên đau nhói. Dịch Thành Lễ cúi người hạ giọng nói thẳng vào tai ông ta: “Ông xem bên ngoài nhiều người, thêm ông cũng chả nhiều thêm bao nhiêu. Chung cư chúng ta đất rộng người ít, thiếu ông cũng chả thiếu đi phân nào.”
Nói xong hắn ngắm nghía gương mặt trắng bệch của Vương Xuân Phát, nhẹ giọng: “Lúc này muốn cho ông chết quá đơn giản. Giám đốc Vương, ông thấy tôi nói đúng không?”
Đôi môi ông ta mấp máy không biết trả lời sao, sợ mình vừa há mỏ Dịch Thành Lễ đã nâng bắp tay cuồn cuộn lên, tung ông ta theo đường parabol thẳng ra ngoài làm bạn với đám thây ma chết tiệt.
“Dịch tổng, tôi...”
“Tiền mua đồ ăn tôi đã chuyển cho Ngưu Bôn, coi như đó là đồ tôi mua không cần doanh nghiệp bỏ tiền cũng không cần mở khuyên góp. Tuy nhiên Ngưu Bôn định ở nhờ trong chung cư, ông đi kiếm cho cậu ấy căn nhà trống. Tôi nhớ mấy căn mẫu chưa bán nhỉ?”
Dịch Thành Lễ cắt ngang lời ông ta, nói xong còn vỗ vai Vương Xuân Phát thật mạnh, thiếu chút nữa vả giám đốc Vương ngã nhào ra đất.
Vương Xuân Phát mỉm cười chống đỡ: “Biết biết ạ.”
“Sắp xếp cho gọn vào, bày cái mặt thường ngày của ông ra, đừng làm mọi người hoảng loạn.” Dịch Thành Lễ dặn dò.
Lăng Thanh đứng cạnh cái xe tải lớn vẫn luôn trộm quan sát, anh nheo mắt thầm đoán xem họ nói chuyện gì, liệu Dịch Thành Lễ có nói chuyện mình nằm mơ ra không.
Cơ mà nhìn mặt Vương Xuân Phát càng ngày càng hãi hùng, hiển nhiên đang nói chuyện khác.
Anh yên tâm hơn nhiều, quay đầu hò Ngưu Bôn đang dỡ hàng xuống bảo cậu ta sắp đồ ăn trước cho mình.
Cải trắng khoai tây cà rốt đơn giản nhưng có thể cầm cự lâu dài. Xe đẩy nhỏ được dân cư Mạn Cáp Truân ưa chuộng lên sân khấu lần nữa. Lăng Thanh trực tiếp đẩy hai xe tới khuân đồ nhà mình, Tần Đại Lực bên cạnh hỗ trợ nhịn không được hỏi: “Anh Lăng, anh mua nhiều cải trắng thế làm gì?”
“Muối dưa.” Lăng Thanh tiếp tục nói dối.
Đại Long nghe xong gật đầu như tép nhảy: “Ừ đúng đúng, dưa chua ăn vừa ngon vừa đưa cơm, em thích ăn nó với sủi cảo thịt heo. Anh Lăng, khi nào muối xong anh cho em qua ăn ké nhá.”
“Được.” Lăng Thanh gật đầu khách khí.
Dịch Thành Lễ chạy qua đẩy giúp anh, nghe thấy cuộc đối thoại đó rồi lại ngó hai mươi cân bắp cải tươi non mơn mởn, nhướn mày cố ý hỏi: “Thì ra đống lu vại trên ban công thực sự để muối dưa hả? Tôi còn tưởng cậu đang tích nước.”
Lăng Thanh: “...”
Nhận được ánh mắt khinh thường từ anh bắn tới, Dịch Thành Lễ cười xuề xoà, giúp anh đỡ đống khoai tây lên xe, nặng nề suýt ngã, thầm nghĩ hốc cái đống này có mà tới năm sau chưa hết.
“Đây là hạt giống.” Ngưu Bôn đưa cái túi nilon đen sì cho Lăng Thanh: “Cải thìa, cải thảo, cái trắng linh tinh đều có, em chọn cho anh toàn đồ tốt cả.”
Lăng Thanh đưa tay nhận rồi đẩy xe lên tầng, ai ngờ Dịch Thành Lễ chạy lên trước giành việc.
“Cậu cầm hạt giống, tôi đẩy giúp cậu.” Dịch Thành Lễ nở nụ cười, dưới mí mắt Lăng Thanh thực hiện một số hành động cực kỳ nguy hiểm.
Vì một cái mông khoẻ mạnh, Lăng Thanh không hề muốn ở chung với hắn, nhưng đám Tiền Mỹ Lệ ai ai cũng bận tối tăm mặt mày, Dịch Thành Lễ biết giấc mơ đó, thôi thì cũng coi như người cùng thuyền, xa cách quá hình như không được tốt lắm.
Đang lúc anh rối rắm, Dịch Thành Lễ đã đẩy xe thức ăn vào cửa, không cho anh cơ hội từ chối.
Lăng Thanh phụng phịu vào thang máy, trực tiếp chiếm cái góc cách xa Dịch Thành Lễ nhất, ở giữa đặt cái xe đẩy không ai nhường ai.
“Sao cậu sợ tôi quá vậy?” Dịch Thành Lễ đặt lại câu hỏi.
Lăng Thanh giả vờ không thèm quan tâm đốp chát: “Thể hở? Sao anh lại cảm thấy thế? Dịch tổng anh đừng nghĩ nhiều quá.”
“Từ động tác tới thái độ, hành vi, cử chỉ của cậu đều viết rất rõ cậu sợ tôi, cậu ghét tôi.” Dịch Thành Lễ đáp.
Lăng Thanh: “Vậy hả? Dịch tổng xưa học tâm lý à?”
“Không học, chỉ là lúc bé thích ngành này, đọc vài quyển sách liên quan mà thôi.” Dịch Thành Lễ mỉm cười.
Thang máy dừng ở tầng hai, Lăng Thanh mở cửa ném đồ ăn vào nhà, Dịch Thành Lễ giúp anh cẩn thận đặt đống cải trắng lên mấy cái giá ngoài ban công.
Sau đó hắn dựa vào tường nhìn cái tủ lạnh, phát hiện ra bên cạnh nó còn một cái tủ đông. Dịch Thành Lễ tò mò ngó vào thử, phát hiện bên trong toàn thịt, từ thịt ăn tới thịt nhúng lẩu, từ thịt bò tới thịt heo cái gì cũng có, thậm chí còn nửa cái đầu lợn đang trố mắt nhìn mình.
Nhị sư huynh, huynh chết không nhắm mắt.* (aka Trư Bát Giới).
“Cậu trữ nhiều đồ thật.” Dịch tổng cảm thán.
Lăng Thanh không đáp, anh đang vội sắp lại đống hàng trên kệ, cải trắng khoai tây về vị trí của nó, bí đỏ bí đao Ngưu Bôn tặng thì đặt xuống cuối cùng.
Còn có mấy loại rau dễ hỏng như cà chua phải đặt lên trước, ăn sớm cho ngon.
“Cậu định gieo hạt giống luôn bây giờ à?” Dịch Thành Lễ thấy cả bao hạt giống, nháy mắt có ý tưởng.
Lăng Thanh: “Gieo một phần, phần còn lại để trữ trong nhà.”
“Cậu trồng được không?” Dịch Thành Lễ thấy Lăng Thanh quay đầu nhìn, vội vàng giơ tay lên nói: “Tôi không có ý khinh thường cậu, nhưng tôi cảm thấy Ngưu Bôn là dân chuyên nghiệp, để cậu ấy chỉ đạo công tác gieo trồng thì khả năng sống có vẻ sẽ cao hơn.”
Lăng Thanh nhìn hắn, nhíu mày: “Ý anh là?”
“Ý tôi là cậu có nhiều hạt giống như thế, có loại còn không biết trồng. Nếu được cậu phân cho Ngưu Bôn một ít để cậu ta trồng trong các bồn cây xanh xung quanh chung cư hoặc nơi thích hợp, chủ hộ xúm vào lao động cùng nhau rồi phân chia đồng đều.” Dịch Thành Lễ nói.
Quỷ gì thế? Đây là hành động sinh sản vô tính vì cộng đồng à? Hay anh định biến chung cư Mạn Cáp Truân theo hướng Manhattan không ngày trở lại?
Ban đầu Lăng Thanh cảm thấy chuyện này hơi quá, nhưng cẩn thận nghĩ lại thấy cũng đúng, cơ mà tán thành thì không phù hợp với thiết lập nhân vật của anh nên Lăng Thanh vẫn gào mồm phản bác: “Lúc này rồi anh vẫn còn tâm trạng phát triển trồng trọt sao?”
“Sao lại không chứ? Miệng ăn núi lở, trồng trọt sẽ có cái bỏ vào mồm, vừa sống được vừa phân tán sự chú ý của các hộ dân cư, cho bọn họ việc làm để không nghĩ lung tung, lo lắng sợ hãi ngày mai đám khỉ gió ngoài kia bay vào cắn chết mình.” Dịch Thành Lễ nghiêm túc phân tích.
Lăng Thanh cười ha ha: “Chỉ sợ họ vừa trồng trọt vừa lo ngày mai mình chết, sợ hãi nhân đôi.”
Hai người cười thắm thiết nhìn nhau hai giây, tuy chỉ nhìn nhiều hơn một chút nhưng Lăng Thanh vẫn là bại tướng chớp mắt đầu tiên. Anh hạ giọng: “Nếu chủ hộ và Ngưu Bôn đều đồng ý, tôi đây xin nguyện san sẻ chút hạt giống ra ngoài.”
Đằng nào anh có cả đống, dùng đủ.
Dịch Thành Lễ nhận được đáp án vừa lòng, cười bảo: “Chân thành cảm ơn cậu.”
“Đừng khách khí.” Lăng Thanh đáp.
“Nhưng tôi còn vấn đề khác.” Dịch Thành Lễ nói.
Lăng Thanh nhìn hắn: “Cái gì?”
Dịch Thành Lễ: “Tối tôi ngủ ở đâu?”
Hết chương 10
- -Hải Kinh Lạc:
Tần Đại Lực: Đừng bắt nạt người trung thực.
Dịch Thành Lễ: Đến trồng trọt bà con ơi, làm giàu có nhiều cách mà.