Ánh đèn leo lét cộng thêm tiếng côn trùng kêu râm ran tạo nên màu sắc đặc trưng của đêm tối. Quán ăn nhỏ ở con dốc phía sau đã nghỉ bán nhưng vẫn vọng ra giọng nói ồm ồm và già nua của bà chủ càu nhàu về giá cả
thức ăn lại tăng. Đề tài này đã nhai đi nhai lại hơn mười năm nay nhưng
mỗi lẩn nhắc đến tự nó lại mang theo một nỗi cảm thán mới.
Diêu Ngạn ngơ ngác nhìn Tưởng Nã. Vết thương của anh đã nhạt màu. Cô
nhớ tới cảnh Tưởng Nã đầy ác ý đập đầu lên tâm kính khi trước và ánh
mắt thâm trầm thời gian này của anh, giống hệt như hai con người khác
nhau. Miệng Tưởng Nã tiến gần đến miệng của Diêu Ngạn. Diêu Ngạn hoàn
hồn xoay đầu, dây chuyền đè trên cổ bỗng khiến cô nghẹt thở.
Tưởng Nã nói khẽ: “Anh không hôn môi em đâu!” Một nụ hôn nhẹ nhàng
rơi lên trán Diêu Ngạn. Diêu Ngạn nhắm nghiền mắt, nuốt xuống tiếng kêu phản kháng.
Bà Diêu và Diêu Yên Cẩn ở trong nhà sắp xếp đồ để dọn hàng ngày mai.
Diêu Ngạn đứng ngoài cửa tháo dây chuyền, nhét vào túi xách. Cô hít sâu
mấy hơi rồi đi vào nhà.
“Về rồi à!”
Diêu Ngạn “Vâng” một tiếng, bà Diêu nói tiếp: “Ngày mai, cô con xuất
viện, con đến đón cô về. Nếu chiều mai rảnh rỗi, con ra sạp hàng phụ
giúp một tay”.
Diêu Ngạn gật đầu, về phòng lấy áo ngủ. Khi cô tắm xong bước ra ngoài, bà Diêu và Diêu Yên Cẩn đã tắt đèn đi ngủ.
Cô mở ngọn đèn nhỏ trên bàn, lấy dây chuyền trong túi xách ra, cô
ngồi thừ suy nghĩ chỗ giấu đế bố mẹ không phát hiện. Tâm tư của cô trôi dần ra ngoài con ngõ yên tĩnh. Diêu Ngạn không biêt hôm nay cô được thổ lộ hay bị dọa dẫm. Điều duy nhất cô chắc chắn là cô không còn thấy sợ
Tưởng Nã nữa.
Diêu Ngạn nhìn lịch, cô vuốt ve chiếc dây chuyền vàng mát lạnh. Ve kêu rộn ràng bên ngoài hòa lẫn với mạch suy nghĩ của cô.
Hôm sau, Diêu Ngạn dẫn em họ đến bệnh viện. Bác sĩ khuyên ở lại bệnh
viện theo dõi thêm, nhưng cô họ Diêu Ngạn không muốn phiền Tưởng Nã tốn kém nhiều tiền viện phí cho bà. Đồng thời, bà cũng lo cháy ruột cháy
gan chuyện kinh doanh nên muốn ra viện ngay.
Diêu Ngạn thu dọn hành lý giúp cô họ, em họ ngồi ở một bên chén sạch
số hoa quả còn lại. Cô họ nói: “Chúng ta khoan dung một chút. Cánh tay
cô đã khỏe, bên anh Nã cũng không đối xử tệ bạc với chúng ta. Chúng ta
nên thức thời, sau này gặp nhau ở thị trấn Lý Sơn, mọi người cũng coi
như quen biết, con nói phải không?”.
Diêu Ngạn cười, nói với cô họ: “Con còn sợ cô muốn trả thù. Cô nói vậy con cũng yên tâm!”.
Cô họ phì cười: “Tính khí cô có thể nói là tốt hơn con. Ít nhất ban
đầu cô không làm ầm lên đòi báo cảnh sát. Báo cảnh sát bắt đám người đó
cũng đâu được ích lợi gì. Họ được thả ra, gia đình chúng ta cũng hết
đường sống yên ổn!”.
Diêu Ngạn tỏ vẻ hậm hực: “Hồi trước, con chỉ nóng giận nhất thời.
Dĩ nhiên con biết”. Cô cau mày nhét bộ quần áo cuối cùng vào túi đồ.
Ánh nắng chói chang giữa trưa khiến Tưởng Nã tỉnh giấc. Anh đạp
giường bình bịch, quay người nằm sấp, tiếp tục ngủ. Vóc người Tưởng Nã
to lớn, anh phải nằm thu mình trên chiếc giường đơn, chỉ cần cựa quậy
một chút, tay chân sẽ thòi ra khỏi giường, như vậy anh sẽ bị tỉnh giấc.
Chưa một ngày nào, anh có thế ngủ một giấc ngon lành đến tận bình
minh.
Ở dưới tầng vọng lên tiếng người cãi cọ ầm ĩ, anh cáu kỉnh trở mình
ngồi dậy. Giường gỗ kêu cót két, vài giây sau mới im ắng trờ lại.
Cơm nước đổ đầy sảnh công ty. Hiểu Lâm ngồi bệt dưói đất khóc lóc om
sòm: “Tôi bị đuổi ra ngoài mà anh không chịu trách nhiệm à?”. Cô ta vừa
gào khóc vừa làm ẩm lên: “Anh là đồ sở khanh, chơi đã rồi muốn đá tôi? Ở trên giường, anh nói như thế nào hả? Hứ, chơi tôi xong muốn phủi mông
bỏ đi à? Không có cửa đâu!”.
Một đám đàn ông lúng túng đứng nhìn, có người giơ gậy sắt nhưng lần
lữa không ra tay. Tiếu Lưu năn nỉ hết lời: “Cô làm ơn đừng có gây rối ở
đây. Anh Nã mà bắt gặp là chết tôi!”.
Hiểu Lâm quệt nước mũi, cô ta đang định gào lên thì một gáo nước đá
bỗng dội thẳng xuống đầu. Một viên đá đập trúng cánh tay cô ta rơi
xuống đất, làn nước lạnh buốt khiến cô ta nổi da gà. Cô ta chửi ầm
lên: “Thằng khốn…”.
Cô ta ngẩng đẩu lên nhìn, giọng nói lập tức tắc nghẽn.
Tưởng Nã ở trần đứng dựa vào thành cầu thang, cơ thể anh cường
tráng, cơ bắp rắn chắc. Cửa phòng sau lưng anh mở toang, ánh nắng giữa
trưa nóng hừng hực dán lên người.
Tưởng Nã lấy ra một chiếc ly thủy tinh trong suốt bên trong vẫn còn
đọng vài giọt nước thả thẳng từ trên cao xuống, một tiếng “xoảng” vang
lên, ly thủy tinh vỡ tan tành. Giọng anh ráo hoảnh cất lên, nhấn chìm
ánh sáng chói lóa đằng sau: “Ba lựa chọn. Cuốn xéo, ra ngoài làm ồn
hoặc…” Anh quét mắt nhìn mọi người: “Họ lần lượt chơi cô!”.
Hiếu Lâm tái mặt, cô ta hoảng sợ bò dậy. Tưởng Nã xoay người đi thẳng vào phòng. Hiểu Lâm ngơ ngẩn ngước nhìn, tim cô ta đập thình thịch.
Hứa Châu Vi dè dặt đi vào đưa cơm. Tưởng Nã im lặng xem qua một lượt
danh thiếp và lịch chụp được tối qua. Hứa Châu Vi ướm lời: “Anh Nã, anh
không giận chứ?”.
Tưởng Nã nhai cơm, anh nhìn màn hình chằm chằm nói: “Giận chuyện gì?”.
Hứa Châu Vi thở phào, anh ta lại nghe thấy Tưởng Nã cất lên: “Tự gây chuyện thì tự chịu trách nhiệm. Hỏi con đàn bà đó muốn thế nào. Đòi
tiền thì trả tiền, muốn kết hôn thì kêu Tiểu Lưu cưới cô ta!”.
Hứa Châu Vi ngẩn ra, anh ta ngượng ngập đáp: “Tiểu Lưu chỉ chơi qua đường thôi, không dự định kết hôn!”.
Tưởng Nã dừng lại, anh liếc Hứa Châu Vi: “Vậy chú lấy?”.
Hứa Châu Vi kinh hãi, không dám nói tiếp.
Im lặng một lát, Tưởng Nã rút giấy đưa Hứa Châu Vi, anh nói: “Dịch vụ Phong Đạt ở Nam Giang, chú đi thăm dò công ty này”.
Hứa Châu Vi khó hiểu: “Phong Đạt? Chúng ta định tìm công ty hợp tác hả anh?”.
Tưởng Nã cười cười nói: “Sao nhiều lời vậy? Mau tìm hiểu đi!”.
Hứa Châu Vi gãi đầu, anh ta nhìn tên công ty và số điện thoại liên
lạc trên tờ giấy, miệng lẩm bẩm: “Hình như Hối Điền Bắc có một công ty
tên như vậy”.
Tưởng Nã nghe thấy: “Hối Điền Bắc?”.
Hứa Châu Vi gật đầu: “Lần trước đi Hối Điền Bắc, những chỗ đó đều
dùng sơn đỏ viết tên công ty lên tường bên ngoài, em có chút ấn tượng”.
Tưởng Nã nhướng mày, trầm lặng gõ bàn.
Phía bên này, Diêu Ngạn đến công viên ven sông. Quầy hàng bày ở chỗ râm mát chật ních trẻ con. Một anh chàng nhìn rất trắng trẻo, nhã nhặn đang ngồi xổm trả lại tiền thừa. Diêu Ngạn lại gần bà Diêu đang ngồi
trên ghế nhựa, cô tò mò hỏi bà: “Anh ta là…”.
Bà Diêu mỉm cười, thì thầm: “Bạn chị con, Đào Chí. Khả năng nhận biết của cậu ấy ngang bằng chị con, biết phân biệt tiền!”.
Diêu Ngạn thích thú, đến chào hỏi anh ta. Đào Chí ngại ngùng, anh ta
cúi mặt nói chuyện. Anh ta phát âm hơi ngọng, Diêu Ngạn nghe không hiểu
nhưng giả vờ như hiểu hết. Trò chuyện câu được câu mất với Đào Chí cũng
giống như ông nói gà bà nói vịt.
Đào Chí tranh thủ lúc Diêu Ngạn bán hàng, anh ta nói với Diêu Yên
Cẩn: “Em gái của em hơi ngốc, đúng không? Lúc nãy anh không nói vậy”.
Diêu Yên Cẩn che miệng cười, nói: “Anh đừng nói em em như vậy. Em em rất thông minh. Sinh viên đại học đấy nhé!”.
Nhiều người cùng bán hàng một lúc thừa sức đối phó với đám tiểu quỷ
kia. Bà Diêu mừng rỡ ngồi một bên, thỉnh thoảng bà giơ quạt hương bồ,
quạt cho ba người. Một khách quen hỏi bà: “Anh chàng này trông rất lạ.
Không phải con rể chị đấy chứ?”.
Bà Diêu cười toe toét: “Làm gì nhanh vậy, còn phải xem hai đứa sau này thế nào đã”.
Khách quen đó nói: “Trời ơi, em thấy nhất định thành đôi. Mặt mũi anh chàng đó rất được!”.
Bà Diêu tươi cười, hài lòng nhìn Diêu Yên Cẩn và Đào Chí.
Hứa Châu Vi có ấn tượng về công ty dịch vụ Phong Đạt nên anh ta đến
thẳng Hối Điền Bắc. Quả nhiên gần tới Hối Điền Bắc, anh ta thấy ngay
dòng chữ “Công ty dịch vụ Phong Đạt” nằm lẫn giữa hàng loạt bức tường.
Dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, anh ta trở về giành công: “Sau nửa giờ
đồng hồ, em đã hỏi thăm ra. Công ty dịch vụ đó gần một năm nay nhưng
hình như không kinh doanh. Mấy công ty bên cạnh xe cộ ra vào ầm ầm
nhưng chỉ có mỗi chỗ họ là im ắng”.
Mặt trăng treo lên cao, gió đêm khô nóng lùa từ cửa đan xen với hơi
mát của điều hòa khiến Hứa Châu Vi cảm thấy nửa nóng nửa lạnh, anh ta
chạy ra đóng cửa sổ nhưng miệng vẫn không quên báo cáo: “Những chỗ khác
không tìm ra tin tức gì chỉ biết mấy nhánh họ chạy hình như là Tân
Châu và Lô Xuyên”.
Tưởng Nã xem lại đoạn phim ghi hình mấy trang lịch mà chủ Nhiệm Ngô
đánh dấu. Ngày khoanh dấu đỏ gần nhất là ngày mười, phía dưới ghi hai
chữ “Lô Xuyên”. Thông tin trên đống danh thiếp chụp được từ phòng của
chủ nhiệm Ngô vô dụng, chỉ có danh thiếp “Dịch vụ Phong Đạt” trùng hợp
với chuyện anh muốn dò la. Tưởng Nã sờ cằm, xóa phim và hình ảnh dư
thừa.
Hứa Châu Vi nằm bò trên ghế sofa. Anh ta tiện tay kéo hóa đơn để
trên bàn trà ngó sơ, anh ta hét lớn: “Anh Nã, anh mua dây chuyền vàng
cho Diêu Ngạn thật ư?”.
Tưởng Nã bật ra một tiếng: “Ừ”.
Hứa Châu Vi tặc lưỡi: “Anh dở quá. Mấy cô nàng bây giờ chỉ thích kim
cương và quần áo hàng hiệu, vậy mà anh lại tặng dây chuyền vàng bà em
thích cho người ta!”.
Tưởng Nã liếc xéo anh ta: “Chú biết cái gì mà nói. Diêu Ngạn giống
mấy cô nàng đó à? Cô ấy chỉ vừa mắt với vàng, khỏi lo mất giá! Hôm
qua, anh tặng cô ấy sợi dây này, cô ấy hiền hơn hẳn đấy!”. Nhớ tới dáng vẻ Diêu Ngạn ngoan ngoãn để anh hôn trán, trong lòng anh bắt đầu ngứa
ngáy. Tưởng Nã đuổi Hứa Châu Vi ra ngoài, anh lấy điện thoại di động ra
gọi.
Diêu Ngạn nấu cơm xong, định mang ra công viên ven sông thì Tưởng Nã gọi đến, cô chậm chạp bắt máy. Diêu Ngạn vừa nhận điện thoại, vừa khóa
cửa nhà.
Tưởng Nã hỏi cô: “Hôm nay, em bận gì vậy?”.
Diêu Ngạn trả lời: “Không có gì”.
Tưởng Nã cười nói: “Có đeo dây chuyền anh tặng ra ngoài không? Bố mẹ em thấy chưa?”.
Nghĩ đến sợi dây chuyền vừa nặng vừa thô kia, Diêu Ngạn bật cười
thành tiếng, tâm trạng của cô bỗng tốt lên. Cô ngượng ngùng đáp: “Đắt
quá, tôi cất vào tủ rồi”.
Tưởng Nã không hài lòng: “Tặng em là để em đeo. Đắt cái gì mà đắt!”.
Anh nói tiếp: “Vậy lần sau anh tặng em sợi nhỏ hơn. Anh dẫn em đi chọn”.
Diêu Ngạn bóp chặt điện thoại di động, dở khóc dở cười, không biết phải làm thế nào với Tưởng Nã.
Hai ngày cuối tuần, Diêu Ngạn hết sức bận bịu. Buổi chiều đến sạp
hàng giúp đỡ, buổi tối đến nhà cô họ nấu ăn cho em họ, rạng sáng lại
hâm nóng thức ăn cho ông Diêu. Chịu đựng đến thứ Hai, cô âm thầm sung
sướng rốt cuộc mình cũng được đi làm.
Em họ mua quà mừng ngày nhà giáo mang đến trường học, gọi điện cho
Diêu Ngạn: “Hôm nay, cô giáo nhận rất nhiều hoa, chỉ có một mình em tặng tách trà, không biết cô có thích không nữa”.
Diêu Ngạn cười nói: “Tấm lòng của học trò, cô giáo nhất định thích.
Tách trà của em đặc biệt nhất, chắc chắn cô của em sẽ càng thích hơn
nữa”. Em họ cuối cùng cũng hài lòng gác máy.
Chỉ số pH hiển thị trước mặt Diêu Ngạn là 4.7, cô thở dài cầm cốc
đo lường đưa cho đồng nghiệp. Điện thoại di động của cô lại đổ chuông.
Bạn đại học của cô nói: “Hôm qua, bọn mình tụ tập đến mười một giờ. Cậu không đến thật đáng tiếc!”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô bạn kia còn nói: “Bọn mình đến nhà cô Từ
nhưng nghe hàng xóm nói cô đi du lịch. Cô Từ cắt đứt liên lạc với bọn
mình. Sau khi cô về hưu, bọn mình cũng chẳng gặp được cô!”.
Diêu Ngạn sững người, cô nói giọng nhẹ nhàng: “Ồ, mình cũng lâu rồi
không liên lạc với cô. Mình đoán cô đi hết đợt này là về thôi”.
Sau khi gác máy, cô cũng hết hứng thú làm việc. Số liệu đang viết
chợt rối hết cả lên, phân biệt không rõ tỷ lệ đường là nhiều hay ít.
Buổi trưa Diêu Ngạn đến tòa nhà phía đông, đồng nghiệp đi họp về mang theo tin tốt lành: “Hai ngày cuối tuần sắp tới mọi người gác việc riêng lại hết nhé! Công ty mời nhân viên đi sơn trang Long Tuyền nghỉ mát!”.
Một đồng nghiệp khác reo lên thích thú: “Thật không? Chưa đến nghỉ lễ mà, tại sao lại tổ chức đi chơi?”.
Đổng nghiệp vừa báo tin cười nói: “Thẩm tổng nói chúng ta làm việc
vất vả. Một người mà ôm việc của nhiều người, phải thưởng bất kể lúc
nào”.
Trần Lập và Thẩm Quan cùng nhau thảo luận, thương lượng việc hợp tác. Công ty nước giải khát chủ yếu xuất hàng ra nước ngoài nên Trần Lập
muốn thâu tóm thêm phân mảng còn thiếu này của tòa nhà phía đông, mở
rộng sang thị trường Âu Mỹ. Một tháng nữa sẽ có hội chợ Canton, anh ta
dự định dùng hội chợ này làm điểm xuất phát. Trần Lập đã chỉ thị nhân
viên thiết kế nhãn mác. Anh ta nói với Tưởng Nã: “Nói là hợp tác cùng
Thẩm Quan, nhưng em sẽ đẩy nhanh tiến độ. Nếu tới lúc đó anh ta không
đồng ý, em cũng có thể làm một mình”.
Tưởng Nã không quan tâm chuyện này, anh chỉ đối đáp qua loa. Canh
chừng đến giờ tan làm, anh gọi điện cho Diêu Ngạn: “Anh chờ em ở cổng
công ty. Chúng ta đến tiệm vàng!”.
Diêu Ngạn trượt tay, cốc đo lường đổ nghiêng, cũng may bên trong
không có nước trái cây. Cô hít sâu, giọng cô gắt lên: “Không đi!”.
Tưởng Nã nào chịu nghe lời cô. Anh chờ cô xuống dưới, chặn đường không cho cô đi.
Thẩm Quan ra khỏi nhà máy, dõi mắt nhìn hai người họ đi mỗi lúc một xa. Anh ta hỏi đầu bên kia điện thoại: “Ai là lão đại?”.
“Họ Dương, tên là Dương Quang. Nghe nói là thế lực nhiều năm trước
của Bạch lão đại. Phân nửa địa bàn Lô Xuyên thuộc về anh ta. Trước khi
chúng ta còn chưa dò la rõ ràng, không nên để hàng hóa đến đó.”
“Họ Dương?” Thẩm Quan nhíu mày tư lự.
Đầu bên kia điện thoại nói: “Ừ, hiện tại bên đó chia thành hai phần, mỗi người một nửa. Hắc lão đại quản không nổi địa bàn kia. Tôi sẽ nghe
ngóng thêm!”.
Thẩm Quan căn dặn thêm vài câu, sau đó ưu tư gác máy.
Trên thị trấn Trung Tuyển chỉ có một tiệm vàng nằm vuông góc với khu trung tâm. Ngày xưa tiệm vàng này là cửa hàng bán mắt kính, về sau
nhượng lại cho chủ mới, sáp nhập thêm căn tiệm bên cạnh, trở thành tiệm
vàng duy nhất ở thị trấn này.
Nhân viên trong cửa hàng mặc đổng phục gọn gàng. Có người ngồi, có người đứng chờ trời tối để được tan ca.
Khi Tưởng Nã nắm tay Diêu Ngạn đi vào, nhân viên trò chuyện sôi nổi
với nhau: “Phải đợi đến lễ Quốc khánh, chứ như bây giờ ngày nào cũng lỗ
vốn. Chỉ được mỗi anh chàng mua sợi dây chuyền vàng bản lớn mấy ngày
trước”. Chị ta tặc lưỡi nói tiếp: “Anh ta nhìn rất điển trai, vóc người
to cao, đeo dây đó ra đường y chang đại gia mới phất. Còn mà xấu hơn
đeo lên thì đúng là trưởng giả học làm sang”.
Diêu Ngạn mím môi nín cười, Tưởng Nã liền siết cổ tay cô đau nhói.
Tưởng Nã đen mặt gõ tủ kính, anh cất giọng u ám: “Ngày hôm đó, chị không nói như vậy!”.
Lúc này mới nhìn thấy Tưởng Nã, chị ta đỏ bừng mặt. Quả nhiên ban
ngày không thể nói xấu người khác. Chị ta thầm than khổ trong lòng, nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp, coi như không có việc gì xảy ra. Chị ta
bình tĩnh nói: “Ôi em trai, lẩn này mua kiểu vàng nào? Xem thoải mái
đi, trưa nay trong tiệm vừa có thêm mẫu mới”.
Miệng lưỡi chị ta liến thoắng không ngừng. Nhưng thấy Tưởng Nã lẩm lì, chẳng nói chẳng rằng, chị ta cũng sượng mặt ngậm miệng.
Diêu Ngạn vặn cổ tay, cô nói khẽ: “Thả ra!”.
Sắc mặt Tưởng Nã thoáng dịu lại, anh nới tay nhưng nhất quyết không
thả cổ tay Diêu Ngạn ra. Anh gọi một nhân viên khác trong tiệm: “Lấy món đắt nhất đẹp nhất ra đây!”.
Chị ta mừng rỡ, vội vã vào lấy hàng.
Tiệm vàng kinh doanh ế ẩm, hiếm lắm mới gặp được một khách hàng hào
phóng dễ chịu. Nhân viên xúm xít lại, tranh thủ kéo đơn hàng về cho
mình.
Tưởng Nã nhìn mấy sợi dây chuyền trên khay đỏ, hỏi Diêu Ngạn: “Thích không?”.
Diêu Ngạn nói thẳng: “Không thích!” Nhân viên nhanh chóng thay đổi,
mang các mẫu khác ra. Diêu Ngạn vẫn tiếp tục nói không thích, đám nhân
viên cửa hàng rút kinh nghiệm, chỉ chuyên tâm giới thiệu với Tưởng Nã.
Tưởng Nã sợ dây chuyền nhỏ không thể hiện được đẳng cấp nên nói với
đám nhân viên cửa hàng lựa kiểu nào càng to càng tốt. Diêu Ngạn hết chịu nổi, cô nói: “Tôi không thích vàng. Tôi thích bạc”.
Tưởng Nã nhìn cô: “Vậy lát nữa mua bạc cho em!”.
Diêu Ngạn nhìn chằm chằm chiếc cằm góc cạnh của anh, cô há to miệng nhưng không cất nổi thành lời.
Cửa kính tiệm vàng bị đẩy vào, một nhân viên của cửa hàng vừa ra
ngoài mua cơm về, chị ta đặt túi nilon lên mặt tủ kính. Vô tình nhìn
thấy Diêu Ngạn, chị ta gọi: “Em gái, em làm gì ờ đây? Em chưa về nhà
à?”.
Nghe có người gọi, Diêu Ngạn quay sang. Nhìn thấy chị ta là khách
quen ở sạp tô tượng, cô cười nói: “Hôm nay, em bận chút việc. Chị làm
việc ở đây à?”.
“Ừ.” Chị ta nhìn Tưởng Nã dò xét, khó hiểu mở miệng: “Lúc nãy, chị
thấy bạn trai em theo mẹ em đi mua thức ăn. Chị cứ tưởng tối nay nhà em ăn cơm cùng nhau”.
Diêu Ngạn giật mình sửng sốt “Bạn trai?”. Diêu Ngạn vẫn đang ngẩn tò te, cổ tay cô đã nhói lên, cô vung mạnh, nói: “Tưởng Nã!”.
Tưởng Nã bắn cho chị ta một cái lườm sắc bén. Anh nhìn thẳng về phía cô: “Bạn trai?”.
Thấy thần sắc của Tưởng Nã u ám hơn lúc bị gọi là “đại gia mới phất”, Diêu Ngạn vô thức đáp: “Có lẽ là bạn trai của chị tôi”.
Tưởng Nã im lặng, tiếp tục ôm Diêu Ngạn chọn vàng.
Một giờ sau, Diêu Ngạn đã chọn được sợi dây chuyền trơn nhỏ xíu. Đeo
lên cổ vẫn sáng lấp lánh như thường, vừa đơn giản vừa khiêm tốn.
Thấy cô hài lòng, mặt anh cũng xuất hiện nụ cười. Anh trả tiền rồi
rời khỏi tiệm vàng. Tưởng Nã hỏi Diêu Ngạn cửa hàng bạc ở đâu, Diêu
Ngạn giật nảy người, lập tức nói: “Để hôm khác! Tôi muốn về nhà”.
Trong dòng người tấp nập, có thể gặp người quen bất cứ lúc nào, Diêu Ngạn không muốn ở đây lâu với Tưởng Nã. Cô đứng cúi đầu, không dám
nhìn ra đường.
Tướng Nã cười lạnh: “Về nhà sớm làm gì? Ăn tối với bạn trai à?”.
Diêu Ngạn ngây người ra. Tưởng Nã vuốt mái tóc dài rủ xuống của cô,
anh nói: “Cô chị ngốc nghếch của em quen bạn trai từ khi nào? Tại sao
anh không biết?”.
Diêu Ngạn nhíu mày, cô ghét nhất người khác nói Diêu Yên Cẩn ngốc. Cô đanh mặt: “Anh nói năng kiểu gì vậy? Cô chị ngốc nghếch là gì? Anh thì
thông minh quá?”.
Tưởng Nã cười nhạt: “Vậy em coi anh là thằng ngu chắc? Một bên gặp gỡ anh, một bên chuẩn bị phao dự phòng, lôi chị em ra làm cái cớ đối phó
với anh? Chuyện này mà người ta cũng nhầm lẫn được à?”.
Diêu Ngạn trừng mắt với anh: “Tưởng Nã, anh đừng quên lời hứa của anh. Đã sắp tới ngày mười lăm rồi đấy”.
Mặt Tưởng Nã tối sầm, anh nhếch miệng nói: “Em cũng đừng quên thỏa
thuận của em với anh. Anh chờ em!”. Anh đột nhiên leo lên xe phóng đi,
bỏ lại một mình Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn đứng yên. Dây chuyền vàng còn đeo chưa ấm cổ, cô đã lần
tìm đầu khóa loay hoay tháo ra. Ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu lên
gò má cô, vừa nóng lại vừa chói mắt. Một lúc sau, cô cũng tháo được dây chuyền, vẫn giống hệt lần trước, cô nhét nó vào trong túi xách.
Khi cô ngẩng đầu lên, chiếc xe Jeep đã quay lại. Nghe tiếng xe phanh
kít, cô vội vàng lùi ra sau hai bước. Tưởng Nã mở cửa, kéo tay cô, ôm cô vào lòng, hôn chụt một cái lên môi cô ngay giữa nơi công cộng. Tưởng Nã cất giọng trầm trầm: “Anh muốn em đoán ngay bây giờ!”.
Diêu Ngạn hét lớn, né đầu sang chỗ khác. Người qua đường tức tốc đổ
dồn ánh mắt về phía họ. Diêu Ngạn vừa ngượng nghịu vừa cáu tiết liền
vung tay, cô thấp giọng nói: “Anh lại phát điên gì thế?”.
Tưởng Nã cười: “Sợ bị xấu mặt?”. Một tay anh ôm Diêu Ngạn, một tay
giữ chặt hai má của cô mà hôn ngấu nghiến, vừa hôn anh vừa cất lời: “Tại sao người ta không nhầm anh hả? Để anh giải thích cho chị ta biết!”.
Cổ họng cô nghẹn ứ, cô cúi thấp đầu không để người khác nhìn thấy
mình. Hai người giằng co một hồi, Diêu Ngạn cũng chịu thua, cô dựa đầu
vào ngực Tưởng Nã, nghiến răng trèo trẹo: “Lên xe, lên xe!”.
Tưởng Nã giữ chặt gáy của Diêu Ngạn. Anh cúi nhìn hàng mi đang chớp nhẹ của cô, một lát sau mới chịu cùng cô vào xe.
Xe Jeep chạy về ngõ nhà Diêu Ngạn, cô thở phào một hơi. Tưởng Nã nói: “Bây giờ anh đến nhà em, nhân tiện gặp gỡ bạn trai “của chị em” luôn
thể”.
Diêu Ngạn ngẩn ra, tỏ thái độ căm hận: “Rốt cuộc anh muốn cái gì?
Ngày đó chính miệng anh hứa với tôi thế nào? Anh có quyền gì mà nói một đằng làm một nẻo!”.
Tưởng Nã cười nhạt: “Anh làm gì mà nói một đằng làm một nẻo? Hôn em
mấy cái sao?”. Anh liếc Diêu Ngạn, túm chặt tay lái: “Anh hao tâm tốn
sức lấy lòng em, còn em lại ngày ngày đi hẹn hò với thằng con trai khác. Tại sao không tiếp tục ra vẻ ngoan ngoãn? Em giỏi giả vờ lắm cơ mà!”.
Xe Jeep phanh gấp, Diêu Ngạn hét toáng lên, cô ngã nhào người ra trước, chống tay lên bảng điều khiển xe.
Tướng Nã đỡ cô, anh nghiêm mặt nói: “Diêu Ngạn, em nghe cho kỹ đây,
anh để em chơi trò này thì sẽ không dễ dàng để em đoán được đáp án. Em
đừng tự cho mình là giỏi!”.
Anh vỗ mạnh hai má Diêu Ngạn, trượt tay xuống ngực trái của cô. Diêu Ngạn nín thở run rẩy. Tưởng Nã nói: “Anh cho em thoải mái vài ngày,
quét sạch cái gã em đang tơ tưởng ra khỏi đầu!” Anh nhấn tay xuống,
tim cô đập thình thịch dưới lòng bàn tay của anh.
Diêu Ngạn mướt mải mồ hôi, thất thần bước về đến cửa nhà. Xe Jeep
của Tưởng Nã vẫn đậu ngoài ngõ. Diêu Ngạn chậm chạp rút điện thoại di
động đang đổ chuông trong túi xách ra nghe. Tưởng Nã lãnh đạm buông lời: “Nếu em không thích dây chuyền vàng, cứ việc nói thẳng. Lần sau nói anh biết thứ em thích, anh nhất định sẽ mang nó đến cho em.” Anh hạ thấp
giọng nói nhỏ: “Tắm rửa cho sạch sẽ đi, lúc nãy sờ vào em thấy cả người em toàn mồ hôi. Anh còn chưa “ăn” em mà”.
Diêu Ngạn im lặng siết chặt điện thoại. Tưởng Nã nói câu cuối: “Lần
sau cũng đừng chọc tức anh, em nhớ kỹ ngày mười lăm kia đến vậy, vậy
sao em không nhớ anh thích em?”.
Xúc cảm lạ thường còn hiện hữu nơi lồng ngực, Diêu Ngạn đặt tay lên
che trái tim đập dồn dập của mình, cố gắng dằn xuống nỗi tức tối và một thứ xúc cảm không tên.
Đào Chí nói chuyện với bà Diêu, nhìn thấy Diêu Ngạn anh ta bèn gọi: “Diêu Diêu!”.
Diêu Ngạn vứt bỏ dòng suy nghĩ miên man, cô cười hỏi : “Anh còn ở đây à? Anh ăn cơm chưa?”.
Đào Chí gật đầu, lấy quà mang đến tặng cô: “Anh có mua một vài thứ. Món này tặng em!”.
Diêu Ngạn nhận lấy, cảm ơn anh ta. Nhìn bà Diêu cười toe toét, cô cũng vui lây.
Hết tin thời sự buổi tối, Đào Chí đứng dậy chào tạm biệt. Diêu Yên
Cẩn tiễn anh ta ra ngoài. Cô ôm mũ bảo hiểm của Đào Chí, đưa anh ta ra
đến đầu ngõ, hai người đứng dính vào nhau. Diêu Ngạn núp đằng sau cửa
nhìn ra, bà Diêu cười vỗ vai cô: “Đừng rình nữa. Chị con biết được lại
đỏ mặt làm ầm lên đây!” Diêu Ngạn che miệng cười trộm, chở về phòng.
Tưởng Nã gảy tàn thuốc, nhả khói ra ngoài cửa xe. Khói thuốc bám
vào kính xe thành từng mảng loang lổ khiến mặt kính càng thêm nhạt
nhòa, đèn đường đã sáng yếu ớt giờ càng phải cố gồng mình lên chiếu
sáng. Tưởng Nã híp mắt quan sát đôi nam nữ ra khỏi ngõ, anh bật cười ném tàn thuốc, nhấn ga phóng xe như bay về trước.
Thời gian này công ty nước giải khát loan tin, có thể công ty sẽ
chuyển sang mô hình làm nước trái cây. Mọi người đều có những ý kiến
trái chiều. Có người nói thuận theo thị trường, cũng có người tỏ thái độ hoài nghi. Nhưng Trần Lập đã bắt tay vào thực hiện từng bước một. Anh
ta cử người nghiên cứu sản phẩm mới. Diêu Ngạn bỗng chốc lâm vào tình
cảnh khó xử.
Buổi trưa, Giám đốc tìm cô ám chỉ việc làm thêm ở tòa nhà phía đông
là không thỏa đáng, hai cái chỉ được chọn một. Diêu Ngạn đỏ mặt trở về
phòng nghiên cứu. Đồng nghiệp góp ý: “Nói gì thì nói nền tảng công ty
nước giải khát cũng ở đây. Coi như tòa nhà phía đông trả em lương cao,
vậy thì sao? Ngộ nhỡ kinh doanh không tốt, họ sẽ đóng cửa phá sản. Hơn
nữa, họ cũng chưa nói sẽ chính thức nhận em, tiền lương làm thêm lại ít, em nên suy nghĩ kỹ!”.
Diêu Ngạn gật gù. Thực ra cô đã có quyết định từ sớm. Tránh xa rắc rối là chuyện ưu tiên hàng đầu trong lúc này.
Ngày hôm sau, cô báo ý định thôi việc với chủ nhiệm Ngô. Chủ nhiệm
Ngô trầm mặc, phẩy tay nói cô về đợi tin. Diêu Ngạn nhíu mày khó hiểu,
quay lại làm việc.
Chủ nhiệm Ngô tìm Thẩm Quan, kể chuyện Diêu Ngạn muốn xin nghỉ cho anh ta. Thẩm Quan cau mày: “Giữ cô ấy lại”.
Chủ nhiệm Ngô cất giọng do dự: “E rằng hơi khó. Hiện tại, mọi người ở tòa nhà chính truyền tai nhau rằng bên đó sắp tới sẽ sản xuất nước
trái cây, quan hệ giữa hai bên sẽ rơi vào hai trường hợp, hoặc là hợp
tác hoặc là cắt đứt quan hệ. Diêu Ngạn là người bên đó, chắc chắn phải
thôi việc”.
Thẩm Quan nhếch miệng nói: “Tại sao không phải là ở lại mà lại là thôi việc?”.
Chủ nhiệm Ngô ngớ ra. Thẩm Quan nói: “Tôi muốn Diêu Ngạn tiếp tục
làm việc ở đây. Nghĩ cách giữ cô ấy lại, tuyển chính thức!”.
Chủ nhiệm Ngô nhận lệnh, nghe theo lời anh ta. Thẩm Quan gọi điện cho Diêu Ngạn: “Nghe nói em muốn xin nghỉ việc?”.
Diêu Ngạn cười gượng, cô nói: “Vâng, Thẩm tổng biết nhanh vậy ạ?”.
Thẩm Quan cười cười: “Gần đây, tôi hơi bận, không có cơ hội tìm em. Hay là tối nay cùng đi ăn nhé?”.
Diêu Ngạn tần ngần vài giây, cô gượng gạo nói: “Có lẽ tôi bận, tôi…”.
Cô nói chưa hết, Thẩm Quan đã chen ngang: “Hai ngày cuối tuần đi sơn
trang Long Tuyền, em rảnh chứ? Sáng ngày kia khởi hành, em về sắp xếp đồ đạc. Đến lúc đó chúng ta nói chuyện tiếp”.
Diêu Ngạn vốn định từ chối dứt khoát nhưng mắt cô vô tình nhìn đến
ngày tháng dưới góc phải máy vi tính, trong lòng cô hơi lung lay, cô lập tức cười đồng ý.
Nghe Diêu Ngạn nói đi sơn trang Long Tuyền, bà Diêu rút hai chiếc
khăn mới cất vào túi du lịch, dặn dò cô: “Đồ đạc ở nhà nghỉ không sạch
sẽ. Con nên mang theo cốc của mình”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô nói: “Không gấp mà mẹ. Sáng ngày kia, con mới đi”. Cô lấy ba lô ra khỏi tủ: “Ở đó một đêm không cần túi du lịch. Con
dùng ba lô được rồi”.
Bà Diêu thấy cô lấy một chiếc áo tay lỡ bình thường trong tủ đồ thì
vội vàng ngăn lại, bà nói: “Đi chơi ăn mặc đẹp một chút. Mặc váy đi
con!”.
Hai mẹ con ở trong phòng thu dọn đồ đạc, Diêu Yên Cẩn đang ở ngoài phòng khách la oai oái: “Em ăn chùa uống chùa!”.
Diêu Ngạn ra ngoài xem thử. Cô dở khóc dở cười, không biết phân xử ra sao.
Diêu Yên Cẩn ôm dưa hấu vào lòng. Em họ tức giận nói: “Đồ keo kiệt!”.
Diêu Yên Cẩn hừ lạnh, giơ dưa hấu ra trước mặt Diêu Ngạn: “Hai người không ra là nó ăn hết đấy!”.
Diêu Ngạn biết Diêu Yên Cẩn có ý tốt, cô cầm dưa hấu múc một muỗng, cười cười để lên bàn cho ba người cùng nhau ăn chung.
Cô họ cả ngày đi theo xe hàng, không ai trông nom em họ nên gửi tiền
cơm nước cho bà Diêu, rồi bảo em họ qua nhà họ Diêu “tự sinh tự diệt”.
Diêu Yên Cẩn thỉnh thoảng trêu chọc nhưng cô bé không giận, cũng không
so đo đáp trả. Tuy nhiên, cô bé sẽ ngấm ngầm trả thù. Diêu Yên Cẩn và em họ lúc thì cãi nhau chí chóe, lúc thì hòa thuận vui vẻ.
Diêu Ngạn đốc thúc em họ làm xong bài tập, sau đó dỗ cô bé về phòng Diêu Yên Cẩn ngủ.
Dự báo thời tiết nói thứ Bảy có đợt nắng nóng mới. Diêu Ngạn vừa nhìn màn hình vi tính, vừa cất hai sợi dây chuyền vào tủ khóa chặt lại.
Quạt bàn kêu rè rè, quay được một lát lại đứng im. Diêu Ngạn lắc lắc vài cái, nó mới ngoan ngoãn tiếp tục làm việc. Cánh quạt ì à ì ạch xoay
vòng, suốt cả đêm cũng không thổi ra gió mát. Diêu Ngạn mồ hôi nhễ nhại thức dậy. Nấu cháo xong, cô gọi em họ dậy đi học rồi vội vã đến công
ty.
Đổng nghiệp phòng nghiên cứu nói phúc lợi của tòa nhà phía đông rất
tốt, ngữ điệu khác hẳn ngày hôm qua: “Chị thấy em không nên từ chức,
biết đâu họ sẽ trả lương cao rồi giữ em ở lại”.
Diêu Ngạn cười đáp: “Làm gì có chuyện đó!”.
“Làm sao không thể!” Chị ta quan sát Diêu Ngạn một lượt từ trên
xuống dưới, nói: “Nếu không thì chủ nhiệm của họ vừa mắt em, vì vậy
mới im lặng, lôi kéo không cho em đi!”.
Diêu Ngạn phì cười, ngừng thảo luận đề tài này với chị ta.
Bên này, Tưởng Nã đang ngủ say thì chân bỗng chòi ra khỏi giường,
“cộp” một tiếng, chân bị đập vào thành giường khiến anh tỉnh giấc. Anh
nhìn nóc nhà loang lổ và mạng nhện trong góc phòng, một lát sau mới tỉnh hoàn toàn.
Vầng dương ói lọi nhô lên cao. Xe cộ qua lại như mắc cửi phả khói đục ngầu khiến trung lộ Lý Sơn trở nên nhạt nhòa. Hơi nóng từ mặt đường
xuyên qua đế giày, thấm vào lòng bàn chân.
Tưởng Nã dựa cửa sổ hút thuốc rồi lượn quanh phòng hai vòng. Anh cân
nhắc tìm người dọn sạch lớp mạng nhện bám trong góc phòng. Nhìn xa nhìn
gần đều thấy căn phòng này quá nhếch nhác.
Hứa Châu Vi ở dưới nhà lén lút trao đổi với các anh em: “Một lát chú
đi đặt bánh kem. Ngày mai tìm mấy cô nàng xinh xinh tới đây. Đừng bạc
đãi đám đàn ông chúng ta”.
Một người khác hỏi: “Gọi mấy cô nàng đó tới lỡ khiến chị dâu mất tự nhiên thì sao?”.
Hứa Châu Vi cất giọng lưỡng lự: “Cũng đúng. Mấy cô nàng ở cạnh mấy
chú chẳng ai ra hồn cả”. Anh ta phân chia nhiệm vụ cho từng người, cảm
thán trong lòng: “Cuối cùng cũng có thể giúp anh Nã đón một sinh nhật
bình an!”.
Diêu Ngạn một lòng mong chờ ngày mai đến để được nghỉ ngơi, được đi xa, lại còn không phải lo sợ Tưởng Nã ở đầu bên kia điện thoại định giờ trò với cô. Hết giờ làm về nhà cô lại cắm đầu vào đống việc nhà, vừa
nấu cơm cho già trẻ lớn bé, vừa khuấy hồ làm tượng, loay hoay đến rạng
sáng mới xong xuôi mọi việc.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nghĩ tới những việc diễn ra trong
hai tháng qua, xâu chuỗi từng hành động của Tưởng Nã, còn có mỗi lần cô cố tình phân tích trực tiếp mọi chuyện trưóc mặt anh, nét mặt anh thay
đổi xoành xoạch. Tất cả đều dẫn thẳng đến một đáp án, đáp án này sẽ làm
tính nguy hiểm của Tưởng Nã rơi xuống mức thấp nhất. Diêu Ngạn cảm thấy
yên tâm, gạt ngay câu nói: Anh để em chơi trò này thì sẽ không dễ dàng
để em đoán được đáp án ra khỏi đầu.
Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng kêu râm ran, mặt trời mới lên tỏa nắng dìu dịu xua tan màn sương, tất cả những âm thanh
của sự sống như hòa quyện lại với nhau, một ngày mới lại bắt đầu.
Diêu Ngạn mặc một chiếc váy sáng màu, đổi một chiếc túi đeo chéo rồi
đi ra ngoài. Ông cụ hàng xóm đang cho gà ăn, gọi với theo Diêu Ngạn: “Bé ba, hôm nay cũng phải đi làm à?”.
Diêu Ngạn cười đáp lời ông cụ: “Không ạ, hôm nay công ty cháu tổ chức đi chơi”.
Ông cụ bỏ khay thức ăn xuống: ”Chà, phúc lợi của công ty cháu tốt
quá. Hai ngày cuối tuần có cả hoạt động vui chơi cho nhân viên”.
Diêu Ngạn mỉm cười, đi thẳng một mạch ra ngoài ngõ.
Quán ăn đã mở cửa buôn bán. Vỉ hấp đặt trên chiếc bàn bày ngay bậc đá tỏa hơi nghi ngút.
Thấm Quan mua vài cái bánh bao, anh ta vừa ăn vừa đến gần Diêu Ngạn, buồn cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô: “Ăn sáng chưa?”.
Diêu Ngạn ngơ ngác lắc đầu. Thẩm Quan đưa bánh bao cho cô: “Là bánh bao chay, em ăn tạm đi”.
Diêu Ngạn nhận lấy, cô ấp úng hỏi: ‘Thẩm tổng, tại sao anh…”.
Thẩm Quan bước đến bên cạnh chiếc ô tô đen, mở cửa ghế lái phụ, anh
ta nói: “Tôi dậy sớm, không có việc gì làm nên đến đón em”. Thấy Diêu
Ngạn bất động, anh ta mỉm cười: “Tới cũng tới rồi, em vẫn muốn tự mình
đi đến trạm xe à?”.
Diêu Ngạn hoàn hồn, cô gượng cười leo lên xe.
Đa số đồng nghiệp đều hẹn nhau tập trung ờ công ty nước giải khát,
cùng nhau đón xe đến thị trấn Long Tuyền. Sống nghiệp còn lại nhà có xe
riêng nên tự lái tới đó. Diêu Ngạn nói chuyện điện thoại nhỏ nhẹ, đồng
nghiệp trong phòng nghiên cứu tò mò: “Em đến bằng cách nào? Hôm qua, em còn bảo chị đợi ở công ty cơ mà!”.
Diêu Ngạn lúng túng nói: “Có chút thay đổi ạ, em xin lỗi chị!”.
Sau khi Diêu Ngạn gác máy, Thẩm Quan cười hỏi cô: “Em với mọi người thân thiết lắm thì phải?”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Vâng ạ, mọi người rất dễ gần”.
Thẩm Quan nhìn thoáng qua cô, anh ta nói: “Vậy em ở lại chỗ tôi, tôi tuyển em làm chính thức, em thấy thế nào?”.
Diêu Ngạn giật mình, cô cười gượng: “Không hay đâu ạ. Tôi mới làm ở
công ty được hai tháng mà đã thôi việc, bố mẹ tôi sẽ nói tôi không có
chính kiến, thay đổi thất thường”.
Thẩm Quan lảng sang chuyện, anh ta nói về những đổi mới gần đây trong công ty, hỏi cô về phong cảnh ở thị trấn Long Tuyền. Hai người trò
chuyện thoải mái.
Đến thị trấn Long Tuyền mới tám giờ rưỡi, trợ lý đã sắp xếp ổn
thỏa mọi thứ nên đứng ngoài cừa đợi đồng nghiệp đến. Sơn trang Long
Tuyền nằm ở giữa núi, xe ô tô chỉ có thể dừng dưới chân núi. Thầm Quan
và Diêu Ngạn vừa đi bộ vừa nghỉ ngơi nói chuyện, cô giới thiệu với anh ta: “Khi học cấp ba tôi từng đến đây với bạn. Đi tiếp nữa sẽ có thác
nước, vào trong thắng cảnh phải mua vé. Nhiều cảnh quan là nhân tạo
nhưng bề dày lịch sử của nơi này là thật. Nghe đồn vài biệt thự phía
trên từng là nơi ở của mấy vị anh hùng cách mạng. Điều này là sự thật,
có tài liệu lịch sử chứng minh hẳn hoi”.
Thẩm Quan hỏi: “Tới một lần hồi học cấp ba? À, lần trước họp lớp là bạn cấp ba hay đại học của em?”.
“Bạn đại học nhưng tôi không đi.” Diêu Ngạn leo lên từng bậc thang đá nghe tiếng nước chảy róc rách, lá khô xuôi theo dòng nước chảy xuống
chân núi. Không khí trong lành mát mẻ giữa mùa hè nóng bức thật đáng quý xiết bao.
Giá nghỉ lại sơn trang Long Tuyền rất đắt. Thẩm Quan chọn căn nhà nhìn ra bờ hổ, tiền thuê lại càng cao.
Trong hồ nhân tạo nuôi rất nhiều tôm cá. Các đồng nghiệp vừa đặt
chân đến đã bắt đầu rủ nhau đi câu. Mọi người từng đến hầu hết các danh lam thắng cảnh xung quanh, chỉ có sơn trang Long Tuyển khiến họ cảm
thấy mới lạ. Diêu Ngạn cũng cầm cần câu, ngồi xuống ván gỗ cười nói vui vẻ cùng mọi ngươi.
Cỏ tranh che chắn ánh nắng chói chang trên đầu, gió núi hây hây thổi
đến. Diêu Ngạn là người nhỏ tuổi nhất, nhìn cô non nớt ngây thơ nhưng
cách hành xử lại trường thành khéo léo. Nụ cười trong sáng cùng áo váy
xòe nhẹ toát lên vẻ dịu dàng đầy mê hoặc. Thẩm Quan nhìn lướt qua đã
bắt được bóng dáng Diêu Ngạn giữa đám đông. Anh ta mím môi nhấp trà, ánh mắt dời sang chỗ khác với ý cười lai láng trên môi.
Diêu Ngạn ngồi một lúc thì cảm thấy chán, cô đưa cần câu cho người khác, loay hoay tìm nước uống. Thẩm Quan gọi cô: “Ở đây!”.
Diêu Ngạn chạy đến chỗ anh ta, rót nước uống.
Hai người vui vẻ nói đủ thứ chuyện. Thẩm Quan hỏi cô: “Trước đây em
thực tập ở Tuệ Viên Mỹ? Tôi nhớ em từng viết tên công ty đó trong sơ
yếu lý lịch”.
Diêu Ngạn trả lời anh ta: “Tôi thực tập ở đó nửa năm”.
Thẩm Quan tỏ vẻ hiếu kỳ: “Vậy tại sao em về quê?”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô nói: “Chi phí sinh hoạt ờ Nam Giang đắt đỏ.
Tiền thuê nhà chiếm phân nửa số lương. Chi bằng tôi về quê làm việc,
tiền lương tuy ít hơn nhưng mỗi tháng lại tiết kiệm được nhiều hơn trước đây”.
Thẩm Quan cười cười. Anh ta lại nhắc đến công việc ở tòa nhà phía
đông với mức lương và hứa hẹn mức khen thưởng cuối năm chắc chắn không
ít. Anh ta nói: “Tòa nhà phía đông luôn thiếu nhân viên. Em cũng biết
thay vì bên tôi thông báo tuyển người lần nữa, không bằng giữ em lại làm việc. Em quen thuộc với mọi người, làm gì cũng dễ dàng hơn”.
Diêu Ngạn nghe anh ta nói về chuyện lương bổng, cô cũng cảm thấy
lung lay, nhưng lý trí trỗi dậy vùi dập dao động nhất thời của cô. Cô
định trả lời anh ta thì điện thoại di động trong túi xách đổ chuông liên hổi.
Diêu Ngạn rút ra xem, cô đứng dậy đi sang một bên.
Tưởng Nã đã vào địa phận Trung Tuyền, chạy xe qua bảng “Chào mừng đến với Trung Tuyền” một lúc thì gặp phải đoạn tắc đường gần cầu. Chính
phủ đã phái người đến đo đạc, dự định cuối tháng này sẽ khởi công. Ngày
này của năm sau có lẽ ở đây sẽ được thông xe lần nữa. Tưởng Nã nhíu mày
nhìn phía trước, anh tấp xe vào một bên chờ đường hết tắc.
Điện thoại gọi mãi mới có người nghe máy. Tưởng Nã mở miệng: “Sao
lâu vậy?”. Nghe bên kia thoáng ồn ào, anh hỏi: “Em đang ở đâu? Không ở
nhà sao?”.
Diêu Ngạn đáp khẽ: “Ừ, tôi đang ở ngoài”.
Tưởng Nã tỏ thái độ không hài lòng: “Về đi. Anh đang ở Trung Tuyền, em ở đâu? Anh đến đón”.
Diêu Ngạn vội nói: “Không cần. Chúng ta nói qua điện thoại được rồi”.
Tưởng Nã nheo mắt: “Em nói cái gì?”.
Diêu Ngạn cất giọng chần chừ: “Hôm nay là ngày mười lăm. Tôi nghĩ…”
Tưởng Nã lập tức nói: “May mà em còn nhớ hôm nay là ngày mười lăm”.
Xe cộ đông đúc phía trước di chuyển, Tưởng Nã cũng xuôi theo dòng xe
đang di chuyển một cách chậm chạp: “Tôi muốn nói chuyện trực tiếp. Dẹp
cái trò khôn vặt của em đi”.
Diêu Ngạn nhíu mày: “Mặc kệ anh muốn nói trực tiếp hay gián tiếp, đáp án vẫn như vậy”.
Tưởng Nã cười lạnh, cất giọng hờ hững: “Diêu Diêu, đừng để anh nói
trúng tim đen của em. Em không tin vào suy đoán của bản thân, vì vậy nên mới lẩn tránh đúng không, em sợ cái gì?”. Anh nói khẽ: “Sợ anh “xử”
em?”.
Trong điện thoại truyền đến tạp âm sàn sạt, Tưởng Nã cong môi dụ dỗ:
“Ngoan, nói anh biết em đang ở đâu. Anh đến đón em, dẫn em đi Sĩ Lâm mua trang sức bạc. Không phải em nói thích hay sao?”.
Tim Diêu Ngạn đập mạnh, cô cắn răng, giọng cô đanh lại: “Tưởng Nã,
tôi không thích vàng, không thích bạc, cũng không thích anh. Anh đừng
quên chuyện đã hứa với tôi. Hôm nay là ngày mười lăm, tôi sẽ nói đáp án
với anh. Nhưng tôi còn chưa hỏi câu thứ ba, anh giải đáp trước đi!” Cô
căng thẳng cuộn tay.
Tưởng Nã chạy khỏi hẻm, tấp xe vào bên đường. Anh gác tay lên vô
lăng, nhìn dòng xe lao đi vun vút trước mắt, anh nói: “Em hỏi đi”.
Diêu Ngạn nói: “Vì sao anh muốn tôi chơi trò này? Tôi cần biết nguyên nhân thật sự!”.
Tưởng Nã khẽ cười: “Anh thích em, em biết mà”.
Diêu Ngạn nghẹn họng, tim cô lại lạc một nhịp. Sau vài giây suy tư,
cô nói: “Ngoài nguyên nhân này, còn một cái khác. Tưởng Nã, anh đừng
hòng dọa nạt tôi. Tôi mặc kệ việc hệ trọng của anh. Anh bày mưu tính kế
suốt bao lâu nay, lẽ nào anh lại mạo hiểm để lộ cho tôi đoán, còn đưa
cho tôi nhiều gợi ý bóng gió đến vậy.” Diêu Ngạn mỉm cười: “Tôi nhớ
anh từng nói đừng tin truyện cổ tích, vì vậy tôi không tin”.
Tưởng Nã cứng đờ người, anh trầm mặc, không lên tiếng. Diêu Ngạn nói
tiếp: “Chừng nào anh muốn trả lời câu hỏi thứ ba của tôi thì hãy liên
lạc lại.” Cô dập máy ngay tức khắc.
Ánh mắt của Tưởng Nã sầm xuống nhìn màn hình di động tối thui. Một
hồi lâu sau, anh bất giác mỉm cười, miệng lẩm nhẩm: “Cô nhóc này, để
xem anh làm thế nào bắt em về!”.
Diêu Ngạn dốc hết can đảm nói trọn vẹn suy nghĩ hai ngày qua của bản
thân, cô nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy hụt hẫng và băn khoăn. Cô nở nụ
cười tự giễu, quay về chơi cùng mọi người.
Tưởng Nã quay về công ty vận chuyển hàng hóa ở trung lộ Lý Sơn, anh
nóng nảy lao thẳng lên tầng. Hứa Châu Vi gọi anh, anh ta nhìn bánh kem
trên bàn: “Lúc nào mới được ăn?”.
Máy vi tính trong phòng làm việc nhanh chóng được bật lên. Tưởng Nã
nhấp chuột vài cái, đeo tai nghe lên, mở máy ghi âm. Anh nghe thấy Diêu
Ngạn nói với đồng nghiệp sẽ tự mình đi đến sơn trang Long Tuyền trước, sắc mặt anh trầm xuống, ném phăng chiếc tai nghe.
Loại bỏ được phiền muộn trong lòng, Diêu Ngạn ở sơn trang Long Tuyền chơi rất vui vẻ. Buổi chiều, mọi người xuống thác nưóc ngắm cảnh chụp
hình, rồi họ giành nhau đòi chụp chung với Thẩm Quan. Sau đó mọi người
thương lượng ổn thỏa, xếp hàng lần lượt từng người một. Đến lượt Diêu
Ngạn, mọi người đã tản ra hết. Thẩm Quan nắm cổ tay cô đứng trước thác
nưóc chảy hiền hòa, nói thầm với Diêu Ngạn: ” Rốt cục cũng đến phiên
em”.
Diêu Ngạn ngẩn người, cô đỏ mặt, cười dịu dàng nhìn vào ống kính.
Màn đêm buông xuống, mọi người trở lại sơn trang Long Tuyền dùng bữa. Cá vừa câu buổi trưa cực kỳ tươi ngon. Diêu Ngạn phụ giúp lấy bia,
nhanh nhẹn mở ra rót cho mọi người Thẩm Quan ngồi cạnh Diêu Ngạn, xoay
mấy món thanh đạm đến trước mặt cô, anh ta cùng mọi người ăn uống thoải mái dưới bầu trời đêm sáng ngời ánh sao.
Đang ăn uống vui vẻ, chuông điện thoại di động của Diêu Ngạn réo liên hồi. Cô hơi hoảng hốt lấy điện thoại ra xem, liếc màn hình thấy tên
của em họ, cô thở phào một hơi. Nhưng vừa nghe em họ nói vài câu, cô
suýt tắt thở.
Giọng em họ nức nở vang lên: “Chị ơi, tới cứu em. Em và chị hai ở Lô Xuyên, người ta lừa chị hai tới đây!”.
Diêu Ngạn tay run run đụng phải chiếc thìa trên đĩa. Xung quanh cô
ầm ĩ tiếng cười đùa, cô đứng dậy đến một góc yên tĩnh, siết chặt tay
trước ngực.
“Em nói từ từ, cho chị biết em đang ở đâu?”
Cô bé nghẹn ngào nói: ”Em đang ở một chung cư. Em bỏ chạy, hình như có người tìm em, em sợ lắm”.
Diêu Ngạn nói nhẹ nhàng: “Em đừng sợ. Em nhìn xung quanh xem có người lớn không? Chung cư đó nhìn thế nào? Em bình tĩnh nhìn thử xem”.
Cô bé nhìn quanh, nói đằng trước có nhiều ông bà khiêu vũ. Diêu Ngạn
kêu cô bé chạy nhanh ra đó rồi bảo cô bé kể đầu đuôi sự việc.
“Chính là vào buổi sáng.” Tìm được đám đông, cô bé cũng yên tâm phần nào, bình tĩnh kể Diêu Ngạn nghe.
Buổi sáng Diêu Ngạn vừa đi, Diêu Yên Cẩn thức dậy, rón rén thay quần
áo. Sau đó không nói tiếng nào với bà Diêu, cô chạy ào ra ngoài. Em họ
thấy cô lén lén lút lút nên cũng thay đồ, không kịp đánh răng rửa mặt
liền đuổi theo.
“Em theo đến trạm xe thì chị hai phát hiện, còn có một chú nữa, sau
đó bọn em đến trạm xe lửa Sĩ Lâm, em tưởng chị tới đó chơi thôi nhưng
đến nơi nghe họ nói mới biết họ đang bán hàng đa cấp.”
Em họ còn nhỏ nhưng rất chín chắn. Cô bé thường hay ở nhà một mình,
tính cách rất giống Diêu Ngạn, tự lập thông minh, có ý thức pháp luật.
Ra khỏi trạm xe lửa Lô Xuyên, người đàn ông đó dẫn em họ và Diêu Yên
Cẩn đến chung cư nghe tọa đàm khoảng một giờ đồng hồ, rồi lại tới chung
cư đang ở hiện giờ tiếp tục nghe tọa đàm.
“Nghe xong phải nộp tiền, em thấy chị hai lấy sổ tiết kiệm đưa cho
người đàn ông đó. Hồi nãy ăn cơm tối tại nhà hàng, em nghe một bà bên
cạnh nói ở đây bán hàng đa cấp. Lúc đó em đã cảm thấy bất thường.”
Sau khi ăn xong, hai chị em được đưa vào một căn nhà rộng chừng một
trăm mét vuông với vài chục người bên trong. Đối phương xếp họ vào căn
phòng bề bộn có bốn giường tầng. Em họ giả vờ ngoan ngoãn, ngầm khuyên Diêu Yên Cẩn đi ra với cô bé.
“Nhưng chị hai không chịu. Chị hai nói muốn làm giàu.” Em họ không
biết làm sao, nhân lúc không ai để ý, cô bé lén trốn đi, “Em gọi điện
thoại cho bố nhưng không được. Chị ơi, làm sao bây giờ?”.
Diêu Ngạn về chỗ ngồi lấy túi xách, nói nhanh với Thẩm Quan: “Thẩm
tổng, tôi có việc đột xuất. Xin phép đi trước!” Cô hấp tấp chạy ra cổng sơn trang.
Thẩm Quan kéo ghế đứng dậy, anh ta đuổi theo Diêu Ngạn: “Diêu Ngạn!
Diêu Ngạn!”. Ngoài sơn trang tối thui, hai ngọn đèn le lói chiếu sáng,
anh ta đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa. Thẩm Quan xuôi theo
con đường xuống núi, rút điện thoại di động gọi cho cô nhưng chỉ nghe
thấy giọng nữ lặp đi lặp lại một cách máy móc.
Diêu Ngạn bước mò mẫm trên những bậc thang, cô dặn em họ: “Tạm thời
em ngoan ngoãn ở đó, giữ điện thoại di động cho kỹ. Một lát chị sẽ gọi
lại cho em. Em đừng sợ!”.
Diêu Ngạn không đủ kiên nhẫn bước từng bậc thang, cô sải chân bước
mỗi lần hai bậc, một lát sau cô đã đi được gần nửa quãng đường. Điện
thoại di động của dượng đang bận. Diêu Ngạn đành gọi cho ông Diêu. Điện
thoại đổ chuông hai tiếng ông Diêu nghe máy, cô vội vàng nói cho ông
Diêu biết.
Ông Diêu chưng hửng: “Mẹ con nói, buổi trưa chị con gọi điện về nói dẫn em họ đi dạo, tối mới về!”.
Diêu Ngạn vội nói: “Chị nói dối. Bố đang ờ đâu? Chúng ta mau đến Lô Xuyên!”.
Ông Diêu đang dỡ hàng ở Nam Giang, căn bản không thể chạy về, ông lo
sốt vó. Diêu Ngạn gọi lại cho dượng, cuối cùng dượng cũng bắt máy.
Dượng hoảng hốt mở miệng: “Dượng vừa mới về. Dượng đi mượn xe ngay!”.
Sau khi gác máy, Diêu Ngạn mau chóng gọi điện cho em họ, hỏi cô bé có nhớ căn phòng cô bé trốn ra ban nãy hay không. Em họ sợ hãi làm sao
nhớ được, lo Diêu Ngạn trách mắng, cô bé nói: “Chị chắc không sao đâu.
Tin tức nói họ sẽ không đánh người tự nguyện”.
Viền mắt Diêu Ngạn đỏ hoe. Cô cắn môi suy nghĩ, kêu em họ đưa điện
thoại cho một bà lão nhìn hiền lành phúc hậu, cô căng thẳng nói ra mọi
việc.
Bà lão nói ngay: “Không sao, không sao. Bà dẫn em cháu về nhà bà
trước. Khu bên bà có rất nhiều ổ bán hàng đa cấp, qua một lát nữa là tìm không ra đâu”.
Diêu Ngạn cảm ơn bà lão: “Cháu cảm ơn bà. Cháu nhờ bà chăm sóc em cháu, cháu sẽ đến đó ngay”.
Dượng chạy đi mượn xe người quen, cô họ theo sau gọi điện mắng em họ. Bà vừa mắng vừa khóc: “Đầu óc nhanh nhạy của con để đâu hả? Chạy theo
người lạ, đến lúc đó nhỡ bị người ta làm nhục thế nào cũng không biết!”.
Dượng đi trước nghe thấy bèn quay qua trừng mắt, khẽ quát cô họ. Cô họ lập tức im bặt.
Trong nhà hàng xóm không có xe, dượng tìm cả buổi mới mượn được một chiếc xe van, ông kêu cô họ qua nhà bà Diêu.
Diêu Ngạn thở hổn hển chạy đến chân núi, cô loay hoay muốn đón xe.
Buổi tối ở thị trấn Long Tuyền rất ít xe taxi chạy ngang, Diêu Ngạn đợi
khoảng năm phút mới sực nhớ đến Thẩm Quan, đang định gọi nhờ anh ta giúp đỡ thì phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lóa, cô giơ tay che mắt. Tích tắc sau, luồng sáng đó vụt tắt, một bóng người đứng ngay bên
cạnh cô.
Tưởng Nã chế nhạo cô: “Tới đây hẹn hò mà di động bận vậy à?”.
Diêu Ngạn ngây người, ngẩng đẩu nhìn Tưởng Nã từ trên trời rơi xuống, cô buột miệng nói: “Đưa tôi về Trung Tuyền!”.
Dượng dừng ở ngã tư cao tốc theo lời Diêu Ngạn, được một lát liền
thấy một chiếc xe Jeep chạy từ phía sau tới, phanh gấp bên cạnh. Diêu
Ngạn bước xuống, vòng qua ngồi bên ghế lái phụ. Tưởng Nã cũng xuống xe, anh kéo cô lại, gọi dượng Diêu Ngạn đang kinh ngạc nhìn anh trong xe
van: “Chạy xe của tôi. Đừng chạy chiếc đó!”.
Dượng Diêu Ngạn ngơ ngác đi xuống, hoảng sợ bám tay vào cửa xe: “Anh Nã, xe này…”.
Tưởng Nã đẩy mạnh ông: “Lo cái gì, lên xe!” Anh nhìn Diêu Ngạn, lại gần hỏi cô: “Tự giải quyết được chứ?”.
Diêu Ngạn gật đầu qua quýt. Cô không từ chối ý tốt của anh, leo lên ghế phụ xe Jeep.
Tưởng Nã đứng nhìn gương mặt nghiêng của Diêu Ngạn qua cửa xe. Khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay vẫn luôn giữ vẻ kiên cường, không chịu khuất
phục. Dưới bóng đêm miên man, chiếc váy sáng màu cô mặc khiến cô nhìn
càng yếu ót. Tưởng Nã tì tay vào cửa sổ xe, kéo cổ cô đến gần, đặt một
nụ hôn lên má cô. Anh dặn dò: “Em tới đó khoan hãy gọi cảnh sát tìm ra
rồi mới báo án. Nếu làm kinh động, hang ổ đó dời đi sẽ mất dấu vết,
không biết đâu mà tìm”.
Diêu Ngạn đỏ mặt nhíu mày, cô gật đầu cứng ngắc. Tưởng Nã nói thầm:
“Đừng cố tỏ ra kiên cường, đến nơi gọi điện cho anh.” Anh thả tay để xe chạy đi. Tưởng Nã đứng im tại chỗ, dõi mắt theo hướng xe Jeep lao vút
đi.
Mặc dù tâm trí của dượng dồn hết vào con gái đang ở Lô Xuyên nhưng
lúc này dượng đành vừa sợ hãi vừa nghi hoặc hỏi Diêu Ngạn: “Diêu Diêu,
con với anh Nã là…”.
Diêu Ngạn kinh ngạc nhìn lắc tay bằng bạc nằm cạnh chiếc hộp trên
bảng điều khiển xe. Diêu Ngạn đáp lời dượng: “Bạn bình thường”.
Lô Xuyên nằm ở ngoài tỉnh. Diêu Ngạn chưa từng đến đó, dượng lái xe
hơn mười năm cũng chưa lần nào đặt chân tới. May mà trong xe có bộ định
vị, chạy đến Lô Xuyên cũng không quá khó khăn. Nhưng đường đi xa xôi,
họ chạy ròng rã suốt đêm mà không có đồ ăn và nưóc uống, vì vậy chạy
được vài tiếng, dượng đã thấm mệt.
Diêu Ngạn chỉ bên đường, nói dượng dừng xe. Cô lấy lại tinh thần đổi
vị trí với dượng. Thấy ven đường có cửa hàng tạp hóa nhỏ, cô chạy xe
đến mua nước và bánh mì. Hai người thay phiên nhau nghỉ ngơi. Chạy qua
bốn trạm thu phí, lúc cô và dượng vào đến địa phận Lô Xuyên thì trời
đã gần sáng.
Tưởng Nã mất ngủ cả đêm. Ruồi bay vo ve bu đầy bánh kem. Trời còn
chưa sáng, anh đã vào nhà tắm giội nước lạnh, cứ để người ướt rượt như
vậy trở về phòng. Anh gọi điện hỏi Diêu Ngạn: “Em đến đâu rồi?”.
Diêu Ngạn nhìn xung quanh. Hai bên trái phải cô lúc này là nhà ngói
thấp bé cũ kỹ xen lẫn với khu chung cư mới xây. Xa phía trước là siêu
thị, có thế nhìn rõ tên của nó. Chạy thêm lúc nữa liền thấy đoàn người
đông đúc đang đứng chờ ở bến xe. Sắc trời vừa hửng sáng, dòng người đã
lũ lượt xếp hàng dài tít tắp trên đường. Diêu Ngạn nói: “Bến xe phía nam Lô Xuyên”.
“Ừ.” Tưởng Nã lại hỏi: “Em gái em có nói rõ chung cư nào không?”.
Diêu Ngạn uống một ngụm nước, nhìn chấm nhỏ di chuyển trên bộ định
vị, cô nói: “Có, tôi hỏi một bà lão tốt bụng, tôi cũng đã tìm thử, là
Hoa viên Giai Lộc nằm trong khu Gia Ninh, khoảng một tiếng nữa là tới”.
Lông mày của Tưởng Nã nhíu lại: “Khu Gia Ninh?” Anh đắn đo vài giây: “Bắc Gia Ninh hay Nam Gia Ninh?”.
Diêu Ngạn khựng người: “Tôi không rõ”.
Tưởng Nã gõ bàn làm việc, anh dặn đi dặn lại: “Em với dượng cẩn thận. Nhớ kỹ sau khi tìm ra phải báo cảnh sát ngay. Đừng để lọt bất cứ người
nào”.
Diêu Ngạn nghe theo, một lúc sau cô mới gác máy.
Trong lúc này, bà Diêu khóc không thành tiếng. Bà thức trắng đêm gọi
điện cho Diêu Yên Cẩn nhưng gọi mãi không được. Cô họ và ông Diêu an ủi
bà, hai người cũng sốt ruột, tay chân lạnh toát.
“Nó lấy sổ tiết kiệm của nó. Của hồi môn tôi dành dụm cho nó, nó
cũng lấy đi. Mất tiền không sao, nhưng tôi sợ người ta không chỉ lừa
tiền mà còn lừa tình!”. Hai mắt bà Diêu ầng ậc nước, giọng nói khản đặc
của bà cất lên: “Tại sao số tôi lại khổ đến vậy? Yên Yên không thể có
chuyện!”.
Diêu Ngạn cầu trời khấn Phật phù hộ Diêu Yên Cẩn bình an vô sự. Trái
tim cô đập dồn dập, không cách nào bình thường trở lại. Sau một hổi chạy xe vào khu Gia Ninh, nhà cao tầng dần dần biến mất. Nhà cửa hai bên
đường còn cũ nát hơn cả bến xe phía nam Lô Xuyên.
Hoa viên Giai Lộc trực thuộc khu ngoại ô Gia Ninh, dân cư nơi đây rất thưa thớt. Khi Diêu Ngạn đến nơi đã gần bảy giờ, sắc trời đã sáng từ
lâu. Đường phố thưa thớt người và xe, cô tìm đến căn nhà em họ đang ờở
nhờ. Trông thấy em họ không sao, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nỗi lo lớn trong lòng vẫn đang đè ép khiến cô gần như nghẹt thở.
Gặp được người thân, em họ òa khóc nức nỡ, cô bé rấm rứt nói: “Cuối
cùng bố với chị cũng tới!” Dượng của Diêu Ngạn ôm cô bé, gọi về nhà báo
bình an.
Bà lão nói với Diêu Ngạn: “Hôm qua, bà có hỏi thăm hàng xóm. Trong
khu này, mấy nhà bán hàng đa cấp nằm ở các lô như lô bốn, lô năm, lô
mười hai và lô tám. Em cháu nói hôm qua trốn khỏi tòa nhà nằm ở phía
đông, vậy là lô mười hai. Nếu không báo cảnh sát ngay sẽ rất khó tìm”.
Bà lão động viên cô: “Cháu cũng đừng lo lắng quá, bà ờ đây bao lâu nay
chưa từng nghe chuyện bán hàng đa cấp sẽ gặp chuyện không hay. Chị cháu
nhất định không sao. Tìm được người là ổn thôi!”.
Diêu Ngạn gật đầu, cô nói với dượng bằng vẻ trầm tư: “Dượng đến đổn cảnh sát báo án đi, còn con đến lô mười hai tìm thử”.
Dượng buồn bã nói: “Con đừng đi tìm một mình. Chúng ta cứ đến thẳng đồn cảnh sát khu vực”.
Lòng Diêu Ngạn nóng như lửa đốt. Cô chờ không nổi tác phong làm
việc lề mề của cảnh sát, đẩu cô hiện lên hình ảnh Diêu Yên Cẩn cầu bơ
cầu bất, không nơi nương tựa. Nghe dượng nói, cô dứt khoát bác bỏ: “Con
đến đó tìm trước. Dượng đừng lo, con chỉ đứng nhìn bên ngoài thôi.” Nói hết câu, cô chạy ào đến lô mười hai.
Lô mười hai nằm ở góc phía đông, kế bên là tường bao ngăn cách, bên
ngoài xe cộ đi lại nhiều như mắc cửi, tiẾng người cười nói ồn ào không
ngớt. Lô mười hai chỉ có sáu tầng, trên tường mỗi tầng đều dán đầy
quảng cáo. Người dân sống ở đây còn đang lát gạch ngoài cửa ra vào, nhằm tăng thêm diện tích sử dụng. Hành lang bên trong bày đủ các loại kệ để
giày và thùng rác làm từ thùng đựng sơn.
Diêu Ngạn tìm từng tầng, cuối cùng dừng lại ở tầng sáu.
Ngoài cửa phòng 601 lát gạch bình thường, mặt gạch nhem nhuốc bụi
đất, trong phòng thoáng vọng ra tiếng nói chuyện nhưng Diêu Ngạn không
thể nghe rõ chữ nào. Cô nhíu mày đắn đo, gọi điện nói nhỏ với dượng:
“Dượng, có lẽ ở tầng sáu lô mười hai. Dượng dẫn cảnh sát đến đi”.
Diêu Ngạn vừa nói xong, cửa phòng 601 bất thình lình mở ra…
Tưởng Nã ăn qua loa một ít điểm tâm. Sau đó anh dùng thìa lấy một miếng bánh kem nếm thử rồi ném hết vào sọt rác.
Anh cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ. Mặt trời buổi sớm tỏa
ánh sáng dịu nhẹ xuống bầu không khí nồng mùi xăng quen thuộc. Cuộc gọi
rốt cục cũng được kết nối, Tưởng Nã hỏi: “Hang ổ bán hàng đa cấp ở hoa viên Giai Lộc là địa bàn của chú?”.
Dương Quang đang ngái ngủ nghe giọng Tưởng Nã, anh ta tỉnh ngay tức
khắc. Anh ta nói: “Không phải, chỗ đó của lão Hắc. Họ bán hàng đa cấp
được vài năm nay rồi. Sao vậy anh?”.
Tưởng Nã nhíu mày: “Chị gái người phụ nữ của anh bị lừa đến đó”.
Dương Quang giật bắn người, anh ta phân tích: “Nếu tự nguyện, chị ấy có thể ra vào tự do. Chỉ cần gọi chị ấy ra, dẫn về là được. Nếu
không phải thì…”. Anh ta ngập ngừng: “Nếu không phải thì không hay lắm. Cảnh sát vốn không nắm được hang ổ ở đó, hơn nữa lại có lão Hắc bảo
kê”.
Tưởng Nã đi đi lại lại trước bàn làm việc trầm tư suy nghĩ. Anh vừa
định nói với Dương Quang thì màn hình vi tính đột nhiên có động tĩnh.
Anh lập tức đeo tai nghe, chăm chú lắng nghe. Bên kia nói: “Dượng dẫn
cảnh sát đến đi.” Câu nói này vừa dứt thì một âm thanh ầm ĩ phá tan
không gian tĩnh lặng ngự trị bên đó. Trong tiếng ồn ào, anh nghe thấy có người quát lên: “Lát nữa Hắc lão đại đến, mấy người… Này, cô là ai!”.
Giây tiếp theo, tất cả mọi tiếng động đều biến mất.