Lưu Trọng Thiên bực tức giữ chặt cằm Uy Thất Thất, xoay mặt cô hướng về phía mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đương tràn đầy vẻ khinh thường của cô, nữ nhân này căn bản không hề xem hắn để vào mắt, điều này làm cho Lưu Trọng Thiên càng thêm phẫn nộ, chỉ muốn nuốt chửng lấy cô.
“Không cho phép ngươi, theo ta trở về!”
“Ta sẽ không theo ngươi trở về đâu!”
“Không quay về, ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi rơi đầu sao? Ngươi còn khiến ta bị liên lụy, ta đưa một nữ nhân lên làm tướng quân, cũng đã phạm vào tội khi quân…… Chẳng lẽ ngươi lại ích kỷ như vậy sao?” Lưu Trọng Thiên ngữ khí băng giá, hắn không thể hiểu được nữ nhân xấu xí như Uy Thất Thất vì sao lại ghét bỏ hắn, không muốn làm Vương phi.
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Thất Thất có chút không đành lòng, Hoàng Thượng sẽ không thực sự chém đầu chứ?
“Theo ta trở về, cùng bổn vương thành thân!”
“Nhưng mà……” Thất Thất cúi thấp đầu xuống, mặt đỏ ửng lên “Ta có thể trở về cùng ngươi thành thân, nhưng tuyệt đối không thể…… Không thể trên giường!”
“Lẽ nào bổn vương lấy ngươi về để ngắm ư? Cho dù là ngắm, cũng không sao vừa mắt a……” (Pig: phát ngôn tuyệt cú mèo)
“Này! Lưu Trọng Thiên, ngươi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Những lời này của Thất Thất khiến Lưu Trọng Thiên cười ha hả, hắn chỉ vào Uy Thất Thất “Ngươi như vậy cũng đòi là thịt thiên nga, Uy Thất Thất, ngươi không nhìn lại bộ dáng mình đi, dù cho có chủ động yêu thương nhung nhớ, bổn vương cũng chẳng chút hứng thú nào.”
“Sao cơ? Đã không yêu còn bắt ép làm cái gì?”
“Chẳng qua là phụng chỉ, ngươi hiểu chưa? Kia cũng chẳng phải ý của bổn vương, ngày thành thân, ngươi muốn bổn vương chạm, bổn vương còn phải suy xét đôi chút đấy!” Lưu Trọng Thiên ngữ khí khinh thường nói. (Sò: đính chính là đừng tin n~ j Thiên ca nói Thất muội ơi)
“Vậy thì tốt rồi, ngươi đã nói như vậy, ta liền theo ngươi trở về!” Uy Thất Thất xem ra đã thoải mái rất nhiều.
“Được!”
Lưu Trọng Thiên thu hồi bội kiếm, bước nhanh về phía trước, Uy Thất Thất bắt đầu đi theo sau.
“Dù sao ta cũng sẽ không ở lại quá lâu, ai cũng không biết ta ở nơi này thành thân, ha ha, chờ sau khi trở về, ta vẫn là Uy Thất Thất!”
Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ nhìn cô, chẳng lẽ cô còn có thể bay ra khỏi Đại Hán ư, thực là một nữ nhân chẳng biết lý lẽ gì, khắp thiên hạ mọi người đều biết Tam Vương gia tiêu sái phải lấy xấu nữ, chẳng ai lại không biết cả?
“Đi thôi! Đừng nói nhảm nữa, phỏng chừng mọi người cũng đương sốt ruột chờ!” Lưu Trọng Thiên bước nhanh về phía trước.
“Đợi một chút!” Thất Thất từ trong túi sách lấy ra cái la bàn, nhìn với vẻ lạ lùng.
“Quả nhiên không đúng phương hướng!”
“Đây là cái gì?” Lưu Trọng Thiên hiếu kỳ đi tới trước mặt Thất Thất, giật lấy chiếc la bàn “Đây là la bàn? Sao la bàn của ngươi lại tinh xảo như vậy?”
“La bàn, ờ!” Thất Thất lập tức hiểu ngay ra, ở Đại Hán kim chỉ nam (*) gọi là la bàn, hơn nữa còn vô cùng thô sơ. [Thất muội là người hiện đại, gọi la bàn là kim chỉ nam, còn Thiên ca là người cổ đại, gọi la bàn là ti nam. Ở đây Sò vẫn dịch thẳng ra là la bàn]
“Ngươi đến từ nơi nào, tại sao ngươi lại có nhiều đồ vật và những ý nghĩ kỳ quái như vậy, Uy Thất Thất, ngươi rốt cuộc còn che giấu ta những gì?” Lưu Trọng Thiên lớn tiếng hỏi.
“Chỉ là chút đồ chơi nhỏ thôi, không có gì đâu!”
“Ngươi không nói chứ gì?” Lưu Trọng Thiên xiết chặt cổ tay cô, Thất Thất đau tới mức nước mắt tuôn trào, thân thể dựa sát trên người Lưu Trọng Thiên.
“Đau, đau chết mất, Vương gia, Vương gia, Thất Thất là một phù thủy!”
“Phù thủy?” Lưu Trọng Thiên vô cùng kinh ngạc buông lỏng cô ra, Uy Thất Thất nổi nóng nhảy tới bên cạnh, liếc mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, thật không ngờ, đôi tay của tên này có lực lớn như vậy, thiếu chút nữa cổ tay cô gẫy làm đôi.
“Ngươi còn như vậy, ta sẽ không theo ngươi trở về nữa, ở cùng ngươi, không khéo có ngày ta trở thành tàn phế cũng nên!”
Lưu Trọng Thiên lúc này mới ý thức được bản thân có phần kích động quá mức, đương nhiên hắn cũng không tin Thất Thất là phù thủy, có lẽ kia thực sự chỉ là chút đồ chơi nhỏ của Thất Thất, mình có chút quá đa nghi.
“Không sốt ruột trở về nữa sao?” Thất Thất liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, chạy nhanh trên sa mạc, trong chốc lát bỗng quên hết những điều phiền muộn, giống như Tiểu Yến Tử bay qua bay lại, Lưu Trọng Thiên đành phải bất đắc dĩ đi theo.
Nhìn Uy Thất Thất đương chạy nhảy trên sa mạc, trong lòng Lưu Trọng Thiên dường như cũng đã bị cuốn hút theo. Cô thực sự rất khác so với những nữ nhân mà hắn gặp trước kia, luôn tùy theo ý mình, ung dung tự tại, hoàn toàn là một nữ nhân không vướng bụi trần, thực sự giống một phù thủy có phép thuật, phù thủy? Lưu Trọng Thiên thoáng chốc giật mình, có lẽ nàng là cô phù thủy nhỏ mà ông trời phái tới.