Lưu Trọng Thiên dùng ống tay áo giũ bay cát bụi, đương định vung kiếm bảo vệ Uy Thất Thất, song hắn lại vô cùng sửng sốt, cây gậy nhỏ màu đen của Uy Thất Thất phát ra thanh âm “Xoạt xoạt”. Từ trong cát bụi hai tên Hung Nô nhảy ra, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, đều lui về phía sau, không dám xông lên nữa.
Uy Thất Thất liên tục đuổi theo. Một tên Hung Nô không phục, sao lại không đối phó nổi một tên tiểu tử Đại Hán chứ, vì thế cầm đao phản công trở lại, lưỡi đao thiếu chút nữa chém lên cánh tay Thất Thất.
Lưu Trọng Thiên cầm kiếm đâm thẳng về phía tên Hung Nô kia, một tên khác trốn đi. Cây gậy nhỏ của Thất Thất vừa lúc chạm vào cánh tay tên Hung Nô kia, tên đó liền không ngừng run run. “Phù phù” một tiếng ngã xuống ở trên sa mạc, tên Hung Nô còn lại vội vàng đỡ lấy tên vừa ngã xuống đất, nhanh chóng lặn vào trong cát, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Uy Thất Thất vỗ vỗ tay, hất cao đầu, thần sắc rạng ngời, quay đầu lại nhìn Lưu Trọng Thiên, thấy hắn còn đang sững sờ, thì cười khanh khách.
“Đã tin chưa, hộ thân pháp bảo của ta, đáng tiếc nếu không có điện thì chẳng dùng được!” Thất Thất cong môi.
Lưu Trọng Thiên đoạt lấy cây gậy nhỏ kia từ trong tay Thất Thất, săm soi kỹ lưỡng, khi tay hắn nhấn trên cái nút thì, trên đầu cây gậy bắn ra tia lửa màu lam, quả nhiên uy lực vô cùng, rốt cuộc đó là vật gì vậy? Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất.
“Ngươi lấy vật này từ chỗ nào?”
“Mua.” Thất Thất đoạt lại tiểu côn điện, hướng về phía Lưu Trọng Thiên khua vài cái “Trước đó đã nói rõ, ta không đồng ý gả cho ngươi a, nếu như dám trêu ta, sẽ dùng vật này đối phó ngươi a!” Nói xong cầm côn điện cho vào trong túi sách.
Lưu Trọng Thiên cảm thấy túi sách của Thất Thất dường như rất kỳ lạ, rốt cuộc bên trong còn chứa những gì? Thật hy vọng có thể mở ra nhìn một chút, nhưng mà Uy Thất Thất trông chừng bảo bối như vậy, chắc hẳn là không định cho hắn xem. Tuy nhiên luôn có cơ hội, cô sớm muộn gì cũng là người của hắn, huống hồ chiếc túi nhỏ thần bí kia của cô.
“Không gả cho ta, tức là đối đầu với Hoàng Thượng, hoàng huynh của ta đúng lúc chưa tìm được lý do gì để đối phó ta, ngươi đương tạo ra một cơ hội cho hắn đấy.”
Lưu Trọng Thiên cười khẩy, trong đầu lại hiện ra cảnh thân mật ban nãy giữa hắn và Thất Thất ở trong sa mạc kia, trong lòng lại dâng lên khát khao mãnh liệt, cả người cô đều có sức mê hoặc, khiến người ta không nhịn được muốn gần gũi.
Song điều hấp dẫn Lưu Trọng Thiên nhất chính là ánh mắt kia trong veo như làn nước, cùng tính cách tự tin cởi mở, giá như dung mạo cô thanh tú, Lưu Trọng Thiên sẽ chẳng biết phải làm sao để khống chế bản thân. Đáng tiếc con người ta đâu thể mười phân vẹn mười, chẳng thể ngờ một nữ nhân khiến hắn rung động tới vậy, lại là một xấu nữ điển hình.
“Gì cơ? Hắn chẳng phải ca ca của ngươi sao? Sao lại có ca ca đối phó với đệ đệ chứ?”
“Ngươi không hiểu được đâu, ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, chỉ cần ngươi còn ở trong phạm vi Trung Nguyên [chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây], thì đừng nghĩ trốn chạy khỏi lòng bàn tay Đại Hán thiên tử.”
“Là có ý gì?”
“Thánh chỉ ban hôn, kháng chỉ đào hôn chính là tội chết, bất luận ngươi đi tới chỗ nào cũng khó thoát khỏi cái chết!”
Lưu Trọng Thiên bỗng chốc lấy tay đưa ngang qua cổ Thất Thất, Thất Thất bị dọa run lên, có chút sợ hãi, sao từ lúc tới Đại Hán triều, Uy Thất Thất luôn luôn có cảm giác bị mất đầu, nói không chừng một lúc nào đó điều này sẽ thành hiện thực.
“Nhưng ta chỉ mới mười bảy tuổi, chưa đủ tuổi kết hôn theo luật định!”
“Tuổi kết hôn theo luật định? Mười bảy tuổi vừa lúc làm Vương phi của ta……”
Lưu Trọng Thiên nắm lấy tay Thất Thất “Làm nữ nhân trên giường ngủ, ngươi hội đủ tuyệt đại đa số điều kiện, ngoại trừ dung mạo.”
“Ta đối với ngươi một chút cảm giác cũng không có, lại càng không muốn trở thành nữ nhân trên giường ngủ của ngươi!” Thất Thất tức giận nói, sao những lời của Lưu Trọng Thiên dễ nghe quá vậy, hắn tưởng hắn là ai chứ, muốn lấy ai thì lấy sao? Uy Thất Thất không thuộc dạng người đó, cô là nữ thừa kế của Uy Thị, tiểu phú bà bạc triệu giắt đầy eo.