Trong lòng Thất Thất thầm nhủ, Vương gia vô lại, chàng mới là điêu dân đó, tại sao chàng đưa ra lời mời, thì nhất định phải tới, lẽ nào Uy Thất Thất có thuật phân thân sao? Vừa làm Vương phi, vừa làm bà chủ?
Vương gia căn dặn quản gia yêu cầu thợ may phải may xong y phục ngày mai cho Thất Thất, Hoàng thượng đã không tiếc nhiều công sức như vậy muốn xem khăn che mặt kia của Uy Thất Thất, dù gì cũng không thể mang cả đời, nếu muốn nhìn Tam vương phi xinh đẹp tuyệt trần, vậy thì để Hoàng thượng cảm thấy thất bại hoàn toàn, cho y nhận thức được cái gọi là tự lấy đá đập vào chân mình.
Uy Thất Thất thừa dịp Lưu Trọng Thiên đang dặn dò quản gia, lén chạy ra ngoài, kéo Tiểu Đào đứng ở cửa, trốn vào phòng mình.
“Sau này nếu ai hỏi thăm bà chủ quán Thất Sắc Giai Nhân, không có dặn dò của tôi, đánh chết cũng không được khai là tôi đó!”
Tiểu Đào gật gù “Cũng giấu cả Vương gia sao?”
“Đúng, tất cả mọi người, nếu em nói ra, tôi sẽ...” Thất Thất khua tay một hồi, dọa Tiểu Đào rụt cổ lại.
“Nhưng mà Vương phi, Lục vương gia biết rồi!”
“Tên khốn đó...” Uy Thất Thất xoa cằm, Tiểu Đào nói rất đúng, tên phong lưu kia quả thực rất xấu xa, dùng mê dược khiến cô hôn mê, còn định vô lễ với cô, thù này nhất định phải báo, Thất Thất siết chặt nắm tay.
“Tôi chẳng những muốn cho hắn câm miệng, còn muốn bắt hắn phải trả giá đắt cho những chuyện tốt hắn làm!”
Tiểu Đào cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói bái phục người đó, người thật giỏi giang, “Vương phi, Thất Sắc Giai Nhân của chúng ta hiện giờ đã trở thành địa điểm thu hút nhất Trường An, Tiểu Đào cũng là nữ nhân xinh đẹp!”
“Đừng nói dễ nghe thế, giúp tôi trông coi Thất Sắc Giai Nhân, nếu để xảy ra chuyện, tôi sẽ tìm em đầu tiên đấy!” Thất Thất cốc nhẹ lên trán Tiểu Đào.
“Tại sao lại để nô tỳ trông coi thế? Vương phi!”
“Bởi vì gần đây tôi không thể đi được, Vương gia canh chừng tôi rất chặt, nhớ kỹ nguyên tắc, ai đến gây rối cứ đánh cho tôi, tuyệt không nương tay!”
“Tiểu Đào nghe rõ rồi!” Tiểu Đào che miệng bật cười, từ sau khi theo Vương phi, mới biết được nữ nhân là thế nào, hóa ra làm nữ nhân cũng có thể oai phong như vậy.
Đêm đến, Uy Thất Thất đương định bước vào phòng mình, thì trông thấy hai bóng người có vẻ giống thái giám vội vã vào phòng Lưu Trọng Thiên, là ai tới lúc này nhỉ?
Tiến vào phòng Lưu Trọng Thiên chẳng phải ai khác, chính là Tiểu Vu Tử, hắn cười ha hả đứng trước mặt Lưu Trọng Thiên, căn dặn tiểu thái giám phía sau bưng một chiếc hộp gấm lên.
“Vương gia, vì tiệc khánh công ngày mai, Hoàng thượng đặc biệt sai thợ may trong cung chuẩn bị y phục cho Vương phi, khi Vương phi đi dự tiệc ngày mai nhất định phải mặc!”
Lưu Trọng Thiên đập mạnh xuống bàn, hoàng huynh dường như có phần nhiệt tình quá mức, ngay cả y phục của Thất Thất cũng chuẩn bị đầy đủ, phớt lờ đi cảm nhận của Lưu Trọng Thiên, tựa như đã coi Thất Thất là phi tần trong cung, nhưng Uy Thất Thất là của mình, không phải của Hoàng thượng y.
Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nhìn Tiểu Vu Tử, bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc “Việc nhỏ nhặt này, sao dám phiền Hoàng thượng đích thân can dự, bổn vương đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi!”
“Đây chính là loại tơ lụa hảo hạng chuyên đặt may cho Hoàng hậu nương nương, màu sắc và kiểu dáng cũng là mẫu Hoàng thượng thích!”
Mẫu Hoàng thượng thích? Lưu Trọng Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa, một tay túm lấy cổ áo Tiểu Vu Tử, tay kia thì siết chặt thành nắm đấm, chỉ cần xuất ra một quyền này, Tiểu Vu Tử không chết cũng sẽ liệt nửa người.
Tiểu Vu Tử mặt mày biến sắc, run cầm cập ngước nhìn Lưu Trọng Thiên “Vương gia, Vương gia, tiểu nhân chỉ phụng mệnh truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng chỉ là yêu quý nhân tài, Vương phi chiến công lẫy lừng, Hoàng thượng vẫn chưa chính thức khen thưởng, nên được ưu đãi!”
Lưu Trọng Thiên căm tức buông tay ra “Đặt sang một bên, lui ra ngoài!”
“Tạ ơn vương gia, ngày mai nhất định Vương phi phải mặc đó, Hoàng thượng chờ xem...” Tiểu Vu Tử cười hì hì lui ra ngoài.
Uy Thất Thất thấy Tiểu Vu Tử đi ra, lặng lẽ núp ở một bên, tên Hoàng thượng này, dám xen vào việc của người khác, cô mặc y phục gì y cũng muốn quản sao? Thất Thất nhặt một hòn đá nhỏ, ném về phía đầu Tiểu Vu Tử, sau đó che miệng nén cười, nhanh chóng trốn vào góc tối.
Hòn đá bay thẳng ra phía sau gáy Tiểu Vu Tử, hắn ôm đầu đau đớn, vội vàng xoay người, phát hiện sau lưng không một bóng người, tiểu thái giám kia nhìn Tiểu Vu Tử với vẻ khó hiểu, hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt thoắt biến đổi.
“Cửa kia rồi, mau rời khỏi chỗ này!” Tiểu Vu Tử tăng tốc dưới chân, vội vàng chạy về phía sân trước.
Thất Thất thầm cảm thấy tức cười, trong lòng đang dương dương tự đắc, có người ôm lấy cô từ phía sau, Thất Thất nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Lưu Trọng Thiên mỉm cười, lập tức căng thẳng giải thích “Em chẳng qua chỉ ném một hòn đá vô cùng nhỏ mà thôi, ai bảo hắn đáng ghét như vậy!”
“Em thay bổn vương giáo huấn hắn, Thất Thất...” Mặt Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng cọ xát hai bên má Thất Thất, hai tay thân mật ôm eo thon Thất Thất “Tối nay ở cùng bổn vương được không?”
“Ồ, thân thể chàng hôm nay không khỏe, nên đi nghỉ sớm một chút!”
“Bổn vương không có gì đáng ngại!”
“Cứ nên tĩnh dưỡng vẫn hơn!” Thất Thất giãy thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, gắng sức đẩy chàng trở về phòng nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó lê gót về phòng mình, tim sắp nhảy vọt ra ngoài đến nơi.
Thất Thất về phòng, tim đập loạn nhịp thình thịch, Vương gia đáng ghét này, sao lúc nào cũng trêu đùa cô, hôm nay làm sao vậy nhỉ? Đối với ánh mắt lạnh lùng kia của Vân Nhi, cả việc vừa rồi tim đập như trống trận, thật sự vô phương cứu chữa, Thất Thất ngả mình xuống giường lớn, Uy Thất Thất hiện đại yêu Vương gia cổ đại, thật hoang đường.
Thất Thất nằm ngủ một mạch thẳng tới khi trời sáng, mở mắt ngó nhìn, len lén đẩy cửa ra, phát hiện quản gia cầm bộ y phục thợ may vừa làm xong vào phòng Lưu Trọng Thiên, Uy Thất Thất lặng lẽ đi theo tới ngoài cửa.
Đúng rồi, hôm nay còn phải vào hoàng cung, không biết y phục Hoàng thượng đưa tới là kiểu gì, không mặc có bị rơi đầu hay không đây, y phục Vương gia đặt và y phục Hoàng thượng chọn, dù sao cũng không thể mặc cả hai bộ được, rõ ràng, Hoàng thượng đang cùng Lưu Trọng Thiên so tài cao thấp, nhưng kẻ không may nhất định là mình.
“Vào đi!” Lưu Trọng Thiên cất giọng.
Bị phát hiện rồi, Uy Thất Thất mất hứng bước vào phòng, làm sao chàng biết mình đứng ở ngoài cửa vậy, lẽ nào ánh mắt chàng có thể nhìn xuyên thấu, quản gia đặt y phục xuống, lui ra ngoài.
Vương gia mở hộp gấm Hoàng thượng đưa tới ra, Uy Thất Thất lập tức nhìn quanh, phát hiện đó là một bộ cẩm bào đỏ tươi vô cùng lộng lẫy, bên cạnh cẩm bào là đồ trang sức ngọc ngà, hai chiếc trâm phượng bằng vàng, xem ra Hoàng thượng có ý trang điểm cho Thất Thất từ đầu đến chân, chẳng trách Vương gia tức giận, nữ nhân của mình để người khác tới chăm lo, tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự tôn của Tam vương gia.
Vương gia đóng hộp gấm lại “Em thích những thứ này không? Nếu em thích thì có thể mặc!” Giọng chàng không mấy vui, nếu như Uy Thất Thất không tỉnh táo, đáp là muốn mặc, Tam vương gia nhất định sẽ vặn gãy cổ Thất Thất.
Uy Thất Thất tức giận nhìn Tam vương gia, cố ý đi tới trước bộ y phục Hoàng thượng tặng, cầm y phục ướm lên người “Không tồi, phải chăng mặc vào rồi sẽ giống như nương nương trong hoàng cung?”
Lưu Trọng Thiên giật lấy y phục, ném vào trong hộp gấm, mạnh mẽ ôm chầm lấy Thất Thất vào trong lòng, nâng cằm cô lên, căm hận nói:
“Em rất muốn làm nương nương sao?”
“Đáng ghét, chỉ nói giỡn vậy thôi, chàng làm gì mà gay gắt thế, mặt của em...”
“Không được đùa kiểu đó, em biết hôm nay mục đích của Hoàng thượng là gì không?” Lưu Trọng Thiên buông tay ra, thương tiếc ôm cô.
“Chẳng phải mừng chiến công sao? Hay như chàng đã nói, muốn gỡ khăn che mặt của em xuống?”
“Hoàng thượng không chỉ muốn xem khuôn mặt Uy Thất Thất, nếu em chính là mỹ nhân khiến hắn tương tư, hắn muốn biến em thành Hàn Vũ thứ hai...”
Uy Thất Thất lại càng hoảng sợ “Hàn... Vũ quý phi?”
“Đúng, mục đích của hắn đã rõ rành rành, thế nhưng, em là của bổn vương...” Lưu Trọng Thiên ôm Thất Thất càng chặt hơn “Nếu em trở thành Hàn Vũ thứ hai, bổn vương sẽ —— một kiếm giết em!”
“Vương gia...” Thất Thất run bắn người, lời Vương gia nói đã hù dọa cô.
“Bổn vương không thể chịu được, Uy Thất Thất nếu như không thuộc về Lưu Trọng Thiên, thì nhất định phải biến mất khỏi thế gian này.”
Ánh mắt Lưu Trọng Thiên chất chứa cuồng nộ, Uy Thất Thất ngây người. Lưu Trọng Thiên là một Vương gia cổ đại, bá đạo, ngang ngược, trong mắt chàng ta, tôn nghiêm của nam nhân càng quan trọng hơn, đối với nữ nhân đã thuộc về chàng, khiến chàng hàng đêm lưu luyến, một khi thuộc về nam nhân khác, tuyệt đối không thể có chuyện đó, chàng thà rằng lựa chọn giết chết cô.
Bất luận là Uy Thất Thất chọn Hoàng thượng hay là Hoàng thượng ép buộc cô ở lại hoàng cung, Uy Thất Thất đều khó thoát khỏi nhát kiếm chí mạng của Lưu Trọng Thiên, Uy Thất Thất tựa đầu vào trong ngực Lưu Trọng Thiên, nước mắt tuôn rơi lã chã, tại sao cô lại yêu tên Vương gia gàn dở này, yêu một nam nhân hoàn toàn không biết quý trọng cô, lại vì tôn nghiêm của chàng ta, muốn kết liễu mạng cô.
Thất Thất thì thào nói “Nếu Thất Thất bị bắt lưu lại bên người Hoàng thượng, Vương gia cũng muốn giết Thất Thất sao?”
“Có thể! Bổn vương có thể! Bổn vương chỉ cần nghĩ đến việc em ở trong vòng tay nam nhân khác, đón nhận sự âu yếm của nam nhân khác, liền không thể chịu đựng nổi, bổn vương… Thà rằng tự tay giết em…”
Trong mắt Lưu Trọng Thiên ngập tràn thương cảm, nụ hôn có phần ngang tàng, ngón tay xuyên qua y phục Thất Thất, tham lam vuốt ve cơ thể láng mịn của Uy Thất Thất, chàng là Vương gia, trong lòng chàng lấp đầy kiêu hãnh và tôn nghiêm, cả những dục vọng vừa mới dâng lên...
Ninh Vân Nhi vừa học được một khúc nhạc, lòng tràn đầy vui mừng chạy về phía phòng Lưu Trọng Thiên, nàng muốn Vương gia là người đầu tiên thưởng thức điệu nhạc này, cửa phòng Vương gia đang mở, nàng không chút do dự bước vào trong, lại kinh ngạc phát hiện, Lưu Trọng Thiên đang điên cuồng hôn Uy Thất Thất, đôi tay làm càn trong vạt áo Thất Thất...
Ánh mắt Lưu Trọng Thiên thoáng nhìn thấy Ninh Vân Nhi, chàng căm tức hét lớn “Ra ngoài!”
Ninh Vân Nhi mặt mày biến sắc, liên tục lê bước về phía sau, hoảng hốt chạy ra ngoài, nàng không biết chạy về hướng nào, lảo đảo chạy tới đình nghỉ mát trong hoa viên, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ phẫn nộ của Lưu Trọng Thiên. Vương gia quở mắng nàng như vậy, hoàn toàn không đếm xỉa tới cảm nhận của nàng, nàng yêu chàng ta, chàng ta lại ở trước mặt nàng âu yếm cuồng nhiệt nữ nhân khác.
Uy Thất Thất, nữ nhân đó đã mê hoặc Vương gia, khiến Vương gia mê mẩn điên dại. Cô ta chẳng những quyến rũ con người Vương gia, mà còn quyến rũ cả trái tim Vương gia, khiến dục vọng trong mắt Vương gia gần như đều dừng trên người nữ nhân kia.