Đau thương trong lòng khiến Ninh Vân Nhi nghiến chặt răng, nàng nhìn cây đàn trong đình nghỉ mát, bực bội nhấc lên, hung hăng ném xuống phiến đá bên ngoài đình, trừ phi chiếm được trái tim Vương gia, bằng không thà rằng Ninh Vân Nhi không chơi đàn cả đời này nữa.
Lưu Trọng Thiên căm tức đóng cửa phòng lại, chàng bế Uy Thất Thất lên, đẩy ngã xuống giường.
“Vương gia...”
Lòng tự tôn của Thất Thất đã bị đả kích, cô nhận thấy mình ở trong mắt Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, chỉ là một vật phụ thuộc mà thôi, trong lòng Vương gia ngạo mạn rốt cuộc có tình yêu không? Chàng có hiểu được yêu là cần tôn trọng không? Khi chàng muốn thì nhất định phải chiếm được, khi trong lòng tích tụ phiền muộn thì cần phát tiết, đây là cách thức bày tỏ tình yêu của Vương gia sao?
Uy Thất Thất đau đớn không chịu nổi, tuy rằng cô cũng khát khao được Vương gia âu yếm, nhưng điều khiến cô càng thêm thất vọng đó là, Lưu Trọng Thiên là một lãnh chúa, chàng có một trái tim thô lỗ ngạo mạn, có lẽ Uy Thất Thất ở bên cạnh Lưu Trọng Thiên mãi mãi cũng không tìm được tình yêu lý tưởng của cô.
Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng phát tiết trên thân thể mềm mại, y phục Hoàng thượng ban tặng khiến chàng ghen ghét tột độ, chàng không nắm chắc, một bên là Hoàng thượng, một bên là Vương gia, mà đối với Uy Thất Thất, cô là nữ nhân của chàng, chỉ có ôm cô vào trong lòng, vuốt ve thân thể cô mới là chân thật. Chàng đối với nữ nhân này không nắm chắc một chút nào, loại cảm giác này không chỉ bắt nguồn từ phía Hoàng thượng, mà còn ở tư duy cổ quái của Uy Thất Thất.
Uy Thất Thất lần đầu tiên thực sự đau lòng vì tình yêu, thì ra những việc Vương gia làm đối với cô, cô đều có thể chịu được, hôm nay lại không thể, cô đã yêu nam nhân này mất rồi, khiến cõi lòng cô gần như tan nát.
“Tại sao lại khóc?” Lưu Trọng Thiên căm tức nhìn cô “Chẳng lẽ bắt đầu ghét bỏ bổn vương sao?”
“Đúng, cực ghét chàng!” Thất Thất lớn tiếng đáp lại.
“Cực ghét?” Lưu Trọng Thiên túm lấy bả vai láng mịn của Thất Thất, bực tức gia tăng lực đạo bàn tay.
Uy Thất Thất chóng mặt, đau đớn xen lẫn sầu muộn, khiến cô – nữ thừa kế kiêu hãnh đến từ thế giới tương lai thực sự nếm trải mùi vị tam tòng tứ đức, tình yêu đi đôi với khổ đau.
Lưu Trọng Thiên hoàn toàn đạt được dục vọng, chàng ngước nhìn Uy Thất Thất đã không còn sức giãy dụa, khóe miệng lộ ra một tia căm tức và nụ cười thỏa mãn, chàng xuống giường, đứng trên đất, từ từ mặc y phục vào.
“Ta ra ngoài một lát, hãy thay bằng y phục bổn vương sai người làm cho em.” Lưu Trọng Thiên chắp tay sau lưng, do dự một lúc, bước nhanh ra ngoài, con người máu lạnh đó, khiến Uy Thất Thất căm phẫn thất vọng, nghiến răng oán hận.
Lưu Trọng Thiên ra tới ngoài cửa, nhìn hậu viện rộng lớn, thở dài hồi lâu, đối diện với Uy Thất Thất chàng luôn nổi điên, chàng biết mình đã làm tổn thương Thất Thất, nhưng chàng lại không chế ngự được những ghen tị và dục vọng xâm chiếm khắp nơi trong cơ thể.
Lưu Trọng Thiên dặn dò Tiểu Đào đi hầu hạ Vương phi, Tiểu Đào bước vào phòng, nàng e sợ đi đến trước giường, cúi thấp đầu, không dám nhìn Uy Thất Thất trần trụi trên giường “Vương phi, Vương gia dặn nô tỳ, hầu hạ Vương phi thay xiêm y!”
“Đáng ghét...” Uy Thất Thất tóc tai bù xù ngồi dậy “Vì sao chàng phải đối với em như vậy, khốn kiếp, khốn kiếp…”
“Vương phi…” Tiểu Đào càng cúi thấp đầu xuống, bộ dáng Uy Thất Thất như thế hù dọa nàng, trông chẳng khác gì một người điên.
Uy Thất Thất nhanh chóng rời giường, cầm bộ cẩm bào màu đỏ tươi trong hộp gấm lên “Tiểu Đào, tôi muốn mặc bộ này, cả những đồ trang sức và trâm cài đầu kia nữa, đeo hết lên cho tôi, hãy trang điểm thật lộng lẫy, tốt nhất là mê chết tất cả nam nhân.”
“Dạ, Vương phi!”
“Đồ tồi, em muốn đấu với chàng, nếu như chàng không thay đổi, em sẽ thay đổi bản thân!” Uy Thất Thất siết chặt góc áo cẩm bào, ánh mắt phức tạp, nhất định phải khiến Tam vương gia hiểu được yêu là thế nào, nếu không thì chàng ta sẽ chẳng biết bản thân mình cần thứ gì, Thất Thất cố nén lòng, cố thoát ra khỏi tình yêu độc đoán dễ gây tổn thương tâm hồn.
“Vương phi, người thật hung dữ!” Tiểu Đào nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Uy Thất Thất, cẩn thận mở bộ cẩm bào đỏ tươi ra, rụt rè bước tới trước mặt Thất Thất, mặc lên người giúp cô.
“Không phải tôi hung dữ, tôi sắp phát điên rồi!”
Lần đầu tiên Uy Thất Thất mặc cẩm bào lộng lẫy tới vậy, mái tóc dài suôn mượt được bới lên, điểm thêm ít món đồ trang sức, cài chiếc trâm vàng lên tóc, khiến mái tóc đen nhánh càng lộ vẻ sáng bóng, khí chất tuyệt mỹ trong khoảnh khắc phô bày hết ra.
Tiểu Đào thoa một lớp phấn mỏng, trang điểm nhẹ nhàng, một vị mỹ nhân sắc nước hương trời xuất hiện trước mặt Tiểu Đào, Tiểu Đào kinh ngạc nhìn Uy Thất Thất, có ai ngờ được Tam Vương phi càng thêm bội phần xinh đẹp!
“Ôi chao, Vương phi, Tiểu Đào không dám nhìn người, Tiểu Đào mặc dù là nữ nhi, cũng đã động lòng với người mất rồi.”
Thất Thất đứng lên, nhìn thân váy phía sau dài thướt tha, giắt theo hình con bướm rực rỡ bên hông, đưa tay chạm vào mái tóc cầu kỳ, lẽ nào nữ nhân trong hoàng cung ngày ngày đều phải chải chuốt thế này sao? Chẳng phải sẽ mệt chết à, xem ra làm mỹ nhân cũng đâu có dễ.
Lưu Trọng Thiên men theo con đường nhỏ, đi tới hoa viên, không ngờ lại trông thấy trên phiến đá chỗ đình nghỉ mát có chiếc đàn hỏng, cúi người nhặt lên, chàng ngó nhìn tứ phía, không thấy bóng dáng Ninh Vân Nhi đâu. Trong phủ này, ngoại trừ Ninh Vân Nhi ra, còn ai dám động vào cây đàn trân quý của nàng chứ?
Lưu Trọng Thiên đặt cây đàn lên trên bàn đá, ngồi xuống băng ghế đá, khỏi cần đoán cũng biết Vân Nhi tại sao lại như thế, Vân Nhi đã trưởng thành và đến tuổi kết hôn rồi, chàng vẫn biết nỗi lòng của Vân Nhi. Là một Vương gia, lấy tam thê tứ thiếp, cũng là lẽ thường tình, nhưng Uy Thất Thất ranh ma tinh quái đã lấp đầy trái tim chàng, chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện này.
Đã đến lúc nói chuyện hôn sự với Vân Nhi, không thể cưới nàng, cũng không thể làm lỡ việc chung thân đại sự của nàng. Lưu Trọng Thiên đương định đứng dậy, thì Vân Nhi bước vào đình nghỉ mát, ngước nhìn Vương gia, rốt cuộc không kìm chế nổi, nàng chạy như bay tới, nhào vào trong lòng Lưu Trọng Thiên.
“Vương gia, Vân Nhi vẫn luôn chờ đợi người, Vân Nhi không muốn ganh tị, nhưng lại không chịu nổi, người cứ ban cho Vân Nhi được chết đi.”
“Vân Nhi, đừng như vậy, bổn vương đã phụ lòng muội, bổn vương đồng ý với muội, nhất định sẽ tìm cho muội một nơi nương tựa tốt!” Lưu Trọng Thiên khẽ vỗ vai nàng.
“Nơi nương tựa?” Ninh Vân Nhi mở to mắt, hoảng sợ nhìn Lưu Trọng Thiên “Nơi nương tựa của Vân Nhi chính là Vương gia, nếu Vương gia không cần Vân Nhi, Vân Nhi cũng tuyệt không rời khỏi vương phủ, còn nếu Vương gia khăng khăng muốn gả Vân Nhi đi, Vân Nhi sẽ chết trước mặt người!”
Lưu Trọng Thiên giật mình, thật không ngờ Ninh Vân Nhi có thể nói ra những lời như vậy, hơn nữa còn đối với chàng tình sâu nghĩa đậm, tạm thời chưa nghĩ ra cách gì, trên mặt Ninh Vân Nhi ngân ngấn nước mắt, khẽ bật khóc.
“Vân Nhi biết... Lúc này trong lòng Vương gia chỉ có Vương phi, Vương phi xinh đẹp như hoa, khiến người ta yêu mến, nhưng chẳng phải các vị Vương gia khác đều tam thê tứ thiếp ư. Vương gia hoàn toàn có thể muốn Vân Nhi, Vân Nhi nhất định sẽ hầu hạ Vương gia chu đáo, khiến Vương gia cảm thấy mỹ mãn, cầu xin Vương gia, hãy tác thành tâm nguyện của Vân Nhi.”
“Muội đã biết trong lòng bổn vương chỉ có Vương phi, lẽ nào không sợ bổn vương lạnh nhạt với muội...”
“Vân Nhi không sợ, Vân Nhi chỉ muốn có một vị trí nho nhỏ trong lòng Vương gia mà thôi.”
“Lúc này trong lòng bổn vương...” Lưu Trọng Thiên không muốn làm tổn thương Vân Nhi, trong lòng chàng lúc này chỉ có mỗi Uy Thất Thất ngang ngược, loại dục vọng chinh phục và yêu đương khiến chàng không thể tự thoát ra được, sao có thể có chỗ cho Vân Nhi.
“Cho dù không có, Vân Nhi cũng muốn ở cùng với Vương gia!”
Ninh Vân Nhi đột nhiên quỳ xuống đất, bi phẫn rút một cây kéo ra, nhắm thẳng về phía cổ họng mình, nét mặt kiên định.
“Vương gia hôm nay, đã làm tổn thương trái tim Vân Nhi, Vân Nhi vốn định ra đi cùng với cây đàn này, nhưng vẫn lưu luyến Vương gia, Vân Nhi lúc này chỉ cần một câu nói của Vương gia...”
Lưu Trọng Thiên không ngờ được Ninh Vân Nhi sẽ kích động như vậy, lại lưu luyến si mê chàng đến nông nỗi này, chàng khẩn trương túm lấy cổ tay Vân Nhi, giật cây kéo xuống.
“Bổn vương, nuôi dưỡng muội bao năm qua, muội há có thể nói chết dễ dàng như vậy.”
“Nhưng Vân Nhi sống không bằng chết...” Ninh Vân Nhi suy sụp ngồi trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
“Bổn vương nên đối với muội thế nào đây, có thể cả đời này cũng không thật lòng thật dạ với muội, Vân Nhi, đứng lên đi, bổn vương đáp ứng muội, sẽ cho muội một nơi nương tựa như mong đợi.” Lưu Trọng Thiên đỡ Ninh Vân Nhi dậy, đối mặt với một nữ tử si tình như thế, Lưu Trọng Thiên có chút không đành lòng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng. Chàng đang lưỡng lự, đối diện với tấm chân tình của Vân Nhi, Lưu Trọng Thiên không thể giả vờ như không thấy được, song nếu như thực sự tiếp nhận rồi, thì phải đối mặt với Uy Thất Thất thế nào đây?
Lưu Trọng Thiên trấn an Ninh Vân Nhi, hy vọng nàng đừng làm chuyện dại dột nữa, Vân Nhi nghe xong câu nói hứa hẹn kia, tựa như có lòng tin, nàng biết, Vương gia sẽ không lạnh lùng như vậy, tam thê tứ thiếp là chuyện sớm hay muộn thôi, nữ nhân kia muốn độc chiếm Vương gia, muốn Vương gia chuyên sủng ư, đừng hòng.
Lưu Trọng Thiên đầy ắp tâm sự bước về phòng mình, về chuyện thu nạp Ninh Vân Nhi, chàng vẫn muốn bàn bạc với Thất Thất một chút, dù sao cô cũng là Vương phi của Lưu Trọng Thiên.
Song khi chàng đẩy cửa phòng ra, gần như bị sốc, xuất hiện trước mặt chàng là một giai nhân tuyệt thế đang mặc cẩm bào đỏ tươi, trên đầu cài trâm phượng và trang sức châu báu ngọc ngà lộng lẫy, đôi môi đỏ mọng, thật thanh cao, thật kiều diễm, thật mê hoặc, là nữ nhân xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất mà Lưu Trọng Thiên từng trông thấy.
Bộ cẩm bào và đồ trang sức kia, chẳng phải Lưu Trọng Thiên đã thay cô chọn rồi sao, Uy Thất Thất lại mặc y phục Hoàng thượng ban, vừa khiến chàng say đắm đồng thời cũng nổi trận lôi đình, chàng sải bước tới đó, túm lấy vạt áo Thất Thất.
“Cởi ra!”
“Tại sao phải cởi?” Ánh mắt Thất Thất tràn trề sức sống nhìn Lưu Trọng Thiên, cười quyến rũ, ngón tay khẽ chạm vào hai gò má Lưu Trọng Thiên, điều này khiến Lưu Trọng Thiên bỗng thấy rung động, có chút thất thần.
Tiểu Đào nhận thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại, núp ở ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi, bất giấc nổi lên lo lắng thay cho Vương phi, tại sao Vương phi nhất định phải đối nghịch với Vương gia chứ? Lần nào cũng chọc giận Vương gia.
Lưu Trọng Thiên lạnh lùng cười, ôm gọn Uy Thất Thất, ngón tay nhanh chóng cởi bỏ vạt áo Thất Thất, chẳng mấy chốc bộ cẩm bào rơi xuống đất, căm tức tháo mấy món trang sức trên đầu cô xuống, không lâu sau, trên người Uy Thất Thất chẳng còn một vật phẩm trang sức nào của Hoàng thượng.
“Mặc y phục của bổn vương!”
“Lưu Trọng Thiên!” Thất Thất lao đi như chớp, nhảy ra khỏi lòng Lưu Trọng Thiên, nhanh chóng tháo bội kiếm trên tường xuống, cô vung kiếm khua múa loạn xạ, khiến động tác của Lưu Trọng Thiên trở nên luống cuống.