“Vương gia!” Thất Thất căng thẳng run như cầy sấy, chỉ vào giường lớn “Nếu như ngài thích, tôi sẽ gọi người làm cho ngài một cái, nếu làm không đẹp, ngài cứ việc khuân chiếc giường này đi, tặng cho ngài đó!”
“Thất Thất, rốt cuộc cô muốn thế nào? Chán ghét bổn vương sao?” Lưu Trọng Thiên nhìn nữ nhân trước mặt với vẻ khó hiểu, cô đương trốn tránh điều gì? Sợ Vương gia nhìn trộm trinh tiết của xấu nữ ư? Ha ha, thật mắc cười, dường như chàng cảm thấy vô cùng hứng thú với đôi mắt long lanh mê người kia. Lưu Trọng Thiên áp môi tới sát bờ môi Thất Thất, ánh mắt dừng lại trên cánh môi cô, Thất Thất vội vã quay đầu đi, khiến nụ hôn kia chỉ lướt qua gò má Thất Thất, in lên mái tóc cô. Chuyện này đã chọc giận Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, Uy Thất Thất dám coi thường nụ hôn của Vương gia, chàng là Vương gia, phu quân của cô, cô đang khiêu chiến tôn nghiêm của chàng. Chàng bực tức nhấc bổng cả người Thất Thất lên, ném xuống chiếc giường gỗ êm mịn, rồi cúi người đè lên cô.
“Uy Thất Thất, đừng làm càn như vậy, cô biết không? Cô khiến bổn vương vất vả bao phen, đâu có nữ nhân nào giống như cô cự tuyệt bổn vương, dựa vào phúc khí của cô, mới có thể trở thành Vương phi, lại được bổn vương sủng ái cưng chiều, hẳn phải cảm thấy vinh dự mới đúng.” Dứt lời áp môi lại gần về phía Thất Thất.
Uy Thất Thất nhanh chóng vươn tay ra chặn Lưu Trọng Thiên lại, nói trong cơn hoảng loạn “Đợi đã chúng ta đâu phải phu thê thực sự, còn có hiệp nghị mà, ngài chớ có làm bừa.”
“Bổn vương chẳng qua chỉ muốn có được nữ nhân của mình, không màng tới nhiều lý do như vậy.”
“Chuyện đó không thể được, tôi chỉ mới 17 tuổi, chưa đủ tuổi theo luật hôn nhân, vô hiệu!”
“Cô đang nói nhảm gì đó?” Lưu Trọng Thiên cưỡng ép túm lấy tay cô, cố sức hôn lên đôi môi mềm mại của Thất Thất, bàn tay to lớn đặt trước ngực Thất Thất, khẽ cởi vạt áo Thất Thất ra, y phục liền tỏa sang hai bên, lộ ra áo yếm trắng như tuyết.
Lần này Uy Thất Thất sợ hãi thực sự, Lưu Trọng Thiên chẳng hề hù dọa suông cô, mà muốn làm thật, đây là phủ đệ của Tam Vương gia, chàng ta muốn thế nào mà chẳng được. Tay chàng xoa nhẹ bộ ngực cô, những đụng chạm này là chân thực, cách lớp áo yếm, Thất Thất có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ bàn tay kia, như thiêu đốt cô.
Đôi môi Lưu Trọng Thiên chầm chậm di chuyển xuống dưới, dừng trước cổ áo cô, hôn ngấu nghiến, mê hoặc lòng Uy Thất Thất, bàn tay to lớn kia suồng sã lách vào trong áo yếm của Thất Thất...
“Vương gia, có người!” Thất Thất hoảng loạn, tim đập thình thịch như sắp vọt ra ngoài, không nhịn được hét lên.
Lưu Trọng Thiên khẽ bật cười, ngẩng đầu lên nhìn Thất Thất “Muốn lừa bổn vương sao?”
Uy Thất Thất này quỷ kế đa đoan, Lưu Trọng Thiên đã sớm biết từ lâu, đừng hòng lừa gạt chàng vào lúc này, hôm nay phải cho cô biết phu quân là thế nào? Chí ít khi ở trên giường, nữ nhân nên hầu hạ nam nhân của mình ra sao.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa liên hồi, quả nhiên có người tới, tiếp đó vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Ninh Vân Nhi “Vương phi, Vân Nhi mang chút đồ điểm tâm tới cho người!”
Uy Thất Thất phấn khởi ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ đắc ý, quả là thiêng, nói bừa cũng trúng. Ninh Vân Nhi cũng thật biết lựa thời điểm tới đưa điểm tâm, Thất Thất bật cười hì hì đẩy Lưu Trọng Thiên ra “Vân Nhi của ngài đến rồi, đừng quấy rầy tôi nữa, có thể đổi người rồi!”
“Cô nói gì đó? Bổn vương thực sự là...”
Lưu Trọng Thiên bực bội mắng một tiếng, nhưng lại không biết nên trách cứ nữ nhân ngoài cửa đến không đúng lúc kia như thế nào, chỉ còn cách buông Thất Thất ra, lui sang một bên, chỉnh trang lại y phục, bước nhanh tới trước bàn trang điểm, ngồi phịch xuống với vẻ không cam lòng, ánh mắt vẫn lưu luyến trên người Thất Thất, thật kỳ lạ, cõi lòng Lưu Trọng Thiên tràn đầy mâu thuẫn, chàng tin rằng xấu nữ này đã chiếm lĩnh toàn bộ ý thức của chàng, cô có mị lực lớn đến thế sao?
Uy Thất Thất lúng túng kéo vạt áo lên, mau chóng thắt dải ruy-băng trước ngực vào, sửa sang lại đầu bù tóc rối, nhảy xuống giường, vui vẻ mở cửa phòng ra.
Ninh Vân Nhi tươi cười bước vào phòng, trong tay bưng một cái khay, khi phát hiện Lưu Trọng Thiên đang ngồi trong phòng, thì có chút giật mình, cũng có chút hân hoan, liền e thẹn cúi đầu xuống, bầu không khí có phần gượng gạo.
“Thì ra Vương gia ở đây!”
Lưu Trọng Thiên không nói câu nào, mà chỉ siết chặt nắm tay, đứng bật dậy, cau mày, sải bước ra ngoài. Ninh Vân Nhi lén nhìn theo bóng Vương gia lúc chàng lướt qua bên người nàng, trong ánh mắt chứa chan tình cảm mến mộ, liền sau đó xấu hổ cụp mi mắt xuống, dáng vẻ thẹn thùng đó hiện rõ trên gương mặt, chờ khi Vương gia đi rồi, mới đặt điểm tâm lên trên bàn.
“Vương gia... Hình như không vui...”
“Vương gia quái đản, ai biết được ngài ấy lại lên cơn gì?” Uy Thất Thất nhón tay lấy điểm tâm, nếm thử một miếng, nhìn Ninh Vân Nhi với vẻ hưng phấn “Ngon tuyệt cú mèo, tay nghề của cô không tồi chút nào.”
“Trước đây đều làm cho Vương gia ăn, bây giờ thì chẳng còn cơ hội nữa rồi!” Vân Nhi thở dài.
“Ngài ấy cả thèm chóng chán sao?”
“Vương phi đừng giận, Vân Nhi không có ý gì khác...” Ninh Vân Nhi nhìn Uy Thất Thất với vẻ lo lắng, nàng phát hiện ánh mắt Uy Thất Thất đẹp hút hồn, nếu không phải khuôn mặt kia có những vết sẹo vàng lồi lõm, tin rằng cô chắc chắn là một mỹ nhân xinh đẹp.
Thất Thất chớp chớp mắt, mỉm cười gian xảo, đã nghĩ ra biện pháp hữu hiệu có thể phân tán lực chú ý của Lưu Trọng Thiên rồi, để chàng ta khỏi dán mắt nhìn Thất Thất ngày ngày nữa, đó chính là Ninh Vân Nhi, nàng ta trong sáng thuần khiết lại dịu dàng nữ tính, về điểm này Lưu Trọng Thiên ắt hẳn cũng nhận ra chứ.
Uy Thất Thất tự biết dung mạo xấu xí, chẳng qua Vương gia không chiếm được cô, nên trong lòng khó chịu, nếu có một nữ nhân xinh đẹp nào đó bên cạnh chàng ta... thì sẽ quên Uy Thất Thất ngay thôi. Nghĩ tới đây, cô chỉ mong được sớm quay trở về cuộc sống tự do tự tại.
Đương nhiên nữ nhân xinh đẹp ấy đang sẵn có đây, Ninh Vân Nhi, ai tinh đời nhìn cái sẽ biết, Vân Nhi tiểu thư thầm mến Vương gia, có điều không dám nói ra thôi. Thất Thất tiếc thay cho nàng, thích thì sao không bày tỏ đi “Thực ra tôi với Vương gia chẳng qua là phụng chỉ thành hôn, Vương gia hoàn toàn không thích tôi, cô nhìn dáng vẻ này của tôi, nam nhân nào trông thấy cũng chạy mất dép!” Thất Thất chỉ vào gương mặt mình, sau đó nắm tay Vân Nhi một cách thân mật.
“Vương gia mà có được Vương phi tâm đầu ý hợp, thì người đó chính là cô, tôi sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi đây...”
“Vương phi...” Vân Nhi đỏ bừng mặt, thật không ngờ Uy Thất Thất lại bạo gan nói thẳng ra thế, có thể nhìn thấu tâm sự của nàng. Vân Nhi đương nhiên bằng lòng làm Vương phi, không phải do ham muốn cái địa vị kia, mà là vì con người Tam Vương gia.
“Tôi thân cô thế cô tới Đại Hán, tạm thời chưa có chỗ nào để đi, chờ tôi thu xếp ổn định ở Trường An rồi, tôi sẽ rời khỏi vương phủ, đi tìm cuộc sống hạnh phúc cho riêng mình!”
“Rời đi?” Vân Nhi nhìn Uy Thất Thất với vẻ kinh ngạc, không hiểu rõ ý cô, không biết lời cô nói có thật hay không.
“Phải, tôi muốn có sự nghiệp của mình, sống cùng người mình yêu, nếu ông trời muốn tôi ở lại Đại Hán, tôi không thể có lỗi với bản thân mình!”
“Vương phi của Tam Vương gia, biết bao người ước mong tha thiết, Vương phi cô...”
“Phụng chỉ, cô có hiểu được phụng chỉ là gì không? Dù nói thế nào tôi cũng không bằng lòng, Tam Vương gia không phải mẫu nam nhân tôi thích!”
“Tôi vẫn không hiểu...” Vân Nhi nhìn Thất Thất với vẻ nghi hoặc.
“Cô không cần hiểu đâu, cô chỉ cần biết, tôi sẽ không tranh giành với cô, miễn sao người Vương gia thích là cô, thì cô có thể được toại nguyện rồi!”
Uy Thất Thất cho rằng Vân Nhi nghe xong lời cô nói, nhất định sẽ vui mừng, đâu ngờ rằng, trái lại Vân Nhi đau lòng rơi lệ.
“Nữ nhân Vương gia thích không phải là ta!”
“Không phải cô?” Thất Thất không khỏi nhíu mày, thoáng giật mình, Thất Thất lập tức bụm miệng, chẳng trách Vương gia luôn đối xử với mình rất lạ, không lẽ coi mình như...
Lẽ nào Vương gia không thích nữ nhân thật?
... Vương gia đáng ghét, Vương gia ghê tởm.
Vân Nhi lau nước mắt, buồn bã nói “Nữ nhân Vương gia thích là Hàn Vũ!”
“Hàn Vũ... Cô ta là ai?” Uy Thất Thất có phần mơ hồ, sao lại mọc ra một người tên Hàn Vũ vậy?
“Hàn Vũ là con gái của một đại thần, tâm đầu ý hợp với Vương gia, năm đó Vương gia vốn đã định cưới Hàn Vũ, kết quả, Hoàng thượng khâm điểm Hàn Vũ làm phi, nữ nhân Vương gia yêu mến trở thành quý phi nương nương, cú sốc quá lớn này khiến chàng đau khổ tột cùng trong quãng thời gian dài.”
Vân Nhi thở dài, nói tiếp “Hàn Vũ quý phi, do không chịu đựng nổi việc dứt tình đoạn nghĩa với Tam Vương gia, đã nhiều lần quấn quýt si mê Vương gia, Hoàng thượng vô cùng căm giận, thiếu chút nữa phán tội chết cho Tam Vương gia, Tam Vương gia buộc lòng phải chờ lệnh xuất chinh đi diệt trừ Hung Nô, giờ đây Hoàng thượng lại hạ chỉ ban hôn, thật là...”
Uy Thất Thất nghe Vân Nhi nói xong, ngạc nhiên bội phần, hóa ra Tam Vương gia đã mất đi nữ nhân mà chàng ta yêu sâu đậm, chẳng trách tính tình quái đản như vậy. Ban nãy mình còn khuyên Lưu Trọng Thiên dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, còn hỏi chàng ta có thích nữ nhân nào không, đó chẳng phải sát muối vào vết thương lòng của chàng ta hay sao? Uy Thất Thất hối hận vô cùng, không biết làm sao cho phải.
Tên cẩu hoàng đế chết giẫm, tại sao nhất định phải đối địch với Tam Vương gia, đầu tiên là cướp đoạt nữ nhân của chàng, sau đó lại bỡn cợt chàng, ban hôn xấu nữ cho Lưu Trọng Thiên, đây rõ ràng là sỉ nhục nhân cách của chàng, Tam Vương gia nhẫn nại thật đó.
Uy Thất Thất sờ thoáng qua mặt, khuôn mặt chết tiệt, sao tự dưng lại trở nên xấu xí, rốt cuộc phải làm sao thì cô mới có thể khôi phục nguyên dạng đây, đến lúc đó chí ít có thể giúp Tam Vương gia xả giận được. Nhưng Uy Thất Thất không biết rằng, khôi phục dung mạo vốn không hề đơn giản chút nào.
Vân Nhi cười gượng một cái “Vương phi, làm nữ nhân của Vương gia nhất định sẽ hạnh phúc, con người chàng thoạt nhìn cứ tưởng lạnh lùng, nhưng thực ra lại rất chung tình. Nếu cô trông thấy ân tình chàng dành cho Hàn Vũ, sẽ biết chàng là nam nhân tuyệt vời cỡ nào!”
“Nhưng tôi đối với ngài ấy...” Thất Thất lập tức ngậm miệng lại, nhớ tới sự nhiệt tình của Vương gia ban nãy, chàng ta sẽ không xem nàng là nữ nhân kia chứ, Thất Thất cảm thấy không thoải mái trong lòng, Hàn Vũ là nữ nhân thế nào? Cô rất hy vọng có cơ hội tìm hiểu về con người này.
Vân Nhi nhìn quanh phòng, đột nhiên hỏi một câu “Vương gia cũng ở nơi này sao? Quả là một gian phòng xinh xắn!”
“Một mình tôi ở thôi, Vương gia ở phòng của ngài ấy!”
“Hai người?”
“Ha ha” Thất Thất cười phá lên, “Ban hôn, cô cũng biết đấy, tôi không thích Vương gia, Vương gia cũng chẳng ưa tôi! Tôi chẳng qua chỉ tìm một nơi có thể nương thân mà thôi!”
Ánh mắt Ninh Vân Nhi sáng rỡ lên, giống như trông thấy tia hy vọng, khuôn mặt kia của Thất Thất, nam nhân mà thích được, thì thật kỳ cục. Song Vân Nhi vẫn cảm thấy Uy Thất Thất có một sức hấp dẫn khó tả với người khác, lại không đoán ra được là điểm gì, chỉ cảm thấy cô khác hẳn với nữ tử thông thường.