Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 97: Chương 97: Nữ nhân nghịch ngợm khó mà quản chế




Ninh Vân Nhi lui ra ngoài, Thất Thất ngồi trở lại bàn trang điểm, nhìn ảnh mình trong gương, bà thầy bói chết tiệt, không biết nói vậy là có ý gì? Bao lâu nữa mới trở lại dáng vẻ xưa của Uy Thất Thất đây.

Nam nhân? Có liên quan gì tới việc khôi phục dung mạo của mình, Thất Thất bực dọc đập mạnh tay xuống bàn trang điểm, ông trời ơi, dung mạo này của Thất Thất, đâu có nam nhân nào yêu thích chứ, chẳng phải sẽ khiến cô không tìm được khát vọng tình yêu ở Đại Hán ư.

Cũng may Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên không bước vào phòng Thất Thất nữa, cô thoải mái nằm trên giường lớn của mình, rốt cuộc cũng có cảm giác đương ở nhà, Thất Thất trầm ngâm suy tư. Ngày mai cô muốn đi khảo sát một vòng thành Trường An, xem xem ở Đại Hán không dựa vào Lưu Trọng Thiên sẽ thế nào, kiếm tìm căn nhà nhỏ cho riêng mình. Ông nội là một tấm gương điển hình về thương nhân thành đạt, Uy Thất Thất đương nhiên cũng không thể kém cạnh.

Uy Thất Thất dậy từ sớm, thay bộ y phục gọn nhẹ, ngậm một miếng điểm tâm trong miệng, đẩy chiếc xe đạp thô sơ ra khỏi vương phủ, vừa bước chân ra khỏi cửa chính.

“Đi đâu đó?” Lưu Trọng Thiên cất giọng nói lạnh lùng ngay đằng sau.

Thất Thất lập tức dừng bước, quay đầu lại, bị hù dọa bất ngờ nên rớt điểm tâm trong miệng xuống, cô liếc nhìn miếng bánh trên mặt đất, Vương gia thối, sao lại có kiểu doạ người từ sau lưng chứ, báo hại cô mất cái ăn, bèn cười gượng một tiếng.

“Ra ngoài, dạo phố!”

“Cưỡi thứ đồ quái lạ kia của cô sao?”

“Xe đạp... Cực nhanh nha, ngồi kiệu chậm như rùa ý, xe ngựa thì quá khoa trương, đi dạo phố sẽ bất tiện!”

“Đường đường là một Vương phi, ăn mặc thế kia, đi cái xe đạp quái đản, còn ra thể thống gì nữa!”

“Tại sao lại không ra thể thống gì, Lưu Trọng Thiên, ngài đừng quá đáng, tôi muốn tự do, tự do, ngài hiểu không? Tôi đâu phải nô lệ của ngài!”

Lưu Trọng Thiên ngắm nhìn ánh mắt Thất Thất, ẩn trong đôi mắt to tròn long lanh là sự phẫn nộ, xem ra sau này Vương phi sẽ còn khiến chàng đau đầu dài dài, Lưu Trọng Thiên lớn tiếng gọi quản gia, quản gia vội chạy ngay tới.

“Gọi bốn hộ vệ đi theo Vương phi! Còn nữa, bảo Tiểu Đào theo sát nàng!”

“Vâng, Vương gia!” Quản gia thoáng nhìn qua Uy Thất Thất, đưa tay lau mồ hôi trên trán với vẻ căng thẳng, rồi lui xuống.

Uy Thất Thất đương định nổi đóa, đột nhiên liếc nhìn thấy chiếc xe đạp, Lưu Trọng Thiên coi thường cô, bảo hộ vệ đi theo, xem bọn họ có thể bám đuôi được bao lâu.

Thất Thất xách xe đạp ra cửa chính, bốn hộ vệ đi theo sau, ngay cả nha hoàn Tiểu Đào cũng hớt ha hớt hải chạy theo.

Ra khỏi cửa, cũng cần huy động nhiều nhân lực như vậy, Uy Thất Thất thấy Lưu Trọng Thiên mặt không biểu cảm đứng bên trong, bèn nghịch ngợm làm cái mặt quỷ, trèo lên xe đạp, bánh xe đạp chuyển động, phóng như bay trên đường, hộ vệ tất tả đuổi theo, Tiểu Đào cũng cực không kém, thở hổn hển, vừa chạy vừa hô.

“Vương phi, chờ Tiểu Đào với, Vương phi...”

Lưu Trọng Thiên nhìn tóc đuôi ngựa lẫn y phục Uy Thất Thất tung bay phất phơ, hầu như dở khóc dở cười, chiếc xe đạp của cô thật đúng là thần kỳ. Xem ra hộ vệ của chàng phải hao tâm tổn sức mới có thể đuổi kịp cô, trong lòng chàng phân vân, có phải chàng đã rước về một Vương phi đội lốt quỷ?

Uy Thất Thất băng qua khắp các phố lớn ngõ nhỏ, rốt cuộc dừng lại trên đường phố Trường An sầm uất, nghe nói Trường An cổ đại là nơi phồn hoa đô hội, quả không ngoa chút nào. Việc kinh doanh buôn bán tấp nập, các sạp hàng bày la liệt, ca hát tạp kỹ, xem tướng số chẩn bệnh, còn cả tửu lâu, kỹ viện, ha ha, có đủ tất cả mọi thứ.

Thất Thất giật mình mở to hai mắt nhìn, cảm giác nơi nơi đều là bạc trắng lóa, chỉ cần Uy Thất Thất tích cóp được một khoản tiền riêng, là có thể trở thành một cô chủ ở Đại Hán, cũng giống với khi ở xã hội hiện đại, là một cô gái có tiền có của. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Vương gia phải đồng ý mới được, nếu chàng ta không đồng ý cũng mặc xác, Uy Thất Thất đâu có xuất giá thật, chỉ vì bảo toàn tính mệnh mà thôi.

Uy Thất Thất siết chặt nắm tay, cô muốn sống dựa vào sức mình ở Đại Hán, quan trọng hơn, đối tượng kiếm ra tiền lại là nữ nhân. Uy Thất Thất muốn trở thành tiểu phú bà giàu sang bậc nhất ở Đại Hán, ánh hào quang tỏa khắp người cô, xem còn ai dám coi thường xấu nữ này.

“Vương phi, Vương phi... Đừng chạy nữa, bọn thuộc hạ chịu không nổi rồi!” Bốn hộ vệ chạy tới nơi, mồ hôi đầm đìa trên trán, miệng thở phì phò, nha hoàn Tiểu Đào đã sớm không thấy bóng dáng đâu, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của bọn họ, Thất Thất che miệng cười phá lên.

“Được rồi, tôi sẽ đi chậm lại!”

Uy Thất Thất chống một chân trên đất, đăm chiêu nhìn đường phố Trường An, cô cần mở một cửa hàng, ưu tiên vị trí thuận tiện, song trước hết phải giấu Vương gia đã, nhưng lấy đâu ra bạc bây giờ, chẳng lẽ lừa bạc của Vương gia, hay đơn giản là cướp? Phương pháp nào cũng không ổn, không đúng nha, Thất Thất vỗ đầu một cái, cô là Vương phi, có thể tha hồ tiêu sài tiền của Lưu Trọng Thiên, ai bảo chàng ta cưới cô chứ, cũng nên trả một chút phí bồi thường mới phải.

Đang suy tư, phía trước truyền tới từng hồi chiêng trống êm tai, đoàn người ngựa trên đường đều lập tức dẹp sang một bên, Thất Thất đi xe đạp nên hiển nhiên đứng ngay giữa đường, hộ vệ nhanh chóng kéo cô trốn sang một bên.

Là kẻ nào vậy, Thất Thất ló đầu ra quan sát, phát hiện phía trước có hai hàng nữ tử vận bạch y, người nào người nấy đều thanh lịch nhã nhặn, ở giữa hai hàng là một gã nam nhân vận áo trắng ngồi trên chiếc ghế kiệu cáng tre, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ con nhà gia giáo, ngạo khí ngút trời, có chút lãng tử, không biết là người nào, mà lại diễu võ dương oai như vậy.

“Hắn là ai vậy? Còn dẫn theo cả đám 5-6 người!” Thất Thất hỏi hộ vệ bên cạnh.

“Bẩm Vương phi, là Lục Vương gia Lưu Huyền Cát, lục đệ của Vương gia, chớ nên chọc vào ngài ấy!”

“Tính ra, tôi còn là hoàng tẩu của hắn, tại sao phải nhường đường cho hắn!” Thất Thất nói với vẻ không phục.

“Bỏ đi, tốt hơn hết không nên gây chuyện với Lục Vương gia này, chuyên môn thích vơ vét mỹ nữ, ngay cả Hoàng thượng cũng không trị nổi ngài ấy. Bởi vì Thái hậu nuông chiều vị Lục Vương gia này!”

“Là cường hào ác bá sao?”

“Không phải, nữ nhân trông thấy ngài ấy liền bằng lòng đi theo, ngài ấy trước giờ không cưỡng ép ai cả! Tự xưng là Bạch Diện Tu La!”

“Bạch Diện Tu La? Có mà bạch diện bánh bao ý!” Uy Thất Thất không khách khí châm chọc.

Ánh mắt Lục Vương gia Lưu Huyền Cát bỗng dừng trên người Uy Thất Thất, hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào ăn mặc kiểu này, dáng vẻ còn xấu xí như thế, có điều vẻ ngạo mạn lẫn khinh miệt hiện trên mặt Thất Thất, lại khiến hắn có phần không vui. Nữ nhân nào trông thấy hắn cũng có vẻ si mê, chỉ cần hắn thích cô nào, đều có thể dễ dàng ôm vào lòng, cho nên mới gọi là Bạch Diện Tu La.

Chiếm được lòng nữ nhân là sở trường của Lưu Huyền Cát, đương nhiên hắn chẳng phải nam nhân lăng nhăng, hắn chỉ trêu ghẹo nữ nhân hắn thích, phủ đệ Lục Vương gia ngoại trừ mình hắn là nam nhân ra, còn đâu toàn là nữ nhân, thậm chí cả gia đinh và quản gia, có vô số nữ nhân cho hắn thị tẩm, dù chỉ một đêm, những nữ nhân đó sẽ say đắm vây vòng tròn quanh hắn.

Ánh mắt Lưu Huyền Cát vẫn dán chặt trên mặt Thất Thất, nữ nhân xấu xí mà lại có một đôi mắt mê hoặc, khiến người ta mơ màng miên man, xấu nữ kỳ lạ độc đáo. Hắn đương định dừng kiệu lại, bỗng phát hiện xấu nữ kia đi xe hai bánh, như một đóa hoa sen màu phấn hồng khẽ bay trong gió, nhanh chóng chuồn vào một ngõ nhỏ, bốn hộ vệ phía sau bám đuổi sát sao.

Lưu Huyền Cát khép hờ mi mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, lẽ nào nữ nhân xinh đẹp đã ngắm đủ rồi, sao bỗng nhiên cảm thấy xấu nữ kia có sức mê hoặc lòng người khôn xiết.

“Dừng lại!”

Cỗ kiệu ngừng lại, Lưu Huyền Cát phe phẩy chiếc quạt trong tay “Lan Kiếm, Yên Tú đi theo bổn vương, còn đâu hồi phủ trước đi!”

“Vâng! Vương gia!”

Lưu Huyền Cát dẫn hai tỳ nữ theo, tiến vào ngõ nhỏ kia, vừa đi vừa cảm thấy mình thật nực cười, sao lại có hứng thú với một xấu nữ, nhưng chiếc xe nhỏ kia của cô trông cũng không tệ chút nào.

Lưu Huyền Cát băng qua ngõ nhỏ, liếc nhìn thấy Uy Thất Thất, còn cả bốn hộ vệ kia nữa, bọn họ đang đứng trước một cửa hàng, hình như xấu nữ tỏ ra rất thích thú cửa tiệm kia, khoa tay múa chân nói chuyện gì đó với ông chủ cửa hàng, chợt cười phá lên vui vẻ, nụ cười đó tuyệt không câu nệ, duyên dáng, mang theo mấy phần sức sống.

Quả là một xấu nữ mê hoặc, tóc đuôi ngựa buộc cao, dải ruy-băng nhỏ trên xiêm y bay phất phơ, ngón tay ngọc thuôn dài giữ chặt phía đầu xe, bàn chân đung đưa, gương mặt tràn đầy vẻ tự tin.

“Được, cứ như vậy đi, tôi biết rồi, cám ơn ông chủ!” Thất Thất cảm tạ ông chủ xong, quay đầu liếc nhìn bốn hộ vệ “Các anh đuổi theo có mệt không?”

“Mệt, mệt chết đi, đừng chạy nữa có được không!” Hộ vệ lau mồ hôi, nếu Uy Thất Thất còn phóng như vậy nữa, bọn họ sẽ không đủ sức chạy đuổi theo.

“Ngày mai tôi nhờ thợ thủ công làm cho các anh mỗi người một chiếc xe đạp!”

“Nhưng bọn thuộc hạ không biết đi thế nào!” Hộ vệ gãi gãi đầu, có chút khó xử.

“Tôi dạy các anh! Bây giờ bắt đầu luôn, dù sao hôm nay vẫn còn sớm.” Uy Thất Thất nhảy xuống xe, đưa xe cho một hộ vệ “Nhất định phải học được, bằng không lần sau sẽ cho các anh rớt lại phía sau!”

Hộ vệ đón lấy chiếc xe đạp, nhìn quanh một vòng, có vẻ hưng phấn, học theo bộ dáng Thất Thất nhấc chân lên đạp, tay run run, đi không vững, uỵch uỵch… té lăn xuống đất, Thất Thất bật cười ha hả, cảm thấy biểu hiện của hộ vệ khá khôi hài, bước tới đỡ hắn dậy, nhẫn nại hướng dẫn hắn biết cách giữ thăng bằng.

Đại khái Uy Thất Thất mất ba canh giờ mới dạy xong cho bốn hộ vệ cách đi xe đạp, bốn hộ vệ mặt mũi bầm dập do té ngã nhiều lần, nhưng sau khi học xong, đều hân hoan phấn khích nhảy nhót.

“Về nhà thôi! Tất cả sẽ bắt đầu từ ngày mai, muôn năm!” Uy Thất Thất siết chặt nắm tay, phấn khởi trèo lên xe đạp, phi như bay về phía trước, hộ vệ phía sau đành bất đắc dĩ đuổi theo bạt mạng.

Lưu Huyền Cát đứng ngây ra như phỗng, xấu nữ này rốt cuộc là ai thế, tại sao nàng thần kỳ như vậy, hoạt bát đáng yêu, phong thái khác người, nếu nàng không xấu như vậy, hôm nay hắn nhất định phải mang nàng về phủ đệ, chiếm được lòng nàng.

“Đuổi theo nữ nhân kia, tìm hiểu xem nàng là ai!” Lưu Huyền Cát ra lệnh cho hai tỳ nữ, họ liền bám đuôi theo sau.

Trời tối rồi Uy Thất Thất mới quay về vương phủ, cô mệt mỏi rã rời, cũng đói bụng muốn chết, vừa vào cửa đã bị Lưu Trọng Thiên tức giận túm lấy cổ tay lôi đi xềnh xệch, đám hộ vệ phía sau ai nấy đều đầm đìa mồ hôi đứng ở cửa, thấy Vương gia và Vương phi đi rồi, mới ngồi phịch xuống đất kêu ai oán.

Quản gia Lưu Toàn nhìn bọn họ với vẻ kỳ lạ, một hộ vệ trong số đó cũng ngước nhìn Lưu Toàn, thiếu chút nữa bật khóc “Vương phi thật không dễ hầu hạ chút nào, chân chúng tôi sắp gãy tới nơi rồi.”

Lưu Toàn nhìn bọn họ với vẻ sầu não, lại liếc nhìn chiếc xe đạp bị quăng sang một bên, đây đúng là một bà cô, Tam Vương gia rốt cuộc rước nữ nhân quái quỷ nào về vậy.

Lưu Trọng Thiên kéo lết mạnh Uy Thất Thất vào phòng, sau đó hung hăng đẩy cô ngã xuống giường, khuôn mặt chàng cực kỳ phẫn nộ, thoạt nhìn trông chàng càng thêm uy nghiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.