Lưu Trọng Thiên vươn tay ra, thương tiếc nhìn Uy Thất Thất, đương định nói gì đó, hai binh lính dìu Ngô Trung Nghĩa tiến vào, sắc mặt Ngô Trung Nghĩa vàng vọt, suy yếu vô lực, đau đớn chỉ vào Uy Thất Thất.
“Vương gia, ngài không được thiên vị Vương phi, cô ta muốn hại chết thần!”
“Chẳng phải ngài vẫn chưa chết ư!” Thất Thất không chịu tỏ ra yếu thế trả đũa lại.
Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất, nhất thời không biết nên làm sao cho phải, Thất Thất vẫn không chịu nhận sai, trước mặt Ngô Trung Nghĩa, cũng không tài nào khuyên giải nổi Thất Thất, không còn cách nào khác, chàng đành gọi một binh lính tới, ra lệnh.
“Trói Uy Thất Thất lên cọc gỗ, một ngày một đêm không cho ăn uống, đó là hình phạt, lập tức chấp hành!”
“Vương gia...” Binh lính có phần khó xử, khi trông thấy ánh mắt u ám của Lưu Trọng Thiên, thì không dám nói thêm gì nữa, gắng gượng bước tới trước mặt Uy Thất Thất “Thất, Thất tướng quân!”
“Hừ, có gì nghiêm trọng chứ, chẳng phải chỉ trói thôi sao?” Thất Thất đi theo binh lính ra ngoài, khi ngang qua người Ngô Trung Nghĩa, thì lè lưỡi, nhỏ giọng nói với hắn “Coi chừng đấy, biết điều hãy xéo đi, mưu kế của bà đây vẫn chưa hết đâu, lần này chẳng qua đã tính sai!”
“Vương gia, Vương phi uy hiếp thần...” Ngô Trung Nghĩa chưa kịp nói xong, bụng lại sôi réo cuồn cuộn, hắn thống khổ khom lưng chạy ra ngoài, đâu còn lòng dạ nào cáo trạng.
Uy Thất Thất bị giải ra ngoài, Lưu Trọng Thiên cảm thấy lo lắng bất an, chàng trở về trước thư án nhưng chẳng còn tâm trí đâu nghĩ tới chính sự, trong lòng toàn hiện lên bóng dáng Uy Thất Thất, phải chăng trừng phạt có phần nặng quá? Uy Thất Thất gầy yếu như vậy, nhất định không chịu đựng nổi, nhưng đường đường là Vương gia không thể vì Thất Thất là Vương phi mà thiên vị cô, hơn nữa nói lý ra, Lưu Trọng Thiên đã che chở cô những hai lần.
Tiểu nữ nhân tùy hứng làm càn, cần phải nghiêm trị, bằng không chẳng phải sẽ xem thường vương pháp ư. Hôm nay hạ thuốc xổ, nếu còn dung túng, ngày mai không biết chừng sẽ bỏ thuốc độc, Lưu Trọng Thiên tự dằn lòng, dần dần hạ quyết tâm.
Sắc trời càng lúc càng tối, binh lính bưng đồ ăn tới, Lưu Trọng Thiên nhìn lướt qua đôi chút, chẳng muốn ăn tẹo nào, không biết một ngày một đêm không ăn không uống sẽ thế nào, bữa tối không ăn cũng không sao, nhưng ngày mai khi mặt trời lên cao, không biết Thất Thất có trụ nổi hay không. Lưu Trọng Thiên đứng lên, dạo bước ra khỏi đại bản doanh.
Bên ngoài ánh trăng sáng tỏ chiếu lên sân bãi giữa doanh trại, Uy Thất Thất bị trói trên cọc gỗ, bên cạnh có binh lính trông coi, Lưu Trọng Thiên có hơi xúc động, chàng muốn chạy tới cởi trói cho Thất Thất, nhưng Lưu Trọng Thiên biết chàng không thể làm vậy, mọi người trong doanh trại đang nhìn chàng, là Vương gia đồng thời là thống soái, chàng nhất định phải kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Lưu Trọng Thiên vẫn không yên lòng, làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh Uy Thất Thất bị cột trên cọc gỗ. Một đêm này, Uy Thất Thất bị trừng phạt về mặt thể xác, còn Lưu Trọng Thiên lại bị trừng phạt về mặt tinh thần, gần như cả đêm đó chàng chẳng chợp mắt.
Trời vừa sáng, Lưu Trọng Thiên liền sải bước ra ngoài đại bản doanh, tới trước cọc gỗ, trông thấy Uy Thất Thất đương cúi đầu xuống, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, vừa đói vừa khát, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, cô cố sức ngủ, nhưng lại không ngủ được, bị trói thế này mệt chết mất.
Nữ thừa kế của Uy Thị sao lại ra nông nỗi này, bị trói lên cọc gỗ, ngẫm lại trước đây tự do nhàn nhã biết bao, nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày xui xẻo như hôm nay, có thể do trước đây tác oai tác quái, không ai dám làm gì cô, chỉ cần một câu nói của ông nội là có thể lập tức dẹp yên mọi chuyện. Hiện tại Uy Thất Thất đành phải chấp nhận vận rủi, Vương gia thối tha chết tiệt, sao không bảo vệ cho cô chứ?