Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 74: Chương 74: Tai họa chết người




Uy Thất Thất thấy Lưu Trọng Thiên lê bước tới gần, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn “Vương gia, cánh tay tôi sắp gãy tới nơi rồi, chẳng hay có thể cởi trói được không!”

“Hỏi thừa, sao có thể được!”

Lưu Trọng Thiên nhìn những vết đỏ hằn in trên cánh tay mảnh mai của Thất Thất, trong lòng bất giác xót thương “Xế chiều hôm nay, bổn vương tới đón cô!” Dứt lời bước nhanh qua, cũng không thèm quay đầu lại nhìn Thất Thất.

Cái tên máu lạnh vô tình, sao chàng ta có thể làm vậy chứ? Một chút tình cảm cũng không có, dù sao mình cũng là nữ nhân đã bái đường cùng chàng ta, trên danh nghĩa cũng đã là phu nhân của chàng, thật là, ai lấy phải phu quân như vậy, rõ là đen đủi tám đời, đúng là vì đại nghĩa diệt thân, nếu như phạm vào tử tội, Lưu Trọng Thiên nhất định sẽ chém đầu cô.

Uy Thất Thất thiếu chút nữa bật khóc, xuyên không trở về đi, ông trời ơi, đây chẳng phải đày đọa người ta sao? Nhưng ông trời chẳng có chút phản ứng nào, phải chăng đang cười nhạo cô, muốn cô mất mặt, không được, phải kiên trì, không thể để bọn họ coi thường.

Thất Thất cảm thấy mặt trời đang lên cao dần, ánh nắng chói chang chiếu rọi người cô, vấn đề không nằm ở chỗ đói bụng, mà là cô đang khát nước chết đi được, một ngày một đêm không ăn không uống, chẳng thà đánh đòn còn hơn, sớm biết thế cứ để Lưu Trọng Thiên đánh mông cô cho xong, giờ đây quả thực chẳng khác nào tai họa chết người.

“Vương gia đâu?” Uy Thất Thất nóng quá không chịu nổi, liền hỏi binh lính.

Binh lính cũng nóng muốn chết, nếu không vì trông coi Uy Thất Thất, hắn đã sớm đi tắm rửa rồi “Đang ngủ!”

Uy Thất Thất đổ mồ hôi ròng ròng, không uống nước mà sao vẫn ra mồ hôi vậy, không phải sắp biến thành cái xác khô đấy chứ? Lưu Trọng Thiên còn đang ngủ, thật biết hưởng thụ, kiểu trừng phạt vừa hiểm vừa độc, phơi nắng tróc da thế này chàng ta cũng nghĩ ra được.

Ngô Trung Nghĩa vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền vào trong sân bãi, trông thấy Uy Thất Thất bị trói, phấn khích xoay vài vòng quanh Thất Thất.

“Ồ! Vương phi, xem ra Tam Vương gia cũng không biết thương hương tiếc ngọc nhỉ, ái chà, quên mất, Vương phi nào phải hương, cũng chẳng phải ngọc, là cỏ thôi!”

Ngô Trung Nghĩa quả là liều lĩnh, dám cười nhạo Uy Thất Thất, ngàn vạn lần đừng thả cô ra, bằng không lần này cô nhất định khiến Ngô Trung Nghĩa sống dở chết dở, để hắn biết rằng cười nhạo Uy Thất Thất sẽ có hậu quả thế nào.

“Đừng vội, Ngô Trung Nghĩa, lát nữa thôi, khi Vương gia thả cây cỏ nhỏ này ra, ‘ngày tháng tốt lành’ của ngài sẽ tới đó, tôi là Vương phi, do đích thân Hoàng thượng sắc phong, ngài là cái thá gì chứ? Một tên giám quân mà thôi, cho dù cây cỏ nhỏ này giết chết Ngô Trung Nghĩa, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt vài roi, ngài chớ có đi, chúng ta sẽ tiếp tục.”

Ngô Trung Nghĩa sợ toát mồ hồi, Uy Thất Thất nói quả thực có lý, nếu tiếp tục đấu với Vương phi, nhất định mình sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, hắn đương định nói gì đó, đột nhiên bụng đau dữ dội, bước đi xiêu vẹo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, được binh lính dìu đỡ, chạy thốc vào nhà vệ sinh.

Ngô Trung Nghĩa bị tiêu chảy suốt một ngày trời, không bò dậy nổi, hắn nghĩ tới những lời nói của Uy Thất Thất, lòng bỗng thấy bực bội, xấu nữ này dù sao cũng là Vương phi, Lưu Trọng Thiên không thể không che chở cô ta, cứ tiếp tục thế này, Ngô Trung Nghĩa hắn chẳng phải sẽ bị nữ nhân kia hành hạ tới chết ư, dù cho không chết, cũng sẽ tổn thọ, không được, hắn nhất định phải tìm ra lý do rời khỏi đây.

Ngô Trung Nghĩa hiện tại tin thật rồi, Lưu Trọng Thiên chẳng những lấy phải một xấu nữ, mà còn là một ma nữ, một nữ nhân còn có thể chinh chiến sa trường, bày mưu đánh lui quân địch, bây giờ không đi, sẽ không giữ được cái mạng nhỏ này mất.

Khi hoàng hôn sắp buông xuống, Uy Thất Thất cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đói khát không chịu nổi, suy nhược mệt mỏi, sao vẫn chưa kết thúc vậy, chẳng phải một ngày một đêm sao? Không phải Vương gia quên chứ?

Lưu Trọng Thiên căn đúng thời gian, bước ra khỏi đại bản doanh, tới trước cọc gỗ, sai binh lính cởi trói, dây thừng vừa cởi xong, Thất Thất đổ oặt người xuống đất, Lưu Trọng Thiên vội ôm lấy cô, Thất Thất gắng gượng mở mắt ra, liếc nhìn Lưu Trọng Thiên.

“Vương gia... Hix... Tai hại chết người!” Dứt lời nhắm nghiền mắt lại, cơ thể bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.