Thất Thất nghe Lưu Trọng Thiên nói thế, cũng khiếp vía, ai biết đầu rắn còn có sự khác biệt chứ, chẳng phải cùng màu xám đen sao? Vì thế cô nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ tủi thân, không dám ho he nữa, mang dáng dấp của một người đã làm sai chuyện gì đó.
Lưu Trọng Thiên đỡ cô đứng dậy khỏi mặt cát, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng “Sau này nhất định phải nghe lời, không được như vậy nữa, bổn vương vừa rồi bị cô hù chết đấy!”
“Nghe lời, tôi nghe lời!”
Thất Thất ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, cô biết mình vừa lỗ mãng thiếu chút nữa phạm sai lầm, đành phải giả bộ như một chú chim nhỏ nép vào người khác, đôi mắt sáng ngời, mang vẻ quyến rũ, khiến Lưu Trọng Thiên mê muội tức thì.
Song chuyện phát sinh kế tiếp, Thất Thất cũng không rõ tại sao lại như vậy. Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt cánh môi Thất Thất, không kìm lòng nổi cúi đầu xuống, hôn cô, nụ hôn đó dịu dàng nhẹ tựa lông hồng, khiến trong lòng Uy Thất Thất chợt dâng lên cảm xúc ấm áp.
Lưu Trọng Thiên tiếp tục vuốt ve xuống cổ Thất Thất, hôn ngày một sâu thêm. Thất Thất đã không còn bó ngực nữa, chống đỡ yếu ớt phía trước người chàng, khiến ngọn lửa dục vọng của chàng nhanh chóng bùng phát. Chàng tất nhiên nảy sinh ham muốn mãnh liệt, muốn chiếm đoạt nữ nhân trong lòng.
Chàng là Vương gia, cô là Vương phi của chàng, để cô thỏa mãn dục vọng của chàng, chẳng có gì đáng trách, vốn là lẽ đương nhiên.
Uy Thất Thất cảm thấy nụ hôn kia càng ngày càng điên cuồng, thân hình Lưu Trọng Thiên cao lớn, oai phong gần như ôm gọn lấy cô, bàn tay to lớn tùy ý vuốt ve bộ ngực cô qua lớp quần áo.
Uy Thất Thất ngượng chín mặt cố giãy thoát khỏi vòng tay của Lưu Trọng Thiên, nhanh chóng chạy về hướng doanh trại. Chỉ còn lại mình Lưu Trọng Thiên đứng ngẩn ngơ trong sa mạc, chuyên chú trông theo bóng dáng Thất Thất, bất đắc dĩ thở dài. Sao chàng lại có ý nghĩ không an phận với xấu nữ này chứ, còn không kìm lòng nổi mà hôn cô, thậm chí giờ này khắc này luôn nghĩ đến cô nữa? Tất cả là do ánh mắt kia đã mê hoặc chàng.
Đêm hôm đó, Thất Thất đã sớm trốn ở trong giường, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu, sẽ không động lòng với cái tên Tam Vương gia lạnh lùng kia chứ, không thể nào, Uy Thất Thất cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không được yêu bất kể một ai ở Đại Hán, cô là Uy Thất Thất ở xã hội hiện đại văn minh, Đại Hán không phải nơi cô thuộc về, cho nên lúc rời khỏi đây không muốn phải bận tâm chuyện gì.
Nhưng Thất Thất vừa nghĩ đến việc rời khỏi Đại Hán, thì bỗng có cảm giác không nỡ, bắt nguồn từ chính Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên. Nụ hôn chết tiệt, tại sao Lưu Trọng Thiên nhất định phải trêu chọc cô, một nữ nhân xấu xí, lẽ nào chàng ta không cảm thấy chán ghét sao?
Đương nghĩ tới cảm giác phiền lòng này thì Lưu Trọng Thiên tiến vào bình phong, Thất Thất lập tức nhắm mắt lại, vờ ngủ say. Lưu Trọng Thiên đứng một lúc trước giường, sau đó lặng lẽ đi tới trước thư án đọc sách, Uy Thất Thất lúc này mới thả lỏng tâm tình, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Thất Thất bị tiếng nói chuyện của binh lính bên ngoài lều làm thức giấc, Lưu Trọng Thiên hình như ngủ khá say, chàng cũng nghe thấy tiếng động đó, mở choàng mắt ra.
Thất Thất lúc này mới phát hiện, cánh tay Lưu Trọng Thiên đang khoác lên người cô, thân mật ôm lấy cô, xem như cô thực sự trở thành Vương phi của chàng. Lưu Trọng Thiên rõ ràng đương chiếm tiện nghi của cô, nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày.
Bên ngoài đại bản doanh một binh lính lớn tiếng bẩm báo “Vương gia, nửa đêm mà Ngô giám quân vẫn chưa về, mất tích rồi!”
“Khi nào thì phát hiện ra?” Giấc ngủ của Lưu Trọng Thiên bị quấy rầy, bực mình ngồi thẳng dậy, vội vã mặc y phục vào, ra khỏi bình phong, ngạc nhiên nhìn binh lính kia, Ngô Trung Nghĩa lại đang làm trò quái gì đây.