Tiết học kết thúc, Azuna đến chỗ Ritsuka rủ cô xuống căn tin Học viện ăn chút gì đó, Ritsuka đang định từ chối thì nữ sinh hôm trước gọi cô đến bảng thông báo của trường chạy tới chỗ cô và Azuna nói có người cần gặp cô. Nghe vậy Ritsuka và Azuna đi ra cửa lớp thì thấy một chàng trai trên mặt luôn treo một nụ cười giả tạo. Sau khi thấy Ritsuka đã đứng trước mặt mình, cậu ta liền nói : - “Ritsuka Tachiban, Chủ tịch Hội học sinh có chuyện muốn gặp cậu.”
- “Họ tìm thấy mẹ tôi rồi sao ?” Ritsuka bất ngờ hỏi. - “Tôi chịu.” Cậu ta trả lời nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười đó trông như một hình nhân chỉ biết nói. - “Để tớ đi với cậu.” Azuna đi đến bên Ritsuka sắc bén nói.
- “Không được, bạn không được đi chỉ có mình cậu ta đi thôi.” Vẫn nụ cười đó hắn giơ tay ngăn cản Azuna. - “Hừ, ai biết rằng đây có phải một cái bẫy hay không.” Azuna lạnh lùng nói.
- “Không sao đâu Azuna. Sẽ không có chuyện gì đâu” Ritsuka vui vẻ nói rồi cô vội đuổi theo cậu học sinh vừa nãy. Cậu ta dẫn Ritsuka đến dãy hành lang của phòng thư viện số 3, vẫn đi trên con đường đó, vẫn cái cầu thang đó nhưng lần này cô lại cảm thấy sợ hãi. Đi đến bậc cuối cùng của chiếc cầu thang xoáy dẫn lên phòng thư viện số 3, cô bỗng chần chừ. Ritsuka định hỏi cậu nam sinh chuyện gì đó thì bỗng cô thấy trên cổ cậu ta có một hình xăm. Hình xăm đó là một ngọn lửa nhỏ, bên trong ngọn lửa là một cái mắt trông thật đáng sợ. Cuối cùng cũng đến trước cửa của phòng thư viện số 3, cánh cửa nặng nề đó cũng tự động mở ra, bước vào phòng cô quay đầu lại nhìn cậu học sinh lúc nãy thì đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Cánh cửa thư viện cũng tự động đóng lại giống như lần đầu tiên cô đến, tự đóng tự mở thật thần kì. Mọi vật trong phòng cũng giống như lần đầu tiên cô đến, chỉ khác là lần đầu cô đến thì có 4 người con trai đều ngồi ở bàn còn lần này thì khác, chỉ có ba người. Mỗi người một chỗ riêng, không một tiếng động, bầu không khí trong phòng im lặng một cách đáng sợ. Shiki Natsumezaka nghiêm túc ngồi ở chiếc bàn dài, có vẻ cậu ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó. Mage Nanashiro nằm trên chiếc ghế sofa ở trong góc phòng. Urie Sogami đứng ở trên tầng hai của phòng thư viện nhìn xuống bên dưới, tay câu ta vẫn cầm một bông hoa hồng như lần đầu cô nhìn thấy. Đang ngẩn người nhìn xung quanh thư viện bỗng một tiếng chó quen thuộc của loài Pomeranian vang lên khe khẽ. Cô nhìn về phía phát ra tiếng kêu thì thấy chú chó Pomeranian cô gặp ở nhà Rem chui ra từ gầm bàn của chiếc bàn dài chạy đến chỗ cô. Cô vui vẻ ngồi xuống xoa đầu chú rồi hỏi :
- “Nhóc cũng tới trường à ?”
Có vẻ như chú chó Pomeranian rất thích được Ritsuka vuốt ve mình nên gương mặt chú rất hưởng thụ cái xoa của Ritsuka. Đang xoa đầu Pomeranian thì một bông hồng xuất hiện trước mặt Ritsuka. Cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên thì thấy một chàng trai với gương mặt ấm áp, đang mỉm cười :
- “Ta lại gặp nhau rồi, nàng bướm yêu dấu. Em còn nhớ tôi không ?”
- “A..”
- “Nhìn gương mặt này của em có vẻ em đã quên tôi rồi. Tôi là Urie Sogami. Hân hạnh được gặp em. Em hãy đá tên Rem ngốc đó mà về với đội của tôi đi. Tôi sẽ khiến trái tim em đập loạn nhịp” Urie đưa bông hồng về chỗ mình, đỡ Ritsuka đứng dậy rồi cúi sát lại, nháy mắt nói với cô. Câu nói của Urie đã khiến Ritsuka đỏ mặt và lùi lại một bước, chú Pomeranian đứng bên cạnh tức giận khi mình bị đá sang một bên. Shiki đẩy ghế đứng dậy đi về phía Ritsuka :
- “Đáng yêu thật đấy ! Đừng chọc cô ấy nữa, Urie. Em không sao chứ ? Như Urie nói, chắc bọn anh nên giới thiệu lại. Anh là Shiki Natsumezaka. Anh đã nghe Rem kể hết mọi chuyện của em, thật đáng thương. Cứ nói anh nghe nếu em có việc gì cần giúp đỡ.” Giọng Shiki nghe thật rùng rợn : “Em thật tội nghiệp. Tôi thấy rùng mình khi nghĩ rằng liệu chuyện kinh khủng gì sẽ còn xảy ra với em.” Gương mặt Shiki ngày càng trở nên phấn khích.
Một bàn tay đặt lên vai của Shiki ngăn lại những lời nói kinh khủng sẽ còn tiếp diễn từ miệng của cậu - con người có máu M, chủ nhân của bàn tay đó mạnh mẽ nắm lấy bả vai Ritsuka kéo lại gần mình, nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mắt mình nói :
- “Shiki lúc nào cũng đáng sợ như vậy. Nếu có gì cần giúp đỡ cứ tìm Mage Nanashiro là anh đây.” Ritsuka đỏ mặt nhưng cô nhanh chóng đẩy Mage ra giận giữ quát :
- “Mấy người làm gì vậy.”
- “Đừng ngại ngùng. Anh sẽ bảo vệ em khỏi bất cứ ai.” Mage hùng hồn nói như một tên côn đồ.
- “Không, tôi xin miễn ạ.” Ritsuka tức giận.
Lời cô vừa thốt ra khiến Mage giật mình, Shiki ngạc nhiên còn Urie ôm bụng cười sặc sụa, chế nhạo nói :
- “Tội nghiệp Mage bị nàng bướm tránh xa.”
- “Im đi, tên phá đám.” Mage giận quá hóa thẹn nói.
- “Lại đây nào, nàng bướm của ta.”
Rồi một trận cãi tay đôi một cách trẻ con giữa hai người đàn ông bắt đầu từ đây .... - “Hoa bốc mùi chớ vẫy lung tung.”
- “Hừ coi cái tên đầy mùi mồ hôi nói gì kìa.”
- “Mồ hôi là biểu tượng của người đàn ông đấy.” ........ Trong lúc Urie và Mage cãi nhau thì Shiki lại gần Ritsuka nói :
- “Họ hay vậy đó, còn tôi thì...” Chưa nói hết câu thì Shiki đã im bắt kêu một tiếng rồi cúi xuống nhìn chân mình. Thì ra là chú Pomeranian bị đá ra xa sau màn chào hỏi đầy tốt đẹp của ba trong bốn chàng hoàng tử Hội học sinh. Nhưng chú đã làm gì mà khiến cho Shiki phải kêu lên ? Lúc này, Ritsuka mới chú ý đến chân của Shiki thì cô thấy ... chú chó loài Pomeranian đang ngoạm một mảng thịt ở chân của Shiki. Vâng, Pomeranian cắn Shiki !!! Shiki cúi người xuống xác Pomeranian lên một cách nhẹ nhàng. Cậu dùng khuôn mặt đáng sợ nói với chú chó loài Pomeranian một cách cũng ... rất đáng sợ :
- “Đau đấy, cún à. Ta có nên cho mày an giấc không nhỉ ?” Pomeranian xù lông, vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay và con người đáng sợ này.
Ritsuka nhìn xang hai bên : một bên là hai người con trai đang cãi tay dôi, một bên là một người con trai và một chú chó. - “Mấy cậu đang làm gì vậy ?” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía trước.
Rem vào phòng từ lúc nào mà cô không hay. Cậu đang cầm một tập hồ sơ gì đó nhìn về phía cô, ba người con trai của Hội học sinh và chú chó Pomeranian. Rem đặt tập hồ sơ xuống bàn rồi đi về phía Ritsuka nói :
- “Cảnh sát vừa gọi điện tới.”
Chưa để cậu nói hết câu, Ritsuka đã vội vàng cắt ngang :
- “Không lé ... mẹ tôi ....”
- “Họ vừa mới bắt được dữ liệu GPS từ điện thoại bà ấy.” Dừng lại trước mặt Ritsuka, Rem từ tốn nói.
- “Mẹ tôi đang ở đâu ?” Ngược lại với Rem, Ritsuka rất khẩn trương.
- “Quận Nagano, gần Karuizawa.”
- “Nagano ?” Ritsuka tự nói
- “Có gợi cho cô điều gì không ?” Ba người con trai im lặng như đợi tin tức từ câu trả lời của cô.
- “Nhà của người ông quá cố của tôi ở đó.”
- “Ông ta nghiên cứu về ác quỷ và ma cà rồng đúng không ?” Rem đi về phía cửa thư viện.
- “Vâng, những tài liệu mà ông nghiên cứu vẫn còn ở đó.” - “Đi thôi. Có thể ta sẽ tìm ra manh mối ở đó.” Rem mở cửa nói với 4 người trong phòng.