~~ Trên xe Rem ~~
- “Tôi không hiểu. Căn nhà trở lại bình thường và cảnh sát không tin chuyện của mẹ tôi. Bọn họ chính là kẻ đã lục soát nhà của tôi, bắt mẹ tôi đi....” Ritsuka kích động nói.
- “Và rồi họ cố gắng mang cô đi ?” Rem cắt ngang lời của Ritsuka.
- “Vâng. Họ đã hỏi tôi về bị trí của quyển sách cấm Grimoire.”
- “Quyển Sách Cấm Grimoire ?” Rem nhíu mày.
- “Grimoire là phép thuật phải không ? Tại sao họ lại hỏi tôi như vậy ? Tôi không hiểu ?”
- “Cô biết Grimoire là gì không ?” Rem bỗng lên tiếng hỏi.
- “Người ông quá cô của tôi nghiên cứu về Dân Tộc Học. Ông ấy nghiên cứu về thuật gọi hồn phương Tây, phép thuật, ma cà rồng và một số thứ siêu nhiên nên tôi cũng biết một chút.” Trong lúc cô nói thì chiếc xe chở Rem và Ritsuka đã tiến vào ngôi biệt thự to lớn của nhà Kaginuki.
Rem dẫn Ritsuka vào trong biệt thự. Cánh cửa của ngôi biệt thử vừa mở thì hai hàng người hầu đứng hai bên đã đồng thanh hô lên : “Mừng Ngài về nhà, Rem - sama.”
- “Đi theo tôi.” Rem đưa cặp sách của mình cho người đàn ông mặc bộ đồ quản gia đứng đầu đám người hầu kia rồi bình tĩnh dẫn Ritsuka vào phòng khách.
Hai người vừa ngồi xuống ghế thì hàng loạt điểm tâm và trà được bưng lên để trên mặt bàn. Rem thong thả cầm tách trà lên nói :
- “Đây chỉ là phòng đoán của tôi. Tôi nghĩ nhà cô bị lục soát, mẹ cô biến mất và vụ nộp đơn báo cáo cô vi phạm nội quy Học viện có liên quan tới nhau. Có vẻ trong Học viện có nhiều học sinh là Tông đồ ma quỷ.”
- “Tông đồ ma quỷ ?” Ritsuka thắc mắc.
- “Trong tờ giấy đó nói cô có liên quan.” Rem đưa tách trà lên thổi hơi khói đi.
- “Đâu có. Tôi không biết chuyện này.” Ritsuka khó hiểu.
- “Có lẽ bọn chúng nghĩ Quyển Sách Cấm Grimoire đang ở nhà cô.” Ngón tay đang cầm tách trà của Rem khẽ níu chặt quai tách trà rồi lại buông lòng ra khi nghe Ritsuka nói :
- “Không có. Tôi không hề nghe mẹ tôi nhắc về chuyện đó. À....ừm.....Tôi sẽ liên lạc với cảnh sát nhờ họ tìm mẹ giúp tôi.” Ritsuka cúi mặt xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt để trên đầu gối mình lí nhí nói.
- “Tôi sẽ giúp cô liên lạc với cảnh sát, danh tiếng của gia tộc Kaginuki sẽ có tầm ảnh hưởng hơn.” Rem đưa tách trà lên miệng uống.
Uống xong cậu đứng lên định đi ra ngoài thì Ritsuka bỗng lên tiếng :
- “Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi và mẹ tôi....” Cô cúi người xuống cảm ơn
- “Đừng hiểu lầm. Tôi làm vậy không phải vì muốn giúp cô...” Ngừng một lát Rem lại nói : “Tôi chỉ muốn giữ gìn an ninh trật tự của Học Viện với tư cách là Chủ tịch Hội học sinh.” Nói xong Rem bỏ đi để lại một mình Ritsuka rơi vào trầm mặc.
Tiếng của một chú chó phía sau đã làm Ritsuka rơi khỏi sự trầm mặc. Cô quay lại nhìn thì thấy một chú chó loài Pomeranian đang vẫy đuôi ngẩng mặt lên nhìn cô. Cô lấy lại tinh thần ngồi xuống hỏi chú :
- “Em từ đâu ra vậy ?”
Chú chó “gâu” một tiếng rồi giơ 1 chân trước lên chỉ ra bên ngoài. Ritsuka bật cười bế chú lên rồi nhìn ra bên ngoài. Trăng đêm nay thật mảnh, thật mảnh. Liệu nó có phải là sự khởi đầu cho một câu chuyện đầy bí ẩn, chết chóc và ... đau thương ?
---- Ta là phân cách tuyến ----
~ Thứ ba ngày X tháng XX năm XXXX ~
~ 7h30 phút - Trên xe của Gia tộc Kaginuki ~
Bầu không khí trong xe bao trùm bởi sự im lặng. Nhưng sự im lặng đó chưa được bao lâu thì Rem đã lên tiếng phá hỏng nó :
- “Cô vẫn không thay đổi ý định à ?”
- “Hả? À vâng. Tối nay anh tôi sẽ từ Anh trở về, vậy nên tôi sẽ ở nhờ nhà của một người bạn cho đến lúc đó.” Có lẽ bầu không khí im lặng chút ít vừa nãy đã khiến cho tâm hồn cô bay bổng ra bên ngoài nên một lúc sau cô mới tiêu hóa được câu hỏi của Rem.
- “Nếu cô ở lại Gia tộc Kaginuki thì sẽ an toàn hơn.” Rem nhắm mắt dưỡng thần nói.
- “Nhưng...không sao đâu.” Ritsuka từ chối.
Rồi cả hai lại rơi vào sự im lặng. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước sân Học viện Academy Shiko. Tài xế xuống xe mở cửa cho Rem và Ritsuka xuống xe. Xung quanh lại nổi lên những lời bàn tán.
- “Xe của Rem - sama kìa. Xem ra hôm nay tớ gặp may rồi.” Nữ sinh A
Nghe thấy giọng của nữ sinh kia Ritsuka liền đoán sẽ có chuyện không hay xảy ra, cô cảm ơn Rem rồi chạy về lớp học của mình trước ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ của các học sinh có mặt trên sân trường. Sau khi thấy cô thì mọi người lại càng ngạc nhiên hơn, lời bàn tán cũng nhiều hơn trước.
- “Nhỏ đó làm gì trên chiếc Limousine của Rem - sama thế ?” Nữ sinh B.
- “Là nhỏ hôm qua bị gọi lên phòng thư viện số 3 phải không ?” Nữ sinh C.
- “Ritsuka Tachibana, học năm 2, lớp D sao ? Có chuyện gì xả ra với nhỏ đó vậy ?” Nam sinh A.
- “Dám quyến rũ Rem - sama thì liệu hồn nhé.” Nữ sinh D.
Và hàng ngàn lời bàn tán khác trên đường cô đến lớp học của mình nữa. Nghe những lời nói đó mà nụ cười trên môi Ritsuka cứng đờ, cô nghĩ thầm : “Không ngờ tin tức lại lan nhanh như vậy, chỉ mới vừa nãy thôi mà đã lan khắc Học viện rồi...Sau này chắc mình khó sống đây. Giá mà mình có thể thốt lên 'Không phải như mọi người nghĩ đâu' thì tốt biết mấy.” Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi tiếng hét của Azuna đang đứng ở trên tầng hai gọi cô : “Ritsuka.” sắc mặt của cô ấy thể hiện rõ sự lo lắng của mình. Ritsuka ngẩng mặt lên nhìn Azuna thì thấy cô ấy vội vã chạy xuống rồi ôm cô thật chặt :
- “May quá, mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì. Cậu không sao chứ ?” Azuna vừa mừng vừa lo nói.
- “Ừm. Mình không sao. Xin lỗi cậu.” Ritsuka cũng vòng tay qua ôm Azuna.
- “Ngốc quá! Sao lại xin lỗi mình chứ ? Chúng ta lên lớp thôi.” Azuna cốc đầu Ritsuka.
~~ Trên đường lên lớp ~~
- “Đáng sợ quá! Vậy là mẹ cậu đã bị bọn chúng bắt đi còn cậu may mắn được Rem - sama làm anh hùng cứu mĩ nhân nhỉ ? Haha.” Azuna vui đùa nói
- “Azuna.” Ritsuka nhăn mặt nói
- “Haha. Đừng giận đừng giận. Tớ nghĩ chắc cảnh sát sẽ tìm được mẹ cậu thôi. Nhưng mà Gia tộc Kaginuki quyền lực ghê ha ?”
- “Ừm... Tớ xin rút lại những lời nói hôm qua.” Ritsuka nhẹ nhành nói.
- “Hả ?”
- “Ý tớ là tớ xin rút lại những lời nói không tốt về Hội học sinh. Hôm qua Rem đã cứu tớ đúng hơn là vù trất tự của Học viện... nhưng dù gì hôm qua cũng là cậu ấy đã cứu tớ ....”
Thoáng cái cả hai đã đến lớp học và bắt đầu tiết học đầu tiên - Ngữ văn. Trong giờ học, Ritsuka mông lung nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi bất giác cô nghĩ đến chuyện của mẹ mình. Cô vẫn không hiểu rằng : “Tại sao mẹ cô lại bị bắt ? Tại sao luôn hỏi cô về Quyển Sách Cấm Grimoire ? Tông đồ ma quỷ là gì ? Tại sao nhà cô lại không có một vết đổ vỡ gì như cô từng thấy ? Tại sao cái mề đây này lại có thể bảo vệ cô ?” và hàng hoạt câu hỏi khác xoay quanh trong đầu Ritsuka khiến cô không thể nào sắp xếp chúng lại một chỗ được.
Vẫn bài học cũ, vẫn lớp học cũ, mọi thứ vẫn vậy. Nhưng mẹ của Ritsuka đã đi đâu ? Mọi chuyện xung quanh Ritsuka ngày càng khó hiểu. Liệu Ritsuka sẽ làm gì đây ?
.......