Sau khi học xong cũng đã gần tối, Ritsuka ghé qua siêu thị mua một ít đồ ăn để làm đồ ăn tối. Cầm túi đồ ăn mới mua trên tay cô đi về nhà. <br>Đến nhà cô thấy ngôi nhà vốn sạch sẽ, ngăn nắp của gia đình mình đã trở nên bừa bộn, tan hoang. Song sắt ở cánh cổng vốn thẳng tắp nay lại bị lõm vào một đoạn. Chậu cây vỡ rơi xuống đất, cây rau bị đào bới, dẫm đạp. Cô hoảng sợ đi đến chỗ cánh cửa kính nhìn vào bên trong nhà. <br>Mẹ của cô - Maria Tachibana đang nằm dưới sàn nhà, cạnh ghế sofa, trên cổ bà có một dòng máu đỏ tươi đang chảy ra. Cách đó không xa là một chiếc bàn, trên chiếc bàn có một người đàn bà tóc đen mặc bộ đồ màu đen bó sát người, đặc biệt là đôi mắt của bà ta được che đi bởi một cái bịt mắt đen kịt đang ngồi bắt chéo chân nghịch tóc của mình. Xung quanh là đồ đạc bị lục tung, bị làm vỡ, bị phá hỏng ... tất cả đều bị vất bừa bãi xuống sàn nhà. Cô hoảng sợ làm rơi túi đồ ăn khiến cho người đàn bà kia quay lại nhưng cũng may có hai tên khoác áo choàng đen che kín mặt ra thông báo với cô ta chuyện gì đó rồi cả ba cùng đi vào phòng mẹ cô. <br>Nhân lúc đó, cô định mở cửa chạy vào thì bỗng mẹ cô lên tiếng :<br>- “Ritsuka... đừng .. mau ch..chạy..đi” Bà khó nhọc nói rồi lắc đầu <br>- “Mẹ..” <br>- “M..mau c..chạy..” Nói xong bà liền ngất xíu<br>Cô cố kìm nước mắt chạy ra khỏi căn nhà trở lên đáng sợ của chính mình. Cô lấy điện thoại gọi cho cảnh sát nhưng lại ngoài vùng phủ sóng. Thấy vậy, cô liền vội vàng chạy đến đồn cảnh sát.<br>Lúc cô quay lại căn nhà với hai người cảnh sát thì mọi vật trong nhà đã trở lại như cũ, không có dấu hiệu đổ vỡ gì cả, mọi thứ không bị chệch đi chút nào cứ như những thứ vừa rồi cô thấy đều là mơ cả. Cô ngạc nhiên chạy lại chỗ cửa kính vừa rồi nhìn vào trong nhà, mọi thứ vẫn như cũ nhưng 3 người mặc đồ đen và mẹ cô đã biến mất.<br>Hai chú cảnh sát kia vội chạy đến chỗ Ritsuka :<br>- “Này cô bé, sao mọi chuyện lại không giống như cháu đã miêu tả vậy.” Một chú cảnh sát nói<br>- “Hừ nếu cháu muốn đùa giỡn cảnh sát thì không cần làm vậy đâu.” Cảnh sát khác nói <br>- “Rõ ràng là vừa này .... Nhưng mẹ cháu... bà ấy đã biến mất. Liên lạc cũng không được.” Ritsuka vội nói <br>- “Vậy mẹ cháu đã mất tích sau 24h chưa ?”<br>- “Chưa ạ. Nhưng mà...” Chưa để Ritsuka nói hết câu thì cảnh sát vừa nãy đã cắt ngang :<br>- “Vậy đợi mẹ cháu mất tích đủ 24h rồi đi báo cảnh sát cũng chưa muộn. Chúng ta đi thôi.”<br>- “Ừ. Trẻ con bây giờ thật manh động.”<br>Hai chú cảnh sát kia đi rồi Ritsuka bỗng lâm vào trầm mặc. Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. <br>- “Alo! Ritsuka?” Một giọng nam trầm ấm phát ra từ đầu dây bên kia<br>- “Anh hai. Mẹ ... mẹ đã bị..” Nghe thấy giọng nói này, mắt cô bắt đầu ngấn nước.<br>~~ Ở một tòa tháp London - Anh ~~<br>Một người con trai mặc áo choàng màu trắng, tay áo, cổ áo, đuôi áo đều có viền màu đỏ, phía sau áo có hình chữ thập đứng trước khung cửa sổ một toà tháp, người đó không ai khác chính là Lindo Tachibana. Một tay anh đưa lên nắm chặt cây thánh giá ở trước ngực mình, một tay cầm điện thoại, anh nói :<br>- “Anh sẽ về ngay. Em hãy đến nhà bạn ở tạm trước khi anh quay về nhé. Azuna phải không ?”<br>- “Nhưng.. lỡ mẹ trở về bất ngờ thì sao ?” Cô ngạc nhiên<br>- “Hãy nghe lời anh, bọn chúng sẽ quay lại.” Giọng anh có chút kích động.<br>- “Dạ, anh hai.” <br>- “À, em đừng làm mất cái mề đay nhé, nó sẽ bảo vệ em.” Lindo bình tĩnh nói.<br>Ritsuka ngạc nhiên đưa tay lên động vào chiếc mề đay đang đeo ở cổ rồi ngước lên nhìn căn nhà của mình rồi rơi vào im lặng. Cô thắc mắc “Tại sao cái mề đay này lại có thể bảo vệ được mình chứ ? Mẹ và anh hai tại sao lại nói vậy ?” <br>- “Ritsuka?”<br>- ....<br>- “Ritsuka... Ritsuka em làm sao vậy ?” Lindo hốt hoảng gọi.<br>- “Dạ em xin lỗi, em không sao đâu.” Ritsuka giật mình hồi hồn nói.<br>- “Ừ. Ritsuka, hãy nhớ lời anh nói. Cái mề đay đó rất quan trọng.” Nói xong Lindo vội cúp máy không để Ritsuka hỏi thêm gì nữa.<br>- “Alo..Alo ..anh haiii...thật là ..” Ritsuka vội vàng nói nhưng Lindo đã cúp máy.<br>Cất điện thoại đi cô vội chạy vào nhà lấy những vật dụng cần thiết và một số bộ quần áo để đem sang nhà Azuna. Thu dọn xong cô gọi cho Azuna <br>- “Azuna.”<br>- “Ritsuka, cậu có sao không? Mau đến nhà tớ ngay đi, nhà cậu hiện tại rất nguy hiểm, cần tớ đến đón cậu không ?”<br>- “Không cần đâu, tớ ổn mà, tớ cúp máy đây, hẹn gặp lại ở nhà cậu nhé.” Nói xong Ritsuka cúp máy.<br>Trước khi ra khỏi nhà, Ritsuka đặt một tờ giấy ghi lời nhắn của mình lại trên bàn : “Mẹ ơi, hiện tại con sẽ sang nhà Azuna, nếu mẹ về thì hãy liên lạc với con nhé“. Khi cô ra khỏi nhà thì trời cũng đã tối. Bước đi một cách nặng nề trên đường cô nhớ lại cuộc hội thoại của mình và Azuna, cô thắc mắc : “Tại sao Azuna lại biết nhà mình đang gặp nguy hiểm ?” và rồi hàng ngàn câu hỏi liên quan đến lũ người áo đen kia và mẹ cô. Cô vẫn không mảy may biết rằng có ba bóng người đi theo cô ở phía sau cho đến khi họ di chuyển đến trước mặt cô.<br>- “Là các người sao ? Mẹ tôi đâu ?” Ritsuka đứng đối diện với bọn chúng nói.<br>Không đợi cô nói hêt câu, người đàn bà kia nhếch môi, hai tên bên cạnh liền di chuyển nhanh như cắt đến cạnh cô, mỗi tên giam giữ một tay cùng bả vai cô, ép cô cúi đầu xuống trước người đàn bà kia. <br>- “Buông tôi ra.” Cô giãy giụa muốn thoát khỏi hai tên kia.<br>Cô ta cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Ritsuka, nói :<br>- “Quyển Sách Cấm Grimoire ở đâu ? Nói đi.” Mắt cô ta bỗng chuyển sang một màu đỏ.<br>- “Đau quá, mắt tôi.” Ritsuka lắc đầu, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của hai người kia.<br>- “Tại sao ?” Người đàn bà ngạc nhiên nói rồi bà ta nhìn thấy sợi dây chuyền chứa mề đay của Ritsuka lộ ra bên ngoài. Bà ta hừ lạnh nói : “Hừ, tên Verbane.”<br>Một chiếc ô tô đời mới dừng lại trước 4 người, đèn xe sáng lóa chiếu thẳng vào mắt cô khiến cô phải nhíu mày, ba tên bên cạnh cũng quay lại nhìn xem kẻ to gan nào dám phá hỏng chuyện tốt của bọn họ thì trên xe có một người bước xuống đi đến đứng trước mặt 4 người, anh ta nói <br>- “Thả cô ta ra.”<br>- “Ngươi không ngăn được ta đâu.” Bà ta nói xong cũng là lúc hai tên bên cạnh buông cô ra rồi di chuyển khiến người bình thường khó có thể thấy được lên tấn công người đàn ông vừa nãy. <br>Bọn chúng nhe hàm răng có hai chiếc răng nanh với những móng tay đen dài và đôi mắt đỏ như máu vội xông về phía người đàn ông vừa nãy như nhìn thấy con mồi ngon lành.Qua những đặc điểm trên, có thể dễ dàng kết luận : Bọn chúng chính là Vampire. Một tên lao lên trước đưa những móng tay sắc nhọn về phía người đàn ông kia nhưng lại bị anh ta bắt được, nắm chặt lại hất ra xa, tên còn lại bị anh đá trở lại chỗ người đàn bà kia. Môi anh ta nhếch lên đầy giễu cợt, khinh bỉ. Hai tên kia lại tiếp tục xông lên, lần này anh ta không đánh mà lại né tránh. Ba người di chuyển nhanh như gió, đan xen lồng lại với nhau. Cho đến khi hai tên mặc đồ đen dừng lại quay về đứng trước người đàn bà kia, người đàn ông đó cũng quay trở về đứng trước mũi xe ô tô. Anh ta duỗi tay về phía trước, đúng vị trí của người đàn bà kia thì bà ta đã nhảy lên rồi biến mất khỏi tầm mắt. Hai tên còn lại bỗng gập người xuống, đưa tay ôm vị trí trước ngực trái của mình, lúc người đàn ông kia nắm tay lại cũng là lúc hai tên kia biến thành cát bụi. <br>Ritsuka bị bọn chúng buông ra bất ngờ ngồi bệt xuống đất, cô đưa tay lên dụi đôi mắt đang đau nhức của mình mà không hề hay biết chuyện gì xảy ra. Cô mở mắt ra thì thấy Rem Kaginuki đang đứng cúi người xuống nhìn cô.<br>- “Rem - sama ?” Ritsuka ngạc nhiên nói<br>- “Bọn chúng chạy rồi.” Rem nhìn cô nói<br>- “Ừm. Cảm ơn anh. Tôi ... tôi...” Ritsuka cố gắng mỉn cười che đi nỗi sợ hãi của mình nhưng có vẻ thân thể cô lại không phối hợp rồi.<br>Nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt mình nhưng cơ thể lại run lên bần bật, anh thật sự muốn phá hỏng hình tưởng mà lăn ra cười. Bỗng nhiên anh cúi sát vào người Ritsuka nghiêm túc nói :<br>- “Mùi hương này .... Cô mau về nhà đi, trời đã tối rồi, ra đường vào khoảng thời gian như vậy rất nguy hiểm.” <br>Nói xong anh đứng dậy, đi về phía ô tô của mình nhưng anh lại quay lại nhìn chiếc túi thường đựng quần áo bên cạnh Ritsuka đang ngồi trên mặt đất, anh đã hiểu được một vài phần. Anh thở dài nói :<br>- “Lên xe đi.”<br>........