Buổi tối, Tôn Vũ Phi về nhà, Lâm Vi cố làm như không có chuyện gì xảy ra.
“ Hôm nay anh về sớm vậy? Anh không phải tiếp khách hàng sao?“.
Hai từ “ khách hàng” phun ra thật nặng nề.
“ Không, hôm nay anh ở nhà với vợ thôi“. Tôn Vũ Phi cười ha hả đi vào phòng tắm.
Lâm Vi không khác gì đặc vụ bắt đầu tìm kiếm điện thoại của chồng nhưng không thấy. Thì ra ngay cả lúc tắm anh ta cũng mang máy theo. Lâm Vi tự rủa thầm bản thân, tại sao ngay từ đầu không sớm phát hiện ra điều bất thường.
Ăn tối xong, Lâm Vi đề nghị dẫn con trai đi siêu thị, còn cố ý không mang điện thoại theo. Đến siêu thị, Lâm Vi làm ra vẻ như vừa nghĩ tới việc gì đó.
“ Em phải gọi điện cho mẹ. Ôi giời, em quên mang theo di động rồi, anh có mang điện thoại không cho em mượn một lát“.
Tôn Vũ Phi ngạc nhiên: “ Em và mẹ có việc gì quan trọng thì về nhà nói đi, ở đây ồn ào chết đi được“.
“ Đương nhiên là có việc quan trọng rồi. Sao anh lại kỳ kèo thế nhỉ, Hay là trong điện thoại có gì bí mật?“. Lâm Vi nửa đùa nửa thật nói.
“ Được thôi, em đừng có gây chuyện đấy“. Tôn Vũ Phi mặt trầm xuống, cô lại giở chiêu bài lấy cương cưỡng nhu, chuyển bại thành thắng, nhiều lần như vậy mà mọi việc đều trở nên trôi chảy.
Lần này cô không mặc kệ anh ta, ngược lại còn nói giọng nũng nịu:
“ Không gây chuyện, không gây chuyện. Mẹ nhờ em mua cho chiếc áo lót giữ ấm, em chỉ muốn hỏi xem mẹ thích mua thương hiệu nào thôi“.
Tôn Vũ Phi không còn cách nào khác đành đưa di động cho Lâm Vi.
Lâm Vi ngay trước mặt Tôn Vũ Phi bấm điện thoại nhà:
“ Mẹ, con và Vũ Phi đang đi siêu thị đây. Không phải mẹ đang muốn mua áo lót giữ ấm sao? Có rất nhiều loại mẹ ạ…“.
Cô vừa nói vừa đi ra phía quầy áo lót, dần dần thoát khỏi tầm mắt của Tôn Vũ Phi, Tôn Vũ Phi trong lòng có quỷ nên không dám đi theo, không thể làm gì khác hơn là đứng ở quầy đồ chơi giáo huấn con trai: “ Không mua cái gì hết, trong nhà đầy đồ chơi của con rồi“.
Lâm Vi cúp điện thoại, tay run rẩy nhanh chóng mở nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của Tôn Vũ Phi nhưng tất cả đều trống trơn khiến cô sinh nghi. Nếu không sao thì chẳng ai đem xóa hết hộp thư và nhật ký cuộc gọi như thế cả.
Cô mở danh bạ điện thoại một lần nữa, rốt cuộc cũng tìm ra vấn đề: trong danh bạ chỉ có hai số điện thoại của Tôn Vũ Trụ.
Tôn Vũ Trụ là em trai của Tôn Vũ Phi, cậu ta vẫn đang học đại học. Một sinh viên đại học mà có đến hai số điện thoại sao? Một số rất quen, số này cô cũng có. Còn một số khác bắt đầu là 158, là số di động của Trung Quốc và hiển nhiên là số này mới được đăng ký.
Lâm Vi dùng tốc độ nhanh nhất nhớ kỹ mã số 158 này.
)
Cô không kịp đợi đến lúc về nhà, trả điện thoại cho Tôn Vũ Phi sau đó lấy cớ đi toilet. Cô vội vàng tìm bốt điện thoại công cộng, nhấn mười một con số, đầu bên kia truyền đến tiếng huyên náo ầm ĩ, sau đó là giọng nữ trẻ tuổi trả lời: “ Ai vậy?“.
Tâm trạng Lâm Vi lập tức chìm xuống vực thẳm, cô bật ra một tiếng rồi cúp máy.