Cô quay lại siêu thị tìm Tôn Vũ Phi khắp nơi nhưng không thấy đâu. Hóa ra anh ta không đủ kiên nhẫn để chờ nên dẫn thằng bé đến quầy tính tiền trước.
Thằng bé nhìn thấy Lâm Vi mừng rỡ chạy tới ôm chặt lấy thắt lưng mẹ nó làm nũng. Nước mắt Lâm Vi nhanh chóng trào ra, cô vội vàng lau đi, hít sâu một cái rồi ôm lấy con: “ Mẹ đây, mẹ đây rồi“.
Tôn Vũ Phi xách theo túi lớn túi nhỏ đi tới có ý trách mắng: “ Sao em đi lâu vậy, để hai bố con tìm hết hơi“.
Đang nói thì điện thoại của anh ta vang lên, Tôn Vũ Phi liếc nhìn màn hình, mặt thoáng biến sắc. Anh ta nhấn ngay nút tắt nhưng vẫn cầm di động lên trả lời: “ A lo? Gặp Tiểu Ngô à? Nhầm số rồi nhé“. Sau đó tiện tay nhét luôn điện thoại vào túi quần, giả bộ tức giận, miệng lẩm bẩm: “ Bực cả mình“.
Lâm Vi thản nhiên nhìn anh ta diễn trò, đã thế còn cố ý nói thêm: “ Có khi họ lại gọi lại đấy“.
Quả nhiên điện thoại lại kêu vang.
“ Kệ đi, mình không nghe cũng chẳng sao“. Tôn Vũ Phi trốn tránh ánh mắt của Lâm Vi, làm bộ tức giận tắt luôn điện thoại.
Trên đường về nhà gặp cơn mưa nhỏ, cậu con trai tranh luận với Tôn Vũ Phi về việc đái dầm có được coi là phạm sai lầm hay không. Thằng bé nghiêng đầu hỏi Lâm Vi: “ Mẹ ơi, nếu con đái dầm thì mẹ có tha thứ cho con không?”
Lâm Vi ôm thằng bé vào lòng nói: “ Con có phạm sai lầm lớn thì mẹ cũng sẽ tha thứ cho con nhưng đó phải là sai lầm chỉ được phép phạm một lần“.
Đúng lúc ấy đèn đỏ bật sáng, Tôn Vũ Phi đạp phanh xe, quay đầu lại bắt chước giọng nũng nịu của con trai hỏi cô: “ Còn anh thì sao?“.
Lâm Vi nhìn thẳng anh ta nói từng chữ một: “ Kể cả anh cũng vậy“.
Tôn Vũ Phi chột dạ, im lặng một lúc rồi bật cười “ Ha hả“.
Lâm Vi cả đêm không ngủ, nhẩm đi nhẩm lại số điện thoại kia. Người ta nói quả không sai: Biết địch biết ta – Trăm trận trăm thắng. Nhưng chỉ dựa vào mỗi số điện thoại này chắc chắn không thể biết thêm được điều gì.
Ngày thứ hai, trên đường đi làm cô mua tờ báo sớm, tìm trong mục quảng cáo số điện thoại của thám tử tư để nhờ tư vấn. Lâm Vi nghe đầu dây bên kia nói rất gọn gàng và dứt khoát: “ Toàn bộ chi phí để biết thông tin của tiểu tam như tên tuổi, nơi làm việc và số điện thoại mất 5000 tệ. Còn nếu cô muốn kiện ra tòa thì cần phải có ảnh chụp của chồng và tiểu tam để làm bằng chứng, cái này mất thêm 2000 tệ nữa“.
Đúng là tin tức của thời đại công nghiệp hóa, cái gì cũng có thể bán thành tiền. 5000 tệ, đủ để cô đóng tiền một khóa học dương cầm cho con. Cứ làm như cô khờ dại lắm đấy. Lâm Vi bực bội cúp điện thoại. Cô cần gì căn cứ chuẩn xác để trình lên tòa, cái cô cần hơn chính là một gia đình đầy đủ cơ.
Lâm Vi ngồi ngẩn người trên chiếc ghế dài ở quầy bán báo: Tôn Vũ Phi dù sao cũng chỉ là một người thấp cổ bé họng, cầm một vạn tiền lương trả tiền vay mua nhà hết đã quá nửa. Có thể khẳng định người phụ nữ của anh ta không phải là kẻ vì tiền. Cô sợ nhất loại tiểu tam không vì tiền mà vì tình cảm. Tuy nói thứ tình cảm đó như món đồ chơi không đáng giá nhưng thứ đồ chơi này khi đã để người khác lấy đi thì sẽ khó bắt người ta trả lại được.
Cô càng nghĩ càng thấy đau lòng, giống như lỗi lầm đó do mình gây ra hay cản trở đường tình duyên của ai đó vậy. Đúng lúc Lâm Vi bật khóc thì điện thoại reo, là công ty gọi tới, đầu dây bên kia vang lên tiếng gào ầm ĩ của sếp: “ Cô xem mấy giờ rồi? Còn làm cái gì mà chưa tới?“.
Lâm Vi bừng tỉnh, nhận ra mình còn có công việc, vội vàng cười nói trong điện thoại, giọng tỏ ra biết lỗi: “ Thật xin lỗi, nhà tôi có việc. Tôi đến ngay bây giờ đây“.
“ Suốt ngày nhà xảy ra chuyện, nhà có chuyện là không biết gì trên dưới nữa hả? Cái dùi không thể sắc hai đầu. Cô muốn giải quyết việc nhà thì xin nghỉ luôn đi“. Cấp trên nổi cáu ngắt luôn điện thoại.
Lâm Vi tức hộc máu, chỉ muốn gọi thẳng cho sếp nói rằng bà đây từ chức đấy không thèm làm nữa đấy. Nhưng người cùng chung một mái hiên không thể cúi đầu. Ở thành phố chỉ dựa vào tiền lương của mình Tôn Vũ Phi thì không đủ để trả tiền nhà, tiền nuôi con. Muốn sống cho qua ngày đoạn tháng thì phải cần đến công việc của cả cô nữa.
Ngộ nhỡ chuyện của Tôn Vũ Phi không có kết quả, tốt xấu gì cô vẫn còn có cơm ăn. Tuy thái độ của sếp như thế nhưng chỉ cần cô cố gắng thì đến cuối tháng vẫn được phát lương. Không giống như chồng cô, dù có toàn tâm toàn ý thì Trần Thế Mỹ vẫn là Trần Thế Mỹ, không vì anh ta tốt đẹp hơn mà thay đổi giữ lấy công việc mưu sinh.
Chỉnh đốn lại tâm trạng cô đi tới chỗ làm. Lâm Vi ngồi trước máy tính nhưng không có lòng dạ nào để làm việc. Cô nảy sinh ý tưởng đưa số điện thoại có mã 158 lên trang Taobao. Chuyện thần kỳ xuất hiện, cô thấy có một bài viết đăng tin cần thuê cửa hàng, người muốn thuê chính là chủ nhân của số điện thoại kia.
Tim Lâm Vi đập thình thịch không ngừng, tiếp tục lần theo dấu vết, qua ID của bài viết này, không ngờ cô lại tìm thấy gian hàng của cô ta mở trên trang web Taobao, bán đồ trang sức pha lê kết bằng tay mà các cô gái trẻ ưa thích, trông hết sức tinh xảo.
“Tiểu Mao, tiền trong tài khoản Taobao của tớ hết rồi, cậu mua hộ tớ một sợi dây chuyền, tớ sẽ đưa luôn tiền mặt cho cậu.” Lâm Vi dạo một vòng quanh gian hàng của tiểu tam, chọn đại một sợi dây chuyền rồi nhờ đồng nghiệp mua giúp.
Ngày hôm sau, chuyển phát nhanh cùng thành phố đã tới, trên hóa đơn giao hàng, Lâm Vi bỗng nhìn thấy tên của tiểu tam: Tùng San San, tòa nhà 2804 đường Hoài Hải.