Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 56: Q.2 - Chương 56: Hoạn nạn cùng chia




Từ Man hoàn toàn không thể hiểu được, đứa bé trai nhìn qua thân thể có phần gầy yếu kia, gương mặt tái nhợt, như thể một cơn gió thổi qua sẽ ngã, sao có thể dùng một cây gậy đánh người ngất xỉu, điều này quả thực đã lật đổ hình tượng Gia Cát Sơ Thanh trong lòng nàng. Giống như một vị tiên nhân, bất chợt rơi xuống, biến thành kẻ phàm phu tục tử, gây chấn động mạnh khiến nàng còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

“Biểu ca vào bằng cách nào?” Từ Man nhìn quanh, cửa sổ vẫn bình thường, cửa chính cũng khóa, chẳng lẽ là độn thổ chui lên?

Gia Cát Sơ Thanh né người ra, phủi lớp bụi vốn không có trên áo, cười nói: “Vừa khéo kho hàng của bạn huynh nối liền với gian này, mặc dù bao tải chặn giữa hai kho hàng, nhưng cẩn thận một chút, đẩy ra cũng không có vấn đề.”

Từ Man cũng nhìn thấy cánh cửa kia, vừa nhỏ lại hẹp, chỉ là bị che sau cây cột trong kho hàng, nếu không nhìn kỹ, quả thật không biết nơi này còn có một cánh cửa. Tuy nhiên mặc dù cánh cửa này bị che khuất, Từ Man tin tưởng Gia Cát Sơ Thanh nếu muốn đi ra không để người phát hiện, còn có thể đánh ngất người, thật sự cũng không đơn giản.

“Không biết bên ngoài có người canh chừng không.” Từ Man tìm sợi dây thừng buộc chiếu trước đó, đưa cho Gia Cát Sơ Thanh, hai người và cả Hương Xuân cố gắng trói chặt tên kia, vì đề phòng hắn thức tỉnh còn dùng giẻ nhét vào miệng hắn.

“Huynh trước đó thấy có hai người đi vào, sau lại có một người đi ra, nếu không phải nghe nói chuyện trong này, huynh còn không dám xác nhận là muội.” Gia Cát Sơ Thanh lấy khăn tay ra lau tay, lại kéo tay Từ Man, cũng lau cho nàng, vừa cúi đầu lau vừa nói.

“Sao huynh biết muội bị bắt đến chỗ này?” Từ Man sửa sang quần áo, rồi vuốt vuốt vài sợi tóc rơi xuống, lấy làm lạ nói.

Gia Cát Sơ Thanh lại không hề nói gì, chỉ cười cười xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay rõ ràng là cái khuyên tai thỏ ngọc của nàng.

Từ Man vỗ vỗ ngực, âm thầm nói may mắn, cũng lười hỏi hắn làm sao nhặt được khuyên tai này, kéo Hương Xuân đi đến cánh cửa nhỏ kia, tên ra ngoài mua đồ ăn, sợ là rất nhanh sẽ về, hiện tại không đi còn chờ đến khi nào?

Từ Man và Hương Xuân vội vàng lách vào khe cửa nhỏ, Gia Cát Sơ Thanh dừng lại phía sau, chọn một cái bao tải nhẹ nhất dựng thẳng đứng sau cánh cửa, sau đó chui vào cửa, rồi từng chút một đóng cánh cửa lại, đến khi cảm giác được phía sau cửa có thứ gì đó đập lên, phát ra tiếng phịch va vào, lại hé cửa ra, tùy ý nhìn bên ngoài, mới xoay người dẫn Từ Man đi. Thời gian không còn kịp, cách này tuy đơn giản, nhưng có thể kéo dài chút thời gian, vả lại Đàn Hương đã đến phủ công chúa báo rồi, hẳn là rất nhanh sẽ có người đến.

“Chạy nhanh lên, huynh nghe thấy có người trở lại.” Gia Cát Sơ Thanh đóng kín cửa, sắc mặt khẽ biến, kéo tay Từ Man chạy đi, vừa ra đến cửa kho hàng bên này, chợt nghe kho hàng bên kia có người la gào lên.

Tim Từ Man siết chặt, bước chân cũng nhanh hơn, hai kho hàng này mặc dù liên thông nhau, nhưng dù sao từng là một kho hàng sau đó bị ngăn ra, chủ kho hàng muốn cho hai người khác thuê, bèn tạm thời phong bế lại cánh cửa trung gian kia, ngăn thành hai gian cũng mở hai cửa ra vào riêng biệt.

“Một lát ra ngoài, chúng ta chạy đến bến tàu phía tây, chỗ đó có rất nhiều trẻ con, đến lúc đó lấy được vài bộ quần áo, thay vào rồi chạy tiếp.” Bởi vì Gia Cát Sơ Thanh chưa từng bị bọn buôn người kia nhìn thấy, nên rất tự nhiên ra ngoài chạy một vòng, phát hiện kho hàng này canh chừng không nghiêm ngặt, mà tên vừa mua đồ ăn trở về kia hô hào lên, phần lớn bọn canh gác đều chạy vào, bên ngoài hiện tại không có nhiều người lắm.

Gia Cát Sơ Thanh xác định xong, lại quay về từ kho hàng lấy ra ba cái bao tải rách, cùng bọn Từ Man mặc vào, Từ Man cũng thực thông minh lôi xuống tất cả trâm cài cất vào trong quần áo, còn cùng Hương Xuân xoa rối tóc, tô đen mặt, rồi cùng Gia Cát Sơ Thanh nhân lúc bên ngoài còn đang hỗn loạn, chạy ra ngoài.

Từ Man cúi đầu, thấy không ít người mặc áo vải bố, đều chạy về hướng kho hàng kia, miệng mặc dù chửi bậy, cũng không dám cao giọng.

Nơi bến tàu này, Từ Man rất lạ lẫm, đây không phải nơi mà người giàu có thường đến, ngược lại là nơi hỗn tạp, chủ thuyền, cùng với những tên côn đồ lớn nhỏ chung quanh bá chiếm nơi này. Cũng chỉ có loại địa phương với đủ các thế lực giao tạp này, mới là nơi giấu Từ Man tốt nhất. Phủ công chúa muốn tìm kiếm cũng khá khó khăn, chỉ là không biết một thiếu niên như Gia Cát Sơ Thanh vì sao lại tới đây, còn may mắn cứu được mình.

Chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, Từ Man lại bất ngờ phát hiện Gia Cát Sơ Thanh không xa lạ với nơi này, thậm chí ngay cả vài góc xó xỉnh nối liền nhau cũng biết rõ như lòng bàn tay, những người dân thường áo vải đi vượt qua họ, đến cả ánh mắt cũng không liếc qua một cái, xem ra quanh đây những đứa trẻ mặc bao tải cũng không phải là chuyện lạ.

“Vào đây, A Man.” Gia Cát Sơ Thanh kéo Từ Man, cùng với Hương Xuân vào một khoảng sân nhà nhỏ, trong sân không có ai, vài bộ quần áo chắp vá còn đang phơi nắng.

Từ Man nhìn Gia Cát Sơ Thanh không hề để ý chút nào kéo từng bộ từ trên dây phơi xuống, do dự nói: “Người sống ở đây, huynh có quen biết không?”

Gia Cát Sơ Thanh mỉm cười mặc quần áo chắp vá vào người, lại đội khăn lên đầu cột chặt, sau đó còn giúp Từ Man cởi bao tải ra, mặc quần áo vá vào. Ba người thẳng một hướng chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, Gia Cát Sơ Thanh mới thấp giọng nói: “Không biết, quần áo này là chúng ta trộm.”

“Trộm?” Từ Man kinh ngạc thiếu điều rớt cằm, đây chính là thiếu niên phong thanh nguyệt lãng kia ư? Chính là Gia Cát Sơ Thanh hận ngón tay không thể đều trong suốt trơn bóng, cả người ôn nhuận thanh cao khiến Hoàng Tú Oánh nhớ thương hai đời sao?

Gia Cát Sơ Thanh nháy mắt mấy cái cười nói: “Nói là trộm, kỳ thật cũng là mua, vừa rồi huynh có để một xâu tiền dưới ụ đá trước cửa, có điều không biết bọn họ có thể thấy không.”

Từ Man vừa chạy vừa hóa trang mình thành bộ dáng xốc xếch nhếch nhác, kỳ thật là nàng đang nằm mơ chăng, bằng không tại sao Gia Cát Sơ Thanh không hề giống trong sách một chút nào. Hắn không phải nên là xuất môn ngồi xe hoa, tay cầm quạt giấy, quần áo vải vóc lụa là, ăn nói tao nhã, cho dù ngẫu nhiên có chật vật, cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến khí chất của hắn sao? Thế thì hiện tại thiếu niên bên cạnh đang không ngừng nháy mắt với nàng, vẻ mặt chiếm tiện nghi còn muốn đùa dai, cả người loạn xì ngầu này là ai a!!

Ba người họ tiếp tục chạy ra bến tàu, Hương Xuân tuy tuổi nhỏ, nhưng vẫn theo sát phía sau, cũng không mở miệng than khổ, Từ Man âm thầm ghi nhớ trong lòng, quyết định trở về tìm người tra Hương Xuân kỹ một chút, nếu bối cảnh sạch sẽ đúng như lời nàng ta nói, nàng cũng không ngại giữ bên người làm đại nha hoàn.

Mắt thấy chỉ cần chạy qua một con hẻm nhỏ là có thể đi vào con đường lớn náo nhiệt người giàu thường đi. Mặc dù Từ Man không biết đường, nhưng từ trên sắc mặt của Gia Cát Sơ Thanh nhìn ra được vài phần thoải mái, như vậy ra khỏi con hẻm nhỏ nguy hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều. Chỉ là chạy suốt một đường, Từ Man không khó phát hiện môi Gia Cát Sơ Thanh vốn màu tím nhạt càng trở nên thẫm hơn, hơi thở cũng rối loạn hơn nhiều, ngay cả lòng bàn tay nắm tay nàng, cũng đã ướt nhẹp, nhất định là đổ mồ hôi. Từ Man biết thân thể Gia Cát Sơ Thanh vốn không tốt, lúc trước được thái y trị liệu, còn có thể ổn định, sau xảy ra chuyện ám sát, thái y không tới nữa, hơn nữa phủ Gia Cát suy sụp, bệnh tình của Gia Cát Sơ Thanh căn bản không có khả năng khắc chế, trừ phi bàn tay vàng của Hoàng Tú Oánh đến trước thời hạn, nhưng mà nay xem biểu hiện của Gia Cát Sơ Thanh là biết Hoàng Tú Oánh vẫn chưa tìm được thần y gì kia.

Lúc này đây, Từ Man rất hy vọng Hoàng Tú Oánh có thể sớm một chút giải cứu cho thiếu niên tâm địa còn chưa xấu này.

“Chậc chậc, ở đây ư, ta nói mà, sao có thể chạy xa hơn được.” Ánh sáng nơi đầu hẻm hiện ra trước mắt, bỗng nhiên bị người lao tới chặn lại, cả con hẻm lập tức trở nên âm u lạnh tanh.

Từ Man đứng sau Gia Cát Sơ Thanh, cau mày cảm nhận được thân mình run run của hắn truyền đến, trong lòng biết là tiêu rồi.

“Đừng trốn, tao đã biết là chúng mày.” Người nọ chậm rãi tiến lại gần, phản quang trên mặt dần rút đi, khuôn mặt đáng khinh bỉ kia, lập tức bị Từ Man nhận ra, là tên đã cầm tiền của nàng, nhưng sao hắn có thể đuổi kịp nhanh như vậy.

Như biết được nghi vấn của Từ Man, người nọ vừa tiến lên vừa nói: “Biết ngay nha đầu mày sẽ không đi đường lớn cho chúng tao tóm, con hẻm này là đường duy nhất thông vào thành, cũng là nơi dễ ẩn nấp nhất, nếu có người tới cứu mày, sợ là cũng sẽ chọn con đường này.”

Gia Cát Sơ Thanh nhíu nhíu mày, tự nhận ra mình đã khinh suất.

Nhưng Từ Man lại đang quan sát bốn phía, nhìn xem có phải chỉ có một mình hắn không.

Người nọ tựa hồ rất cảnh giác đối với Gia Cát Sơ Thanh, Từ Man ngẫm nghĩ liền hiểu ra, chắc hẳn hắn cho là người lúc nãy quất roi làm thương tên kia là Gia Cát Sơ Thanh, nói cách khác người nọ vừa thấy tên kia bị trói trên đất liền chạy đi tìm, thật là một tên giảo hoạt.

“Ngươi đừng tới đây, bằng không ta sẽ không nương tay.” thực hiển nhiên, Gia Cát Sơ Thanh cũng nghĩ tới điểm ấy, cho nên hắn trấn định đứng tại chỗ, tay sau lưng đẩy Từ Man, muốn nói nàng tìm cơ hội chạy ra, trên con đường phía trước thường có xe ngựa lưu thông, bất luận là của nhà nào, ngăn họ lại liền có cơ hội.

“Chó má! Chỉ là một thằng nhãi con, mà muốn làm đại hiệp rồi chắc?” Người nọ bóp bóp đấm tay, nghiêng người liền lách tới, khinh thường nói: “Cũng chỉ có thằng đần kia mới bị một thằng oắt như mày lừa.”

Từ Man căng thẳng luồn tay vào ngực, nơi đó đặt con dao găm mà nàng lấy ra từ trong giày trước đó, nàng nhìn Gia Cát Sơ Thanh, với thể trạng kia của hắn, bị một quyền của tên khốn này có thể sẽ mất mạng.

“Đi!” Gia Cát Sơ Thanh bỗng nhiên quay đầu lại, làm một khẩu hình với Từ Man, sau đó cả người vọt lên, thừa dịp đối phương còn chưa phản uywsng kịp, ôm lấy thắt lưng hắn ta đẩy mạnh lên tường.

Từ Man chỉ sững sờ trong một chớp mắt, liền kéo Hương Xuân chạy ra ngoài, con đường phía trước nhìn không xa, kì thực vì chân trẻ con ngắn, cũng phải chạy thêm một đoạn. Trong con hẻm im ắng, Từ Man ngoại trừ có thể nghe thấy tiếng đế giày nện lên mặt đường đá, còn có thể nghe thấy tiếng người nọ không ngừng chửi bậy sau lưng, cùng với tiếng rên rỉ bị đèn nén của Gia Cát Sơ Thanh, hắn nhất định bị đánh, hơn nữa còn không nhẹ.

Hô hấp của nàng càng trở nên nặng nhọc, Từ Man nhắm mắt chạy thẳng đến trước, nhưng trong đầu luôn hiện ra nụ cười giảo hoạt của Gia Cát Sơ Thanh, và cả một chữ quyết tuyệt cuối cùng hắn nói với mình.

Bước chân chậm lại, Từ Man hơi mím môi, rồi sau đó quyết đoán dừng hẳn lại, nhìn Hương Xuân sắc mặt tái nhợt nói: “Đã là nha hoàn của ta, không được cãi lời, ngươi lập tức đi đến con đường phía trước chặn một chiếc xe ngựa lại, bất kể là ai, đều phải đưa lại đây cho ta!”

Nói xong, lấy ngọc bội có ấn ký của phủ công chúa từ trong lòng ra nhét vào tay Hương Xuân, đẩy nàng một cái nói: “Đi mau!”

Sau đó không thèm nhìn nàng nữa, Từ Man ra sức chạy trở lại, tim đập một đợt lại mạnh hơn một đợt, Gia Cát Sơ Thanh, ngươi chớ có chết đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.