Hình ảnh
trước mắt, Từ Man cảm thấy nàng cần thời gian rất lâu mới có thể quên
được. Gia Cát Sơ Thanh liều chết ghì chặt lấy người đàn ông kia, người
đàn ông kia rất cao, Gia Cát Sơ Thanh khó khăn lắm mới ôm trụ được thắt
lưng hắn, quả đấm của tên đàn ông kia giáng xuống như mưa trên lưng Gia
Cát Sơ Thanh. Nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại ôm ghì nén nhịn xuống, dòng máu như một sợi dây đỏ tươi từ khóe miệng hắn rũ dài xuống mặt đất, loang
lổ lỗ chỗ, trông thật kinh hãi.
Trong mắt Từ Man chỉ có thể khắc sâu gương mặt rõ mồn một do thiếu dưỡng khí mà dẫn
đến tái xanh của Gia Cát Sơ Thanh, và cả nhiều vết máu bắn tung tóe trên mặt đất nữa. Lúc này, đầu óc nàng như đột nhiên bị tẩy trống hoác,
trước khi Từ Man lấy lại tinh thần, cũng không biết từ đâu lấy được dũng khí và sức mạnh, nàng chỉ thấy chính mình dường như đang bay tới…
Sau đó, Từ
Man cảm thấy trên mặt nóng hầm hập, mùi tanh tanh của máu. Muốn vươn tay lên sờ thử, lại phát hiện một bàn tay còn đang nắm chặt một con dao
găm, con dao cắm sâu vào bên hông của một người đàn ông.
“Mình… mình
đã giết người…” Từ Man đờ đẫn thu tay về, mắt nhìn người nọ co giật bưng kín hông mình, máu phun ra mãnh liệt như suối, có bịt cách nào cũng
không ngăn lại được.
“Khụ khụ…
Khụ khụ…” Gia Cát Sơ Thanh không chống đỡ được sức nặng của tên đàn ông
kia, thân thể lùi lại ngã ngồi xuống đất, đồng thời người nọ cũng từ
vách tường trượt xuống, đến nói cũng không nói ra được.
Từ Man lui
về sau từng bước, hoảng hốt không biết làm sao lau sạch vết máu trong
tay, màu đỏ chói mắt kia từng giây từng phút nhắc nhở nàng, nàng vừa
dùng một con dao đâm một người đàn ông, mà người đàn ông kia rất có thể
sẽ chết.
“A Man… khụ
khụ… A Man đừng sợ, tiểu ca ca ở đây, muội đừng sợ.” Gia Cát Sơ Thanh
vài lần toan đứng lên, ngặt nỗi sau khi phun ra một ngụm máu, lại ngã
trở xuống, cuối cùng khó khăn chống đỡ bò lên, lại cảm thấy mắt nổi đầy
sao, đến khi ôm lấy Từ Man, mới cảm thấy khá hơn một chút. (o.0)
“Biểu… biểu
ca, muội giết người, muội thật sự giết người…” cả người Từ Man run rẩy,
nàng không giống những cô gái xuyên không trong truyện, nàng không phải
là đặc công gì đó, cũng không phải là cảnh sát. Kiếp trước nàng chưa bao giờ từng dùng vũ khí, dùng dao cũng chỉ để nấu nướng hoặc gọt trái cây. Cho dù kiếp này nàng vòi vĩnh thứ vũ khí tốt gì đó từ tay ca ca hoặc
phụ thân, cũng chỉ là thấy trong thời đại vũ khí lạnh này, mang theo bên mình có cảm giác an toàn hơn, giống như dụng cụ phòng sói kiếp trước
vậy. Nhưng thật sự nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày mình cầm dao đâm
vào thân thể người khác.
Nàng cư nhiên đã lấy mạng của một người.
“Đừng sợ, là hắn không đúng, là hắn muốn làm hại chúng ta.” Gia Cát Sơ Thanh nén
nhịn đau, yếu ớt tiếp tục nói: “A Man, muội nghĩ xem, nếu bị bọn chúng
bắt đi, sẽ đối đãi với muội thế nào, cha mẹ huynh đệ của muội sẽ nghĩ ra sao? Đều là lỗi của bọn chúng, không phải lỗi của muội, muội làm vậy là đúng.”
Từ Man ra
sức nép tới gần vòng tay ấm của Gia Cát Sơ Thanh, theo lời Gia Cát Sơ
Thanh nói, nghĩ đi nghĩ lại nếu mình bị bán đi, tương lai sẽ trở thành
“ngựa gầy” Dương Châu, sau đó liên tục bị qua tay hết người này đến
người khác, hầu hạ những người đàn ông khác nhau, cả cuộc đời hoàn toàn
bị hủy, cho dù sau này được mẫu thân tìm trở về, nàng cũng không còn mặt mũi tính chuyện lập gia đình, sợ là so với chết còn còn thống khổ hơn.
Cha mẹ, huynh trưởng nếu biết mình đã mất tích, nhất định sẽ ngày ngày
đau lòng khổ sở, mẫu thân vốn rất yêu thương nàng, nếu ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, vậy nàng có khác gì đứa con đại bất hiếu.
Dần dần khôi phục một ít thần trí, Từ Man vươn tay ôm lấy người thiếu niên trước
mắt, mặc dù khóc lại không có nước mắt nói: “Muội không sai, giết người
cũng không phải lỗi của muội.”
Thân mình
Gia Cát Sơ Thanh cứng đờ, sau đó đột nhiên dấy lên một nguồn sức lực,
đẩy A Man ra, sau đó bước tới cạnh gã đàn ông đang hấp hối kia, quan sát kỹ thanh đao, rút mạnh ra, máu càng không kiêng nể bắn phụt ra, dọa Từ
Man nhắm tịt mắt. Nhưng điều càng khiến Từ Man không thể tin được là,
Gia Cát Sơ Thanh cư nhiên dùng con dao găm kia, trực tiếp đâm lên huyệt
thái dương của gã. Có thể nghĩ được, gã buôn người vốn đã mất máu quá
nhiều, nửa chết nửa sống, trúng một đòn này của Gia Cát Sơ Thanh, liền
tắt thở. Gia Cát Sơ Thanh cẩn thận dùng thân thể ngăn trở đôi mắt trắng
dã kia, lại lén lấy tay khép lại, quần áo cả người hắn, vạt trước đã bị
nhuốm một mảng máu.
“A Man… khụ
khụ, muội đừng sợ, người không phải muội giết, là huynh giết, muội chỉ
vì cứu huynh, muội không làm sai.” Nói xong một câu này, trước mắt Gia
Cát Sơ Thanh chợt biến đen, cả người xụi lơ ngã xuống, dòng máu đỏ thẫm
theo khóe miệng, lỗ mũi của hắn chảy ra, trông như sắp chết vậy.
“Biểu… biểu
ca?” Từ Man nhìn Gia Cát Sơ Thanh không còn động đậy nữa, một câu kia
của hắn, tựa như đánh mạnh lên người nàng, đau đến thế, nàng bủn rủn tay chân đi đến cạnh Gia Cát Sơ Thanh, không nhìn đến thứ màu đỏ chói mắt
tuôn ra từ trên đầu tên buôn người kia. Nàng quỳ xuống bên cạnh Gia Cát
Sơ Thanh, đầu tiên là nhẹ nhàng gọi, sau đó gọi càng lớn tiếng hơn, cũng không dám vươn tay lay hắn. Cho dù lúc này Từ Man đang trong mớ hỗn
độn, nhưng nàng cũng biết có một vài bệnh là không thể tùy tiện cử động.
Trong ngõ
tối, không ai trả lời nàng, bên cạnh Từ Man còn có xác chết một người
đàn ông, và cả một thiếu niên cả người đầy máu, gió xuân âm lạnh len vào con ngõ nhỏ, phát ra tiếng vang như nức nở tỉ tê, thật giống như quỷ
sai từ địa phủ lên bắt người.
“Sơ… Sơ
Thanh biểu ca, huynh chờ đây, muội chạy đi tìm đại phu đến.” Từ Man cắn
mạnh môi dưới, đến khi nếm được mùi máu tươi, nàng mới cố gắng bò dậy,
loạng choạng chạy ra ngoài. Rất có thể bệnh tim của Gia Cát Sơ Thanh
phát tác, nếu còn chậm trễ nữa, e là tính mạng chắc chắn khó giữ được,
nàng không thể nghĩ ra cách cấp cứu, nhưng nàng kỳ vọng, bên ngoài đường lớn kia sẽ có y quán, có thể cứu mạng Gia Cát Sơ Thanh.
Cắm đầu
chạy, Từ Man bị trẹo chân vài lần, mảnh đá vụn trên mặt đất bị nàng đá
lăn lộn khắp nơi, nỗi tuyệt vọng vô tận thỉnh thoảng thẩm thấu vào tim
nàng.
“Quận chúa!!” ngược sáng, một thân hình gầy nhỏ, làm cho tinh thần Từ Man chợt chấn động.
Sau đó, con
hẻm có rất nhiều người đến, Từ Man đều không biết ai, chỉ nhận ra được
một người trong đó từng có giao tình cùng Gia Cát Sơ Thanh – Đàn Hương.
“Mau… mau…
biểu ca huynh ấy…” thể lực Từ Man đã cạn kiệt, lại thêm đói khát cùng
với tâm hồn bị thương, ngay một khắc nàng nhìn thấy người quen, dường
như từ thể xác đến tinh thần trong nháy mắt đều sụp đổ. Do đó, lời còn
chưa nói dứt, Từ Man đã lập tức ngã khuỵu xuống, bất tỉnh nhân sự.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Chuyện sau
đó, Từ Man không nhớ rõ lắm, dường như là được người đưa về phủ. Cùng
lúc đó, một đám bắt cóc có liên can đều bị bắt, chỉ tiếc là ngay cả đám
buôn người bọn chúng cũng không biết, rốt cuộc là ai sai bọn chúng đi
bắt Từ Man, chỉ biết là có người cho một số tiền lớn, còn hứa hẹn sẽ trả khoản còn lại cực hậu, nhưng lúc bọn chúng dẫn nha dịch đến bắt người,
người nọ cũng đã sớm chạy thoát, ngay cả một tia dấu vết cũng không lưu
lại.
Càng quỷ dị
là, ngày ấy tửu lâu quả thật được bảo vệ rất tốt, người ngoài căn bản
không thể len lỏi vào, hơn nữa mỗi tầng lầu đều có người canh gác quản
lý, đừng nói là bắt cóc mang Từ Man đi, cho dù có bắt trói một tiểu nha
hoàn thiếp thân cũng không dễ dàng. Cho nên, hoàng gia hoài nghi ngày bị bắt cóc, là bên trong đám người Từ Man có nội gián, nhưng tra đi tra
lại, đều không tìm được căn nguyên, có đôi khi rõ ràng sắp phá được, lại ở thời điểm mấu chốt nhất, manh mối bị chặt đứt. Điều này khiến đương
kim Hoàng đế nổi giận, ngặt nỗi có hạ lệnh truy tra thế nào, cũng không
có tiến triển thật sự.
Còn có một
chuyện mà mãi về sau Từ Man mới biết, thì ra lúc nàng và các huynh
trưởng đi du lịch, mẫu thân đã mang theo thân vệ về tới Kiến Khang. Sau
đó, ngay cả quần áo cũng không thay, sau khi nghe kể lại sự kiện trà
độc, lập tức nổi giận phừng phừng mang theo vệ binh đến bao vây Từ phủ.
Trên dưới Từ phủ sợ tới mức còn tưởng rằng Từ gia đại lang ở trên triều
bị hoạch tội lớn gì đó, bị Hoàng đế xét nhà.
Sau khi Từ
phủ bị bao vây, vài quan viên giao hảo với Từ phủ còn đặc biệt vào cung
cầu tình giúp Từ gia, lại bị Hoàng đế lấy lý do công chúa lo việc nhà,
tránh mặt không gặp. Ngày đó, sự tình bên trong Từ phủ, tường tận trong
đó không ai biết rõ, nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, Đại trưởng công chúa
không còn là con dâu nhà họ Từ nữa, mà chúng nhân của nhà họ Từ cũng
không còn là thân thích với phủ Đại trưởng công chúa nữa.
Thậm chí rất nhiều người còn nhìn thấy phò mã Từ Văn Bân tại ngày ấy sau khi khuyên
công chúa hồi phủ, kính cẩn dập đầu thi lễ một cái trước cửa Từ phủ, sau đó xoay người, nghênh ngang rời đi không hề quay đầu lại lấy một lần.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
“Nói như
vậy, ngày ấy người hạ độc là Hồng Quế?” Từ Man ngủ hai ngày mới tỉnh
dậy, theo như người bên cạnh nói, nàng gặp ác mộng bị bóng đè.
Hương Xuân
cũng nghỉ ngơi một ngày, lại chết sống không muốn nghỉ ngơi tiếp, Đại
trưởng công chúa thấy lần này Hương Xuân lập công, bèn thăng nàng làm
đại nha hoàn bên người Từ Man, Hương Xuân càng toàn tâm toàn ý hầu hạ Từ Man, không hề lơ là.
“Hồi bẩm
quận chúa, quả đúng là nói như vậy, nghe nói Hồng Quế lấy được thuốc độc từ cây trâm cài tóc của San Hô, vì ở bên ngoài đã giấu từ trước, hơn
nữa cây trâm bạc kia lại không nổi bật mấy, nên không tra ra, nghe nói
quản sự cổng trong đều bị đuổi hết.” Hương Xuân vừa nghĩ tới trong phủ
gần đây điều động thay đổi nhân thủ, lòng còn sợ hãi, lần này quả thật
đã động phải vảy ngược của Đại trưởng công chúa, hễ tra ra ai có xíu xiu liên hệ với người bên ngoài, đều bị đuổi ra ngoài, còn có vài người nói mập mờ không rõ, nghe đâu đều bị phạt gậy. Dạo này ai làm việc mà không phải rụt cổ chứ, may mắn là nàng hầu hạ bên cạnh quận chúa, cũng thoải
mái hơn nhiều.
Từ Man không phải là chưa từng nghĩ tới người trong phòng, nhưng có lẽ là kinh
nghiệm không đủ, cũng có thể là căn bản nàng không muốn thừa nhận, đối
với Hồng Quế chỉ là nghi ngờ trong một thoáng chớp mắt, đã bị quăng đến
sau đầu.
“Vậy chất
độc trong trà kia từ đâu mà ra?” lúc Từ Man tịnh dưỡng cũng nghe người
ta nói, thứ chân chính vạch ra Hồng Quế, là trà hoa đã bị nàng hoán đổi
trong phòng Từ Man, cũng bởi vì loại trà hoa này của nàng là Hoàng đế
cữu cữu đặc biệt sai người làm, kích cỡ đóa hoa cùng với mùi hương không phải thứ bên ngoài có thể làm được, nàng cũng chỉ có một bình nhỏ không hơn. Cho nên Hồng Quế đành phải lấy trà hoa quý nhất bên ngoài tráo
đổi, nhưng vẫn để lại sơ hở, chỉ cần là người thạo nghề, nhìn một cái là biết. Lại nói, gần đây tỳ nữ hầu hạ việc trà nước chỉ có Hồng Quế, Từ
Man cũng giật mình vỡ lẽ, lúc trước Hồng Thược sắp đi, vì sao Hồng Quế
lại lấy thân phận lão luyện bên người để tiếp nhận công tác pha trà. E
là Hồng Quế đã sớm lên kế hoạch, muốn độc chết ba anh em họ.
“Bị nghiền
thành bột, giấu trong hộp trang sức của nàng ta, nếu không phải trong
cung phái tới lão ma ma, thật đúng là không tìm thấy chứng cớ.” Hương
Xuân thực bội phục Hồng Quế, trong thời gian ngắn như thế, có thể tráo
đổi trà hoa, còn giấu được trà hoa đi, rõ ràng từ lúc ấm trà vỡ đến lúc
Thanh Mai trúng độc, thời gian rất ngắn.
“Vậy…” Từ Man còn chưa hỏi được câu tiếp theo, chợt nghe bên ngoài có nha hoàn truyền lời lại đây.
Hương Xuân đi tới cửa, vén màn hỏi: “Chu sa tỷ tỷ, là ai đến vậy?”
Nha hoàn bên ngoài kia thở dài nói: “Cũng không biết Đại cô nương nhà họ Hoàng gây
nên nghiệt gì, cố van nài đến thỉnh tội với quận chúa, chủ mẫu nương
nương nói không cho nàng vào, nàng ta cư nhiên quỳ gối trước cửa phủ
công chúa.”
Từ Man lập
tức ngồi thẳng người, xốc chăn bông lên, la lớn: “Người đâu, thay quần
áo, ta cũng muốn xem thử nàng ta tính giở mánh khóe gì.”