" Thiếu gia, đã tới biệt thự Tĩnh Huyên!"
Tiểu Trần cẩn thận cho xe dừng lại. Quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở Âu Thần
Dương vẫn một mực bất động ở phía sau. Tại góc độ không ai nhìn thấy lại âm thuần lau mồ hôi vương đầy trên trán.
Từ khách sạn về đến khu thương gia bình thường lái xe không dùng quá ba mươi phút. Thế nhưng Âu Thần Dương lại lệnh cho Tiểu Trần lái xe với tốc độ chậm nhất có thể.
Còn nói cái gì không muốn cho Tiết tiểu thư khó chịu? Buồn cười muốn chết!
Nói thẳng ra là muốn ăn đậu hủ của người ta thì không phải tốt lắm sao?
Tiểu Trần âm thầm khinh bỉ Âu Thần Dương vài tiếng. Thế nhưng trên mặt lại
càng phát ra kính cẩn. Tuyệt đối không để lộ bất cứ một biểu cảm dư thừa nào, lần nữa nhỏ giọng hô một tiếng.
" Thiếu gia..."
" Ừm..."
Âu Thần Dương khó chịu nhíu mày nhìn tiểu nhân nhi mềm mại vốn đang gục
đầu trong ngực anh ngủ say sưa lại bị âm thanh của Tiểu Trần đánh thức
liền khẽ rên một tiếng tựa như con mèo nhỏ lười biếng. Lúc này suy nghĩ
muốn đổi tài xế trong anh lại càng muốn mãnh liệt hơn.
Vì lí gì
mà Tiểu Trần ngày thường tinh tế, thông minh hôm nay đột nhiên thiếu tâm nhãn như vậy đây? Thật là không biết thức thời! Hừ!
Tiểu Trần
phía trên bị tiếng hừ phát ra từ cổ họng của Âu Thần Dương lại một lần
nữa bị doạ cho giật mình. Thật sự không biết tại sao bản thân năm lần
bảy lượt đắc tội cỗ thuốc nổ này.
Nếu như để anh biết nguyên do
Âu Thần Dương tức giận. Thì anh nhất định hét thật to một tiếng. thiếu
gia, anh thật không uy vũ a!
Tiết Lạc bĩu nhẹ môi mỏng, hé ra đôi mắt còn nhập nhèm vì giấc ngủ, mơ hồ nhìn Âu Dương Thần. Đôi mắt xinh
đẹp cứ thế đặt trên sườn mặt của anh chớp chớp vài cái, cứ như thể không hề biết anh là ai vậy.
" Bé con, tôi bế em vào nhà! như thế nào?"
" Anh là... Âu Thần Dương?"
" Ân?"
Tiết Lạc nhíu nhíu mày, đến khi xác định chính xác người trước mặt đúng là
Âu Thần Dương liền hừ một tiếng, không nói hai lời vươn tay mạnh mẽ đẩy
anh ra, vừa vặn giải thoát cho eo nhỏ liên tục bị anh ăn đậu hủ.
Tiết Lạc buồn bực mở cửa, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo ra ngoài. Cô nhấc chân
đá một cái vào cửa xe như cố tình muốn cào ra từ chiếc xe một lớp sơn,
hậm hực nói.
" Âu thối! Mau trở về... Tôi... Tôi mới không cần
anh đưa tôi về... Nam chính xấu xa... Chán ghét! Có Đông Phương Linh còn muốn đùa tôi... Tôi mới không có ngốc... Anh không được xuống xe...
Mau... Trở về đi..."
Nam chính?
Đông Phương Linh?
Lần này đến lượt Âu Thần Dương nhíu mày. Anh ngay lập tức cảm thấy trong
lời nói lộn xộn thông tin của cô có cái gì đó không đúng.
Âu Thần Dương nghi ngờ Đông Phương Linh đã nói gì không nên nói với tiểu mèo
hoang của anh. Sắc mặt anh tuấn theo đó nháy mắt trầm xuống thành màu
đen.
Nghĩ như vậy, Âu Thần Dương liền muốn mở cửa xe đi ra giải
thích với Tiết Lạc. Mèo hoang nhỏ nhà anh ngây thơ như vậy, khả năng là
lại bị Bạch Liên Hoa kia lừa đi rồi.
Thế nhưng, Âu Thần Dương còn chưa kịp động. Tiết Lạc bên ngoài giống như đã sớm biết ý định của anh. Cô thô bạo đá thêm một cái và cửa xe, hung hăng đe doạ anh trở về sau
đó liền quay người xiêu xiêu vẹo vẹo lấy chìa khoá mở cửa vào nhà. Thậm
chí đến một ánh mắt cũng không thèm để lại cho anh.
Âu Thần Dương thở dài, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng. Anh ngồi trong xe
chờ cho đèn nhà cô bật sáng mới yên tâm quay đầu đi. Lạnh tanh ra lệnh
cho Tiểu Trần.
" Lái xe! Về biệt thự !"
Tiểu Trần thấy sắc mặt Âu Thần Dương âm trầm khó xem như vậy cũng không dám hỏi nhiều.
Quay đầu lại khởi động xe dùng tốc bộ bình thường rời đi.
Âu Thần Dương đan hai cánh tay vào nhau khoanh lại trước ngực. Nghĩ đến những
lời nói vừa rồi của Tiết Lạc, tâm trạng trở nên càng lúc càng tệ.
Đông Phương Linh, cô thế nhưng có gan càng lúc càng lớn! Mong là cô sống
tốt, đừng để tôi có cơ hội bố trí một chút không hay ho gì đó dành cho
cô!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Tiết Lạc sau khi vào nhà vẫn còn rất mơ màng. Đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ quay quay vòng vòng khiến cô khó chịu vô cùng.
Trước đây Tiết Lạc làm tổng biên tập tuần báo thời trang cũng có thể coi là
dấn thân vào một nửa showbiz. Vì công việc cô vẫn thường xuất hiện trong các bữa xã giao. Uống rượu là điều không thể tránh khỏi.
Kiếp
trước, tửu lượng của cô là được tạo nên từ các bữa xã giao như vậy. Thế
nhưng khiến cô quên mất cô đã không còn là Tiết Lạc trước đây. Độ miễn
dịch với rượu là bằng không.
Bởi vậy mới làm cho cô cùng lắm chỉ uống duy nhất một ly cooktail cũng đã say bí tỉ đến tận bây giờ.
Chết tiệt! Lần sau cô thề không đụng vào rượu!
" Á..."
Tiết Lạc đang muốn đi lên cầu thang thì đằng sau có một lực tay mạnh mẽ kéo
cô lại khiến cô giật mình chới với ngã ngồi xuống đất.
Cảm giác
đau đớn do tiếp đất tự do khiến một nửa thần trí còn đang đi du lịch bên ngoài nháy mắt đều hội tụ trở về. Say rượu theo đó cũng tan đi phân
nữa.
Tiết Lạc nhíu mày nắm lấy thanh vịn cầu thang dùng sức nâng
thân thể còn thoát lực đứng thẳng lại. Tuỳ ý phủi phủi vạt váy, lúc này
mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn nguyên do gây chuyện.
Đông Phương Linh bặm môi đứng trước mặt Tiết Lạc. Hai gò má đỏ hồng đến mức
nhỏ ra máu, đôi mắt cũng mơ hồ phủ lên một tầng hơi nước. Điển hình cho
biểu tình của một người say rượu.
Tiết Lạc ngẩng đầu nhìn quanh,
xác định xung quanh không còn một ai mới chuyển mắt trở lại nhìn Đông
Phương Linh, trào phúng cười.
" Sao hả? Không giả bộ nổi nữa? Hay là... Mượn rượu làm loạn... Ân?"
" Cô... Hồ ly tinh... Cô... Tại sao lúc nào cũng là cô? Tại sao cô có thể cướp đi mọi thứ của tôi như vậy? Từ tình thương của cha... Đến Thẩm ca
ca, Dương ca ca, cô còn chia cắt Thần ca ca của tôi... Cô... Hồ ly
tinh... Tôi căm thù cô..."
Đông Phương Linh tóm lấy khuỷ tay của
Tiết Lạc. Cô ta vừa khóc lóc vừa lay mạnh khiến đầu óc cô vốn đã choáng
váng càng trở nên khó chịu, thiếu kiên nhẫn vung tay đẩy cô ta ra.
Tiết Lạc vốn chỉ đẩy rất nhẹ. Thế nhưng vẫn khiến Đông Phương Linh không đứng vững ngã phịch xuống đất.
Tiết Lạc khẽ thở dài, day day trán đau nhức. Buồn bực tiến lên một bước muốn đem Đông Phương Linh nâng dậy.
Dù sao cô ta cũng đang say rượu! Tốt nhất là không chấp đi!
" Buông tôi ra... Hồ ly tinh... Cô với mẹ cô đều là hồ ly tinh... Bà cô
cũng là hồ ly tinh... Biết không, bà cô vô cùng đáng thương... Vợ đầu
thì sao chứ? Không phải cũng không được ông ngoại yêu thương sao? Ngay
cả bà ngoại tôi mất đi, bà ta vẫn không chiếm được... Ha ha, hồ ly
tinh... Ba người các người đều là hồ ly tinh... Hồ ly tinh đáng
thương..."
" Đông - Phương - Linh!"
Bàn tay Tiết Lạc vốn
định đỡ Đông Phương Linh nhất thời lại biến thành kháp tay cô ta vô cùng mạnh mẽ. Lạnh lùng đem tên của cô ta gằn từng tiếng một, đôi mắt xinh
đẹp vằn lên tia đỏ.
" Tôi đã nói " Thiên đường có lối cô không
đi, địa ngục không cửa cô lại cứ muốn đâm đầu vào " nghĩa là sao hả?
Đáng ra, tôi còn muốn đấu với cô lâu dài. Nhưng cô cứ năm lần bảy lượt
chạm tới điểm mấu chốt của tôi... Cô coi trọng Âu Thần Dương, Thẩm Dật
Phàm, Lâm Quân Thần hay là Diêu Nhật Hàn? Coi trọng bọn họ đến thế sao?
Tốt lắm! Tôi muốn xem, khi cô từng bước, từng bước dần dần mất đi tất cả bọn họ, cô sẽ như thế nào? Bắt đầu là ai đây? Âu Thần Dương? Trước hết
liền lấy anh ta mài dao đi..."
Tiết Lạc đẩy Đông Phương Linh ra, đứng dậy rời khỏi nhà. Bước chân dù không đứng vững nhưng cô vẫn không thể nào dừng lại.
Đông Phương Linh... Không phải cô nói tôi là hồ ly tinh sao? Tôi cũng muốn cho cô xem, hồ ly tinh chân chính là như thế nào...