Âu Thần Dương đi ra khỏi phòng tắm. Anh tuỳ ý khoác áo choàng tắm bước ra ngoài.
Mái tóc đen bóng khoẻ mạnh của anh vẫn còn hơi ướt chậm rãi nhỏ từng giọt
từng giọt xuống áo choàng tắm. Một vài giọt còn chảy theo gò má chảy
xuống cổ tạo ra một cảnh sắc vô cùng quyến rũ mà cũng không mất đi vẻ
nam tính.
Âu Thần Dương xỏ chân vào dép đi trong nhà, bước quầy
rượu trong phòng khách. Ưu nhã rót ra một ly rượu Whisky, thêm một lát
chanh, bỏ vào hai viên đá lắc nhẹ.
Âu Thần Dương nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Cảm giác đắng đắng ngòn ngọt thơm lừng cùng mát lạnh của đá hoà quyện vào nhau khiến anh vô cùng thoải mái.
Vừa nhâm nhi
ly rượu vừa nghĩ đến dáng vẻ uống say vừa rồi của Tiết Lạc. Khoé môi Âu
Thần Dương hiếm hoi lắm mới nở một nụ cười cư nhiên câu lên thành một độ cong hoàn mĩ.
Lạc Lạc... Con mèo nhỏ thích ăn trộm này... Thế
nhưng trộm đi tim của anh. Giờ phút này nếu như cô dám vỗ mông chạy lấy
người, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em!
Kính coong...
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên làm Âu Thần Dương nhíu mày. Anh không khỏi quay đầu nhìn chiếc đồng hồ cổ vẫn đang lóc cóc lóc cóc treo trên
tường.
Giờ đã gần một giờ sáng, rốt cuộc là ai đến vào giờ này?
Âu Thần Dương đặt ly rượu xuống, mang theo tâm trạng nghi hoặc từng bước
tiến ra ngoài cửa, vẫn cẩn thận híp mắt nhìn qua mắt mèo một lần. Chỉ
thấy có một bóng dáng nhỏ bé mặc váy dạ hội trắng thuần. Cả người cô dựa hoàn toàn vào cây cột màu nâu đối diện trông cực kì bắt mắt.
Giữa lúc Âu Thần Dương còn đang cố gắng phân biệt người ngoài cửa trong cái
ánh sáng lờ mờ hắt xuống từ cột đèn ngoài hành lang, thì thân hình nhỏ
bé đó đột nhiên quay lại, để lộ gương mặt xinh đẹp tái nhợt vì lạnh.
Âu Thần Dương trừng lớn mắt, sống lưng run lên một cái mang theo một tia
khó có thể tin. Hành động trên tay lại không chút nào chậm trễ mở ra
từng lớp khoá bảo vệ.
" Lạc Lạc... Sao em lại đến đây? Có biết bên ngoài lạnh đến thế nào hay không?"
Âu Thần Dương gộp ba bước làm hai bước tiến đến gần thân hình kiều nhỏ,
vươn đôi tay rắn chắc đem cô ôm vào lòng, khẽ thấp giọng mắng một tiếng.
Tiết Lạc mơ mơ màng màng mở to đôi mắt còn phủ một tầng hơi nước, yên lặng
chớp chớp nhìn Âu Thần Dương. Đôi tay nhỏ bé mềm mại nâng lên ôm lấy
khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của anh ngây ngô cười một tiếng, meo meo kêu.
" Dương..."
Âu Thần Dương bị tiếng nói mềm mại, ôn nhu của Tiết Lạc làm cho lòng mềm
nhũn. Anh mở miệng định nói một câu gì đó nhưng cô lại bất ngờ vùng vằng thoát khỏi vòng ôm của anh. Đôi chân nhón lên, chuẩn xác dâng lên đôi
môi đỏ mọng phảng phất hơi lạnh dán vào bạc môi ấm nóng của anh.
Âu Thần Dương bị hết bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến anh phút chốc
không thể nào theo kịp. Nhất thời lại cứ đứng sững như vậy để mặc cô
dùng chiếc lưỡi thơm tho nhỏ nhắn miêu tả khoé môi anh.
Tiết Lạc
liếm nhẹ khoé môi của Âu Thần Dương. Cô giống như chưa cảm thấy đủ nên
vươn cái lưỡi nhỏ nhắn tiến sâu hơn vào bên trong, cố gắng dùng kĩ thuật trúc trắc tách ra hàm răng của anh, cùng dây dưa với lưỡi nam tính bên
trong khoang miệng anh.
Cứ như vậy vài giây, Tiết Lạc cuối cùng
cũng nhận ra Âu Thần Dương từ đầu đến cuối vẫn một mực bất động. Đáy mắt phủ một tầng sương của cô biến trở về màu đen kịt u tối, còn phảng phất phủ lên một tầng nước mắt, uỷ uỷ khuất khuất than một tiếng.
" Hoá ra là anh không muốn..."
Tiết Lạc buồn bực đẩy Âu Thần Dương ra. Cô chuyển bước chân xiêu xiêu vẹo
vẹo quay người định bỏ đi. Nhưng đúng lúc này Âu Thần Dương lại vươn
tay, mạnh mẽ kéo cô vào lòng một lần nữa. Đôi tay còn lại vòng qua vững
vàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Âu Thần Dương cúi đầu, đáy
mắt đen sâu thăm thẳm nhìn gương mặt vừa tái đi vì lạnh, nhưng hai gò má vẫn phiếm hồng. Lúc này anh mới để ý đến trên người cô đầy mùi rượu.
Mùi này nặng nề hơn hẳn lúc anh đưa cô trở về.
Âu Thần Dương nhíu chặt chân mày. Tuy rằng mùi rượu trên người cô không chút nào khiến cho anh chán ghét, ngược lại còn có chút yêu thích. Nhưng là quan trọng
nhất là, vì cái gì cô lại uống rượu nhiều như vậy.
Lúc đó anh rõ
ràng đã thấy cô vào nhà mới rời đi, mà giờ này ba Tiết, mẹ Tiết xã giao
sẽ chưa thể trở về. Người khiến cô như thế này, lẽ nào lại là Đông
Phương Linh.
Chết tiệt!
Âu Thần Dương nắm chặt nắm tay,
tâm trạng khó chịu liên tục nâng lên theo cấp số nhân. Nghĩ đến chính
Đông Phương Linh làm tiểu mèo hoang của anh khó chịu anh liền có loại
xúc động muốn giết cô ta.
" Buông tôi ra... Buông... Ghét anh..."
Đúng lúc anh đang vô cùng tức giận, thân thể mềm mại trong lòng lại thoáng
động. Tiểu mèo hoang thế nhưng nhưng bĩu môi đỏ mọng, quyến rũ người
trộm hương như thế này.
Âu Thần Dương cười sủng nịnh, nâng tay
giữ lấy chiếc cằm nhọn xinh xắn của cô. Từ đáy mắt đến khoé môi đều dẫn
ra một tia sáng đầy giảo hoạt.
" Em trộm hương xong, lại tính phủi mông bỏ chạy như vậy sao?"
Âu Thần Dương vừa dứt lời thì cúi đầu, dán lên đôi môi đỏ mọng của cô. Cảm giác được đôi môi mềm mại của cô dẫn theo tư vị ngọt ngào khiến anh khẽ thở ra một tiếng. Chiếc lưỡi vươn ra liếm nhẹ bờ môi của cô rồi trực
tiếp xâm lược vào bên trong.
Tiết Lạc dường như vẫn còn buồn bực, cố chấp cắn chặt hàm răng. Âu Thần Dương cười khẽ một tiếng từ trong cổ họng, bắt đầu mở ra trò chơi mèo vờn chuột, từ từ vờn cô vào tròng.
" A..."
Âu Thần Dương bất ngờ cắn nhẹ bờ môi của Tiết Lạc. Tuy rằng cắn không mạnh nhưng vẫn khiến cô giật mình hét nhỏ một tiếng.
Âu Thần Dương nhân đúng cơ hội này vươn chiếc lưỡi vào trong. Thành công
công thành đoạt đất. Chiếc lưỡi nam tính cùng với chiếc lưỡi thơm tho
của cô cùng nhau quấn quýt với nhau. Cảm giác ngọt ngào đúng như anh vẫn tưởng tượng khiến anh thoải mái thở ra một tiếng.
Tiết Lạc cảm thấy thân mình mềm nhũn, thuận theo nhắm mắt lại để mặc anh cùng cô tiến hành nụ hôn kiểu pháp vô cùng nóng bỏng.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô...
Âu Thần Dương vui sướng với ngọt ngào mà cô đem lại, càng lúc càng cảm thấy không đủ. Nụ hôn cũng theo đó càng lúc càng sâu.
Tiết Lạc cũng bị nhiệt tình của anh châm ngòi. Cô cảm thấy toàn thân mình không ngừng nóng lên.
Tiết Lạc mở to đôi mắt, trong đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương mù mờ
nhạt. Bàn tay nhỏ bé nâng lên, luồn vào trong áo choàng tắm của anh, nhẹ nhàng vân vê điểm đỏ trước ngực anh.
Hành động hoàn toàn theo
cảm tính của Tiết Lạc lại khiến Âu Thần Dương thở dốc một hơi. Anh vội
vã rời ra khỏi đôi môi ngọt ngào, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô,
chất giọng khàn khàn rên một tiếng.
" Đừng..."
" Tại sao?"
Tiết Lạc ngây ngốc hỏi.
" Em... Có biết em... Đang làm cái gì không?"
Âu Thần Dương khàn giọng hỏi, giọng nói bị đứt quãng vì phải nỗ lực ngăn
chặn trận lửa ở bên dưới khiến cho vùng nam tính đội lên vô cùng trướng
đau. Trong lòng còn không ngừng kêu khổ, tiểu mèo hoang này đúng là khắc tinh của anh...
" Biết nha..."
" Làm gì? Em biết gì chứ?"
" Làm... Làm tình..."
Tiết Lạc ngại ngùng nói, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt đỏ lên. Lại bị cô cố
tình che giấu bằng cách nhón chân lên liếm lấy hầu kết không ngừng lên
xuống của anh.
Trong đầu Âu Thần Dương nổ oanh một tiếng. Mặc dù
vẫn luôn nói thầm rằng cô đang say, cô cùng lắm chỉ là mượn rượu làm
loạn thôi. Thế nhưng là một người đàn ông, đứng trước mặt người phụ nữ
mình yêu cố tình khiêu khích, thì dù có là Liễu Hạ Huệ sợ rằng cũng khó
lòng ngồi yên.
Âu Thần Dương đè chặt ngọn lửa đang không ngừng
đốt lí trí của mình. Cố gắng duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng khàn
giọng nói.
" Lạc Lạc... Em phải nhận định rõ... Nếu làm... Em không thể hối hận..."
" Nếu em hối hận anh sẽ dừng lại sao?"
Tiết Lạc ngây ngô hỏi lại, nhón chân cắn lên vành tai mẫn cảm của anh.
Đáy mắt Âu Thần Dương đã u tối đến cực điểm, đỏ đậm đầy dục vọng. Anh thở dài, hà hơi vào tai cô.
" Dĩ nhiên là không! Em phạm tội ăn cắp! Đã bị bắt!"