Ca phẫu thuật của Âu Thần Dương được tiến hành hết sức thuận lợi nhờ có
nguồn máu được tiếp ứng kịp thời. Ngay đêm hôm đó, nhóm người bàn nhau
đưa anh về thành phố để tiện cho việc điều dưỡng vì điều kiện ở bệnh
viện ngoại thành không được tốt cho lắm.
Tiết Lạc đi theo xe bệnh viện đưa Âu Thần Dương đi, bên cạnh cô còn có Thẩm Dật Phàm và Diêu
Nhật Hàn. Cố Nguyên Phong lại cùng Lâm Quân Thần đi xe khác, trước khi
rời đi, ánh mắt của hai người đồng loạt dán lên người Tiết Lạc, sâu bên
trong là một tia giãy giụa cùng lưu luyến vô cùng mãnh liệt.
“Cậu ấy sẽ không sao đâu! Anh chắc chắn!”
Thẩm Dật Phàm nắm lấy tay Tiết Lạc, độ ấm từ bàn tay anh truyền đến khiến cô phút chốc ngẩn ngơ, từ từ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dịu dàng sâu
thẳm của anh, khóe môi bất chợt hơi run rẩy rồi lại mím chặt, nhưng thủy chung không thốt lên được lời nào.
Diêu Nhật Phàm ngồi một chỗ,
hết nhìn Âu Thần Dương sau ca phẫu thuật vẫn tái nhợt thiếu sức sống,
lại nhìn sang Tiết Lạc cũng không kém phần ủ rũ bên cạnh, đột nhiên có
một tia sáng lóe lên trong đầu, trao đổi ánh mắt với Thẩm Dật Phàm lại
nhận được cái gật đầu rất khẽ, không khỏi thở dài một tiếng, cũng trở
tay nắm lấy bàn tay của cô.
“Lạc Lạc, em có phải có tình cảm với anh Âu rồi không?”
“Không có!”
Tiết Lạc lắc đầu, cô ngồi dựa vào thành xe, suy nghĩ đắn đo một hồi lâu, rồi mới lên tiếng.
“Em không có tình cảm với Âu Thần Dương. Em vẫn luôn có ám ảnh về chuyện
cũ, dù biết anh ta không có lỗi. Nhưng lần này, anh ta chủ động đỡ đạn
cho em. Lúc ấy, em thật sự cảm thấy khủng hoảng. Em có cảm giác có thứ
gì đó không theo như em khống chế nữa...”
“Lạc Lạc... em không thích, nhưng có phải đã bắt đầu không còn ghét nữa hay không?”
Thẩm Dật Phàm nghiền ngẫm, nhớ đến thái độ của Tiết Lạc và Âu Thần Dương
trước đây, lại so sánh thái độ bây giờ, cẩn thận hỏi. Diêu Nhật Phàm
cũng nhìn sang, chờ đợi câu trả lời của cô.
“Hình như là thế...”
Tiết Lạc mím môi một hồi mới trả lời, ai có nghĩ lại nghe được tiếng cười
khẽ của Thẩm Dật Phàm, anh vuốt nhẹ lên ngón tay của cô, nói.
“Em có chắc em không có tình cảm với cậu ấy chứ? Anh có cảm giác, em rõ
ràng đã thay đổi, không chỉ là không ghét! Dương rất thích em! Cậu ấy
cũng yêu em như anh và Diêu vậy. Anh biết, em chấp nhận anh và Diêu thì
trong lòng em đã có một giới hạn. Nhưng nếu em cũng thích Dương, hoặc
chí ít có chút gì tình cảm đối với cậu ấy thì khoan hãy từ chối. Không
công bằng cho em, mà cũng không tốt cho Dương. Cậu ấy không quay đầu
được nữa rồi!”
Diêu Nhật Phàm mím môi, nghĩ nghĩ, hết nhìn Âu
Thần Dương lại nhìn Thẩm Dật Phàm, cảm thấy mình không đời nào tốt bụng
được như anh ta. Dù rằng, cũng bị tình cảm của người kia đối với mèo nhỏ nhà mình khiến cho lung lay một đoạn. Ai đưa vợ mình lên giường người
khác mà lại thấy dễ chịu cơ chứ. Đừng nói là cậu, cho dù Thẩm Dật Phàm
đang rộng lượng khuyên nhủ đằng kia cũng sẽ thấy khó chịu mà thôi...
Chẳng qua... Tâm tình của Tiết Lạc thay đổi, bọn họ biết rõ. Có điều, em ấy là người thế nào, bọn họ rõ ràng nhất, thà rằng tự mình vượt qua khó khăn, đè nén, cũng không muốn gây cho bọn họ trở ngại. Bọn họ cũng
không muốn em ấy khó xử...
Tiết Lạc lắc đầu, vẫn không nói gì...
Cô không biết bây giờ mình có cảm giác thế nào với Âu Thần Dương, cùng
lắm chỉ là cảm kích anh, nhưng đó tuyệt đối chưa phải là tình yêu... cô
nên làm thế nào mới đúng đây...
“Em cứ suy nghĩ kỹ đi. Thuận theo tự nhiên. Thật sự, nếu em không yêu anh ta, anh với anh Phàm sẽ càng
hạnh phúc. Chẳng qua, nếu sau này thật sự có tình cảm đó, nhất định đừng ép buộc mình.”
Diêu Nhật Hàn thêm vào một câu, nhất thời nghĩ
đến Cố Nguyên Phong và Lâm Quân Thần đang đi theo phía sau, chợt có cảm
giác mình đang làm chúa cứu thế dọn đường sẵn cho bọn họ. Cậu với Thẩm
Dật phàm đều hiểu được, những người đàn ông theo đuổi mèo nhỏ nhà mình
đều không phải người bình thường, họ sẽ không dễ dàng buông tay... mà
với sự cương quyết của họ, sớm hay muộn Lạc Lạc cũng mềm lòng... Thật
ra, bọn họ cũng xứng đáng... chuyện vừa xảy ra khiến anh hiểu rõ điều
đó. Chẳng qua, cố gắng thế nào, tác dụng bao nhiêu, còn là việc của
họ... cậu với Thẩm Dật Phàm chính là những người đã qua cửa an toàn, tự
nhiên cũng thấy tự hào lắm...