Khi Tiết Lạc tỉnh
dậy, cô đã nằm trên giường lớn trong phòng của mình, đầu rất đau, tạm
thời không nhớ được nguyên do vì sao mình lại ở chỗ này. Trước đó không
phải cô đang cùng Thẩm Dật Phàm và Diêu Nhật Hàn đưa Âu Thần Dương về
bệnh viện thành phố hay sao? Tại cái gì lại đột ngột trở về phòng, mà
trong đầu một chút kí ức cũng không có chứ?
“Lạc Lạc, con tỉnh rồi?”
Mẹ Tiết đẩy cửa vào phòng, trên tay bà đang cầm theo một ly sữa, nhìn thấy Tiết Lạc đang ngồi ngốc ở đầu giường không khỏi có chút ngạc nhiên, sau đó rất nhanh lại biến thành vui vẻ, vội vàng tiến gần bên giường, đặt
tay lên trán cô kiểm tra, sau đó mới lặng lẽ thở phào.
“May quá,
con hết sốt rồi! Con không biết hôm trước bác sĩ Thẩm lo lắng cho con
như thế nào đâu! Con làm sao gặp được cậu ấy vậy?”
Tiết Lạc nhìn
mẹ Tiết, cô đoán là Thẩm Dật Phàm sẽ không bao giờ nói chuyện cô bị bắt
cóc ra, nên cũng không dám nói nhiều, đón lấy ly sữa từ tay của bà, khẽ
khàng uống một ngụm rồi đặt trở lại đầu giường, xoa xoa thái dương nói.
“Mẹ, con nhức đầu quá!”
“Vẫn nhức đầu sao? Mẹ sẽ liên hệ bác sĩ Thẩm, cậu ta nói khi con tỉnh nhất định phải báo cho cậu ta biết. Đợi mẹ một chút nhé!”
Mẹ Tiết hoàn toàn không biết Tiết Lạc đang lảng tránh câu hỏi của mình,
nhưng ít ra, cô cũng thật sự không giả bộ, đầu cô lúc này đang rất đau.
Hơn nữa cũng không nhớ được gì, có vài kí ức đã trôi mất, hoặc vốn không có những đoạn kí ức đó khiến cô cảm thấy thật sự hoang mang và mờ mịt.
Chẳng qua, không đợi cô bình tĩnh lại, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa
rất nhẹ, thoạt đầu cô nghĩ là Thẩm Dật Phàm, nhưng khi cửa được đẩy ra,
người xuất hiện lại là Đông Phương Linh, cô gái ngày nào vẫn luôn bày ra vẻ mặt yếu đuối vô hại đã trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều, chỉ là khi
nhìn thấy cô vẫn sẽ xuất hiện một chút rụt rè.
“Em vào có được không?”
“Ừm!”
Tiết Lạc gật nhẹ đầu, chống người ngồi thẳng hơn, yên tĩnh nhìn Đông Phương
Linh. Trước đây cô quả thật không thích cô gái này nổi, nói sao thì nội
dung tiểu thuyết quá mức cường đại, khiến cô phải phòng bị mọi nơi,
nhưng là, khi cô đã sống đến thời điểm này, cô bắt đầu đem cuộc sống
mình tách ra khỏi nội dung cuốn tiểu thuyết. Vì thật sự đã có quá nhiều
thứ thay đổi, cô thậm chí còn mở ra nhiều bí mật động trời mà nguyên tác không hề đề cập đến. Có lẽ, chính những lỗ hổng đó đã đưa cô vượt không gian đến đây. Âu cũng là một việc tình cờ, cũng là một duyên phận. Gặp
Đông Phương Linh, khám phá cô ta, thấy cô ta thật sự cũng không đáng
ghét lắm. Nói một cách chính xác hơn, cũng chỉ là một con rối dưới bàn
tay điều khiển của người khác, dù có chiến thắng cuối cùng, cũng có một
chút đáng thương, huống chi lúc này cô ta còn chẳng có được thứ gì.
Đông Phương Linh cười nhẹ, đóng cửa đi vào phòng, ngồi xuống bên giường quan sát trạng thái của Tiết Lạc mới thở ra một hơi, thấy cô đã không có vấn đề gì mới an tâm, sau lại nhanh chóng trở về bộ dáng nghiêm túc, nói.
“Em đã sớm biết mẹ của em có ý đồ, nhưng em bị nhốt, không làm gì được, may mắn là chị không sao. Vừa rồi mẹ em vừa tỉnh dậy trong bệnh viện, bà
yên lặng một lúc lâu, rồi dặn em phải đến xin lỗi chị. Còn nữa, bà nói,
muốn cùng em rời đi thành phố, về nông thôn...”
“Tại sao lại phải thế?”
Tiết Lạc hơi kinh ngạc thốt lên, tự động lược bỏ những câu thoại mà nắm bắt
đúng trọng tâm. Cả Đông Phương Linh và Đông Phương Nguyệt Minh đều đã
quen với cuộc sống thành phố, về nông thôn, bọn họ có thể bươn chải sao?
Đối diện với thắc mắc của Tiết Lạc, Đông Phương Linh chỉ cười nhẹ, nói.
“Em cũng biết là chẳng dễ dàng gì. Nhưng em thật tâm muốn như thế. Em cần
một nơi để an tĩnh, mà mẹ em cũng vậy, bà đã tranh đấu nửa cuộc đời cho
những thứ phù phiếm này, thù hận che mắt rồi. Bởi vậy, mẹ con em muốn
thoát khỏi quá khứ, sau này cuộc sống khó khăn hơn, em mong là mình tìm
được niềm vui trong đó. Sau này lấy một người chồng bình thường, yêu
thương em thật lòng, cùng em phụng dưỡng mẹ, thế là đủ. Đợi đến khi em
và mẹ có đủ dũng cảm, sẽ lại trở về thành phố, chăm sóc ông ngoại.”
“Suy nghĩ kỹ càng rồi?” Tiết Lạc trầm ngâm, Đông Phương Linh gật nhẹ đầu chắc nịch nói.
“Vâng.”
“Vậy... lên đường cẩn thận! “
Tiết Lạc đan tay vào nhau, không nhiều lời mà chỉ nói một câu này. Đông
Phương Linh cười càng dịu dàng, từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn chị rất nhiều. Em đã làm nhiều việc sai. Không cầu chị tha thứ,
nhưng chỉ mong chị đừng buồn em, lúc đó, em thật sự nông cạn. Năm nay em về dưới quê, cũng sẽ thi đại học, chúc chị thi tốt!”
Tiết Lạc
gật gật đầu, nhìn Đông Phương Linh đi ra cửa, hơi thở hắt ra, quay đầu
nhìn bầu trời sau khung cửa sổ, trong đầu nhớ tới những chuyện trong
nguyên tác và những chuyện đã xảy ra. Tai ương, bất trắc thật nhiều,
nhưng kết quả qua đi, có người quay đầu thấy bờ, có người tìm được chân
ái, có người tìm được đường sống trong cõi chết, thân phận thay đổi...
Đây có lẽ cũng là cái số, đã được định sẵn...