Tiết Lạc đi vào nhà liền được Vân quản gia dẫn lên phòng.
Sau khi Vân quản gia biết tiểu thư bị mất trí nhớ từ miệng của phu nhân, bà luôn luôn dùng ánh mắt đau lòng, thương cảm chiếu về phía cô. Tựa như
là muốn nói.
" Ai u, số tiểu thư nhà chúng ta thật khỗ a!"
Tiết Lạc trước ánh mắt nhìn chằm chằm của Vân quản gia luôn cảm thấy không
được tự nhiên. Đành phải cầu mong thật nhanh tới phòng của mình để kiếm
cớ để Vân quản gia rời đi.
Cái này cũng không thể trách cô a! Ánh mắt của Vân quản gia làm cô có cảm giác mình đang lừa gạt người lớn
tuổi. Trong khi cô là một người có đạo đức, nhân phẩm vô cùng tốt, vẫn
là không thể chấp nhận bản thân mình đi " lừa gạt " người ta đi!
" Vân quản gia, cháu muốn ngủ một chút! Bác không cần theo cháu đâu! Chúc bác buổi trưa vui vẻ nha!"
Tiết Lạc nở nụ cười toả nắng, cúi đầu lễ phép nói với Vân quản gia. Nhưng
không đợi bà nói gì mà trực tiếp vẫy tay đóng cửa phòng lại.
Cô
là sợ bà không đồng ý nha! Trong tiểu thuyết, Vân quản gia là một người
hết sức có quy củ. Rất nghiêm túc thực hiện những yêu cầu của ba Tiết,
mẹ Tiết. Vừa nãy mẹ Tiết còn dặn " phải đặc biệt chiếu cố tiểu thư " đó! Cô mới không muốn bên cạnh mình có người đi theo không rời một bước như vậy đâu!
Vân quản gia đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa đã
đóng mà ngẩn người. Vừa rồi tiểu thư cười thật là dễ thương quá a! So
với búp bê còn muốn xinh đẹp hơn! Ôi chu choa, bà phải nhanh chóng khoe
tin tức này với lão gia, phu nhân mới được!
Tiết Lạc không hề biết suy nghĩ trong đầu Vân quản gia. Lúc này cô đang bước từng bước nhìn quanh căn phòng mới của mình.
Căn phòng này phải to bằng cái nhà mà cô và An Li ở chung tại thế thế kỉ hai mươi mốt lận.
Phòng được dùng màu kem làm màu nền, được thiết kế sắp xếp vô cùng đẹp mắt.
Đối diện với tầm nhìn của Tiết Lạc là một bộ ghế sô pha màu nâu bằng da
thật. Trên tường còn có một tấm ảnh gia đình thật lớn. Trong ảnh có ba
Tiết, mẹ Tiết và một cô bé khoảng năm hay sáu tuổi gì đó đang cười khoe
răng khểnh. Quả thật là muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng
yêu.
Tiết Lạc vừa nhìn qua đã biết đó là ảnh chụp gia đình lúc
Tiết Lạc nguyên tác còn nhỏ. Thời gian đó hẳn là thời gian Đông Phương
Linh chưa đến Tiết gia. Vậy nên nụ cười của cô bé này vẫn còn rất đẹp.
Ngây ngô và thiên chân.
Tiết Lạc nhún nhún vai quay người đi,
không tiếp tục suy nghĩ đến nữa. Dù sao đó cũng là quá khứ, thứ cô cần
quan tâm vẫn là hiện tại cùng tương lai thôi.
Tiết Lạc đi hết
trong phòng một lần, không khỏi thầm than một tiếng. Phòng này không
những lớn mà nội thất còn rất đặc biệt. Tất cả đều là hàng hiệu giá trị
lên tới tiền tỉ đó.
Tiết Lạc ngã người xuống sô pha, nhìn chiếc
ti vi màn hình cong, mỏng dính âm trên tường. Lại chạy ra ngoài mở cửa
sổ sát đất nhìn xuống bên dưới. Hoá ra, bên dưới phòng cô chính là hoa
viên. Từ vị trí này còn có thể nhìn thấy núi giả, hồ bơi còn có một đài
phun nước ở phía xa.
Này cũng không phải quá mức dụng tâm đi!
Tiết Lạc không khỏi tặc lưỡi, kéo một cái ghế nằm bọc vải bông mềm mại ra,
ngã người xuống, mắt hơi híp lại hưởng thụ cảm giác đời sống tiểu thư
phú hào.
Ba Tiết, mẹ Tiết quả nhiên rất yêu thương Tiết Lạc. Họ
còn cố tình sắp xếp cho cô ta căn phòng có tầm nhìn tuyệt nhất. Thật
tiếc là cô ta chưa bao giờ chú ý đến.
Tiếc Lạc thở dài một hơi,
mở to hai mắt nhìn mái vòm che ở ban con được làm từ thuỷ tinh bảy màu.
Vừa che được nắng vừa ngăn cản tia cực tím. Có cái mái vòm này dù là
buổi trưa ra đây nằm cũng không sợ nóng và đen da.
Quả nhiên là vô cùng dụng tâm!
Tiết Lạc đứng dậy, đẩy chiếc ghế nằm sát vào một bên rồi bước vào trong
phòng. Cô mở ra một cánh cửa phụ trong phòng. Đúng như cô dự đoán, đây
chính là phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng là màu kem sữa như phòng
ngoài. Trong phòng có một cái giường kingsize đủ chứa cả năm Tiết Lạc ở
bên trên lăn lăn lộn lộn cũng còn có thể.
" Oa, thật đẹp quá!"
Tiết Lạc chạy đến tủ gấu bông ở một bên, đắn đo một hồi rồi chọm một con cá
heo bằng bông tự nhiên vô cùng mềm mại ôm vào trong ngực. Không những
thế bên trong còn có rất nhiều thú bông cùng loại với hình dạng heo,
mèo, khỉ, gấu, búp bê Nhật Bản...
Cô thật là hạnh phúc muốn chết!
Tiết Lạc ôm theo gấu bông, nhảy lên giường kingsize. Nệm dày mềm mại đối với hành động của cô hơi lún xuống rồi lại nẩy lên nhè nhẹ.
Tiết Lạc đem cá heo bông ôm vào trong ngực. Thoả mãn khép mắt lại, từ từ chìm
vào giấc ngủ. Cho dù ngày mai mặt trời có không mọc nữa cũng không thể
ngăn được giấc ngủ của cô lúc này.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Không biết Tiết Lạc đã ngủ bao lâu, nhưng lúc cô tỉnh dậy trời đã vào chiều.
Ánh nắng mặt trời chỉ còn lại những tia le lói vô cùng yếu ớt.
Tiết Lạc ngồi dậy, dụi dụi mắt, theo bản năng quơ tìm điện thoại nhìn giờ.
Điện thoại không có trên giường?
Tiết Lạc ngẩn ra, sau đó chợt nhớ đến lúc mình ở bệnh viện không có thấy điện thoại. Nếu như vậy điện thoại hẳn là ở nhà cũ.
Nghe nói trợ lí Lâm gì đó đã thay cô dọn dẹp nhà cũ, đem đồ của cô tới biệt thự. Không biết anh ta để đồ của cô ở đâu.
Tiết Lạc mò mẫm xung quanh một hồi vẫn không tìm ra. Cô đứng chống hông,
chân mày nhíu lại bước về phía cửa phụ trong phòng ngủ tìm kiếm.
Một cánh cửa là phòng tắm thật lớn.
Tiết Lạc kéo cửa ra như kiểu cửa các căn phòng Hàn Quốc truyền thống, thò đầu vào bên trong xem xét.
Bên trong có một bồn tắm mát xa rất lớn, cũng có thể sánh với một hồ bơi
siêu mini. Bồn tắm mát xa liên kết với một máy nước nóng trên tường.
Ngay cạnh còn ốp một cái gương lớn. Phía dưới cái gương có một cái kệ
thuỷ tinh. Trên đó đặt đủ loại tinh dầu dưỡng da, dầu gội, sữa tắm,
hương liệu mà cô chưa bao giờ thấy ở hiện đại. Bất quá xuất hiện ở chỗ
này hẳn là đồ tốt.
Tiết Lạc cầm vài lọ lên xem thử, nhận ra chữ
trên này lần lượt là các thứ tiếng Anh, thái, pháp và ý ngoài ra còn có
ba loại chữ cô không nhận ra được.
Tiết Lạc đặt đồ xuống, âm thầm tặc lưỡi một cái rồi bước ra bên ngoài, tiến tới một cánh cửa khác.
Cánh cửa này dẫn đến phòng chọn quần áo.
Đây cũng là cửa kéo như phòng tắm. Bên trong rất rộng, tựa như một khu
thương mại mini. Riêng tủ đồ đã có đến mười hai cái. Trong mười hai cái
tủ này có đủ loại đồ, có đồ thể thao, đồ mặc thường, đồ ngủ, váy dạ hội, đồng phục học sinh. Ngay cả đồ bơi cũng chiếm riêng một tủ.
Tiết Lạc nhìn những bộ đồ trong tủ thật không khỏi khen Tiết Lạc kia. Cô ta
thật sự mặc hết được số đồ này sao? Không, cô ta dám mặc mấy thứ này ra
đường sao?
Tiết Lạc lấy ra vài bộ nhìn xem, nếu không phải dạng
trễ ngực thì chân váy cũng bị xẻ đến bắp đùi. Mặc những thứ này thì che
được cái gì? Liền ngay cả đồng phục học sinh cũng bị thiết kế lại, chỉ
vừa đủ che qua một chút xíu.
Tiết Lạc bất lực vỗ trán. Được rồi,
cô quyết định việc đầu tiên cô cần làm khi ở trong thân xác này chính là cải biến lại tủ quần áo giống như không - phải - cho - người mặc này!
Tiết Lạc gõ gõ vài mấy cánh cửa tủ, bước sang nhìn những tủ khác. Các tủ
khác gồm tủ giày, có đủ loại giày cao gót, giày thể thao, giày bệt còn
có xăng đan và dép đi trong nhà.
Tủ trang sức cũng không cần phải nói, vòng cổ, vòng tay, khuyên tai, kẹp tóc, băng đô... Ngoài ra còn
vài tủ đồ linh tinh, phụ kiện đi kèm khác.
Tiết Lạc tìm nửa ngày, cuối cùng cũng thấy một cái va li khiêm tốn nằm trong góc. Bên trong có vài mẫu điện thoại. Có ba cái điện thoại có sim và mười một cái điện
thoại mới nguyên giống như mua về mà không hề sử dụng. Bên cạnh còn có
tám cái sim mới số rất đẹp.
Tiết Lạc nhìn ngắm một hồi, cuối cùng chọn một chiếc điện thoại mới màu trắng và một cái sim có sáu số 0 ở đuôi.
Cô đang bắt đầu cuộc sống từ số 0.
Nhìn đi, đó chính là cuộc sống của tiểu thư phú hào!