" Chị..."
Một thứ âm thanh nhão nhẹt, mềm yếu vang lên khiến Tiết Lạc không khỏi rùng mình. Cô bị doạ đến mức suýt nữa từ trên tảng đá rơi xuống đất.
Tiết Lạc nâng tay lau mồ hôi trên trán, nhướng mắt lên nhìn xung quanh. Cô
dường như phải tận dụng hết khả năng của thị lực mười trên mười mới có
thể tìm ra một cô gái nhỏ nhắn đang run lẩy bẩy núp đằng sau núi giả.
Cô gái này nhìn có vẻ trạc tuổi cô, nhưng nhỏ nhắn và yếu đuối hơn rất
nhiều. Tóc cô gái dài ngang lưng, xoã tung ra, một vài sợi tóc bị gió
thổi bay dính vào gương mặt xinh đẹp tái nhợt, nhễ nhại mồ hôi.
Chỉ nhìn sơ qua thôi cũng thấy có một thứ mĩ cảm của một mĩ nhân yếu đuối, tội nghiệp!
Tiết Lạc nhìn cô gái nàng một hồi, chân mày không khỏi nhíu lại, ngẫm nghĩ.
Hình như vừa nãy mĩ nhân tội nghiệp này gọi cô là " chị " thì phải.
Nếu cô nhớ không lầm, bên trong biệt thự này, người làm đều gọi cô là "
tiểu thư ". Ba Tiết, mẹ Tiết sẽ gọi cô là " Lạc Lạc ". Còn người duy
nhất gọi cô là " chị " thì chỉ có một người. Đó chính là nữ chủ đại nhân - Đông Phương Linh.
Sẽ không phải chứ?
Tiết Lạc trợn mắt
nhìn Đông Phương Linh, bên trái bên phải đều nhìn qua một lần, thật cẩn
thận đánh giá. Nhìn qua nhìn lại xong xuôi, cô quả thật có một loại ham
muốn vỗ vỡ đầu mình. Cô quả nhiên đụng phải nữ chủ đại nhân a!
Đông Phương Linh trong tiểu thuyết của An Li là em gái cùng cha khác mẹ với
nữ phụ Tiết Lạc. Mẹ của Đông Phương Linh trùng hợp cũng là em gái cùng
cha khác khác mẹ với Mẹ Tiết. Hai người đều mang họ Đông Phương.
Mẹ Tiết tên thật là Đông Phương Minh Nguyệt, gả cho đại thiếu gia Tiết gia là Tiết Quốc Phi. Tình cảm hai người vốn rất tốt, sau khi lấy nhau
không lâu mẹ Tiết liền mang thai.
Nhưng cũng chính tại thời điểm
này, mẹ của Đông Phương Linh, tên là Đông Phương Nguyệt Minh, bà ta đã
chú ý đến Tiết Quốc Phi. Sau nhiều lần quyến rũ không thành, bà ta quyết định dùng mị dược để lôi Tiết Quốc Phi lên giường. Kết quả chỉ trong
một lần cũng liền mang thai.
Ba Tiết đối với mẹ Tiết vốn là tình
cảm chân thành. Ông không bao giờ chấp nhận Đông Phương Nguyệt Minh tiến vào cửa nhà họ Tiết. Kể cả con gái bà ta sinh ra cũng không cho mang họ Tiết mà chỉ có thể mang họ mẹ là Đông Phương, tên chỉ có một chữ Linh.
Sau khi Đông Phương Linh được tám tuổi. Đông Phương Nguyệt Minh đem đứa bé
đưa đến nhà họ Tiết, giao cho ba Tiết, còn bản thân tự trở về nhà mẹ đẻ, không tiếp tục dây dưa gì với Tiết gia.
Chỉ là, kể từ khi Đông
Phương Linh đến sống tại nhà họ Tiết, sóng gió mới thật sự bắt đầu. Ba
Tiết vốn không yêu thương đứa con gái này, mẹ Tiết cũng không thể cho cô ta sắc sắc mặt tốt. Vậy nên, Đông Phương Linh sống tại Tiết gia rất
điệu thấp, tính tình lại yếu đuối, nhút nhát. Tình cảnh thật sự là vô
cùng đáng thương.
Nếu nói người nào ghét Đông Phương Linh nhất, người đó hẳn nhiên phải là Tiết Lạc.
Tiết Lạc sau khi biết ba Tiết có con riêng, liền nhận định ba Tiết phản bội
mẹ Tiết. Từ đó, không những tình cảm cha con trở nên bất hoà, mà Tiết
Lạc còn đi khắp nơi gây khó dễ cho Đông Phương Linh. Phàm là thứ gì Đông Phương Linh có, Tiết Lạc đều muốn giành.
Nhưng, tâm tính của
Tiết Lạc cao, không bao giờ chịu cúi đầu, đỏng đảnh, đanh đá, thật khiến người ta chán ghét. Trong khi đó, Đông Phương Linh yếu đuối, nhân hậu,
lại chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Đấu đến cuối
cùng, Tiết Lạc quả nhiên thua, không những bản thân chết không toàn
thây, mà còn khiến những người hết lòng yêu thương cô như ba Tiết, mẹ
Tiết phải gánh chịu hậu quả.
Tiết Lạc khép mi mắt, âm thầm che
giấu những xúc cảm nuối tiếc bên trong. Khi mở mắt ra, ánh mắt điềm
nhiên chiếu vào gương mặt tái nhợt của Đông Phương Linh.
Đông
Phương Linh bị Tiết Lạc nhìn như vậy vô cùng bối rối, bàn tay nắm chiếc
khăn lau càng chặt hơn. Cô ta cười yếu ớt, gượng gạo mà dè dặt gọi thêm
một tiếng, ngữ điệu quan tâm.
" Chị, em nghe nói... Em nghe nói chị... Bị thương, chị... Không sao chứ?"
Tiết Lạc khoanh tay trước ngực, không trả lời câu hỏi của Đông Phương Linh
mà nhìn xuống chiếc khăn bị nắm muốn nhàu nát của cô ta, vẻ mặt hiện lên tia hiểu rõ. Nhưng giọng nói vẫn rất thản nhiên.
" Cô đang làm cái gì?"
" Em... Em đang... Đang lau dọn!"
" Lau dọn? Ai bắt cô làm?"
Tiết Lạc vẫn thản nhiên, nhưng trong giọng nói của cô mơ hồ có một tia áp
bách khiến Đông Phương Linh sợ muốn nhảy dựng, khuôn mặt vốn dĩ đã trắng nay lại càng trắng bệch như không hề có một tia máu. Cô ta bối rối nói.
" Là... Là em... Tự muốn làm!"
" Ồ! Vậy... Cố gắng làm cho tốt!"
Tiết Lạc kéo dài giọng, ý vị thâm trường liếc nhìn Đông Phương Linh một cái
rồi mới xoay người rời đi tìm mẹ Tiết. Vừa nãy cô đi quá nhanh, dường
như mẹ Tiết đã bị bỏ lại đâu đó.
Tiết Lạc cũng không để cuộc gặp
gỡ với Đông Phương Linh ở trong lòng. Mặc dù theo như cô thấy, Đông
Phương Linh này không đơn giản. Giống như chuyện dọn dẹp nhà vốn là việc của người giúp việc. Mẹ Tiết dù không thích cô ta, nhưng cũng chưa hề
bắt cô ta làm. Thế nhưng, khi cô ta ở bên cạnh các nam chính, lời nói cử chỉ của cô ta rõ ràng ám phúng nhà họ Tiết uỷ khuất cô ta. Hơn nữa, tai nạn giao thông cuối truyện khiến ba Tiết, mẹ Tiết cùng quản gia Vân mất mạng, Tiết Lạc luôn cảm thấy có liên quan đến cô ta.
Tốt thôi!
Tiết Lạc có thể không quan tâm đến nguyên tác như thế nào. Nhưng bây giờ cô ở đây, Đông Phương Linh vẫn là nên ngoan ngoãn một chút.
Muốn đấu với phụ nữ hiện đại hai mươi bảy tuổi đã kinh qua đủ loại tiểu thuyết ngôn tình, Đông Phương Linh vẫn còn quá non.
Đông Phương Linh chờ Tiết Lạc đi khuất, mạnh mẽ đem khăn lau trong tay quăng đi. Gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà vặn vẹo, thoạt nhìn vô cùng khó
coi.
Đông Phương Linh cắn chặt răng, lạnh lùng liếc mắt nhìn tảng đá Tiết Lạc vừa ngồi một cái. Lúc này, cô ta chợt nở nụ cười, gương mặt trở lại dáng vẻ nhu thuận bình thường, cúi đầu nhặt khăn lau lên tiếp
tục lau lau.
Biến đổi đột ngột này, thật khiến người khác ngẩm
nghĩ. Vẻ mặt ác độc vừa rồi và thiên sứ nhu thuận trước mắt là cùng một
người sao?