" Em cảm thấy thế nào rồi?"
Thẩm Dật Phàm đặt đồ ăn xuống tủ cạnh giường, bàn tay rộng lớn xoay chuyển
xoa xoa cái đầu nhỏ của người nào đó, hành động hết sức dịu dàng lại cẩn thận.
" Đã đỡ hơn nhiều, em không mệt mỏi nữa. Bao giờ thì em mới có thể xuất viện? "
Tiết Lạc nắm tay của Thẩm Dật Phàm kéo xuống, để anh ngồi bên cạnh cô, sau
đó nghiêng đầu dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, rủ rì rù rì nói. Biểu tình trên gương mặt lộ rõ vẻ nản chí chán chường.
Cô không thích ở lâu trong bệnh viện chút nào, vừa lạnh lẽo vừa cô đơn...
" Tại sao ba mẹ không đến thăm em nhỉ?"
Tiết Lạc nghẹn khuất hồi lâu cuối cùng cũng có thể đem chuyện thắc mắc nói
ra. Theo lý mà nói cô ngất xỉu ở công ty, kinh động đến cả Lâm Quân Thần thì ba Tiết không thể nào lại không biết. Cứ tính theo tình thương của
ba mẹ dành cho cô, thấy cô vào bệnh viện làm sao có thể một chút cũng
không quan tâm chứ.
" Ba mẹ em trước khi em đến công ty đã ra nước ngoài rồi. Việc gấp nên em có lẽ không hay biết! "
Thẩm Dật Phàm thuận theo Tiết Lạc dựa vào, liền vòng tay ôm lấy cô thật
chặt, cằm cúi xuống chạm vào đầu nhỏ của cô, thoải mái nhắm mắt lại, dịu dàng giải thích.
Tiết Lạc nghe vậy chỉ có thể gật gật đầu. Công
việc của ba Tiết quá bận rộn, bình thường ông đi công tác đều đưa mẹ
Tiết đi cùng. Chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy, đúng lúc cô phải
vào viện, bỗng dưng có cảm giác hơi tủi thân.
" Đừng buồn, còn có anh!"
Thẩm Dật Phàm giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Tiết Lạc, anh di môi
mỏng hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô. Lời nói mang theo cưng chiều khắc sâu vào
xương tủy này, anh là muốn không có anh thì cô không thể sống có phải
hay không?
Tiết Lạc rũ mi mắt, đầu nhỏ gục trong ngực Thẩm Dật
Phàm thoáng động đậy, lặng lẽ tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh,
an bình chìm vào giấc ngủ say.
Cô mệt mỏi rồi, chỉ muốn được bình yên ngủ bên cạnh người đàn ông này mà thôi!
Tình cảm của anh không mãnh liệt như lửa, không bá đạo như băng, không vô
tình như gió nhưng lại tràn đầy sức sống của thảo mộc và dịu dàng như
nước.
Có những thứ tình yêu, không cần thiết phải ồn ào mãnh liệt, rất nhẹ nhạng nhưng thật chậm rãi thấm vào tâm can.
Anh chính là cái nôi của cô...
--- ------ ------ ------ ------ -------
Thẩm Dật Phàm không nghĩ đến anh lại ngủ quên. Nhìn Tiết Lạc gục đầu an
tường ngủ trong ngực mình lại nhìn túi đồ ăn ở đầu giường chưa kịp động
vào một miếng trong lòng liền thấy xót. Cô liệu có đói hay không vậy?
Thẩm Dật Phàm nghĩ rằng anh nên gọi Tiết Lạc dậy, nhưng vừa chạm vào cô lại
nghĩ đến đã mấy ngày đều không nhìn thấy cô ngủ ngon thì liền khựng lại. Đấu tranh một hồi vẫn quyết định để cô ngủ thêm một lát.
Nhìn
người nào đó bình yên ngủ trong lòng mình như vậy, Thẩm Dật Phàm có một
loại thỏa mãn không thể nào diễn tả nổi. Cảm giác rung động mãnh liệt
thật giống như một cậu học trò lần đầu tiên yêu một người, cứ hay lo sợ
vẩn vơ. Cái lối so sánh tự nhiên này cũng thật buồn cười, nhưng anh lại
nhận thấy rất chính xác. Nghĩ đến mình năm nay đã gần ba mươi tuổi, thế
nhưng chưa bao giờ chân thành yêu một ai, lần đầu tiên yêu, lại chính là bé con từng khiến mình ghét cay ghét đắng.
Lạc Lạc, em nói xem, em xuất hiện trong sinh mệnh của tôi là loại vi diệu thế nào?
Thẩm Dật Phàm vươn tay vuốt vào sợi tóc không đúng nếp của Tiết Lạc. Sau mới cẩn thận xê dịch đầu nhỏ của cô đặt xuống giường, chỉnh lại gối dém
chăn kĩ càng rồi mới bước ra ngoài. Anh vốn là định đi xử lí một chút
bệnh án của khoa, nhưng vừa ra đến cửa lại bị một thứ nằm trong góc cửa
ra vào làm chú ý.
Chân mày của Thẩm Dật Phàm thoáng nhíu lại,
cúi người xuống kéo thứ đó ra khỏi. Vừa rồi anh đi gấp nên không nhìn
thấy, bây giờ để ý kĩ mới biết là một giỏ trái cây.
Trái cây
trong giỏ đều là loại tốt nhất, da vỏ căng bóng, tươi mơn mởn, không có
một dấu tích trầy xước. So với loại táo hoàng gia mà anh cất công chuẩn
bị một chút cũng không kém. Khác duy nhất chính là trái cây trong đây
đều chủ yếu là đồ chua, lại có khá nhiều chủng loại.
Cái này... Là do ai đem đến?
Thẩm Dật Phàm đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Đây là dãy phòng
bệnh vip, hành lang luôn có camera chạy 24/24. Anh dĩ nhiên không nói
tiếng nào cầm theo giỏ trái cây đi vào phòng kiểm soát.
Trong
phòng kiểm soát thường hay vắng người. Thẩm Dật Phàm đi vào cũng không
ai hay biết. Mà dẫu có biết cũng không có ai dám ngăn cản. Anh chậm rãi
đi loanh quanh một vòng, sau đó mới lấy được cái đĩa mang số camera
trước cửa phòng Tiết Lạc, đem cái đĩa bỏ vào máy phát sóng, ánh mắt chăm chú nhìn từng động tĩnh xuất hiện trên màn hình.
Cửa phòng Tiết
Lạc từ sáng sớm đã có vô số y tá và người làm vệ sinh đi ngang qua.
Chuyện đi qua đi lại mất một một lúc lâu nhưng cũng không khiến Thẩm Dật Phàm mất kiên nhẫn. Anh quan sát cho đến khi nhìn thấy một cô gái nhí
nhảnh chạy vào phòng bệnh. Điều này không quan trọng, quan trọng là
không lâu sau lại có một người đi tới, mà người này chính là... Lâm Quân Thần.
Ánh mắt của Thẩm Dật Phàm nhìn sâu vào biểu hiện của Lâm
Quân Thần trên camera. Anh ta vẫn như cũ đeo theo một gương mặt lạnh
lùng, nhưng ánh mắt kia, thật sự là không quan tâm sao? Không quan tâm
thì tại sao lại phức tạp như vậy?
Thẩm Dật Phàm nhìn Lâm Quân
Thần muốn mở cửa đi vào, nhưng cuối cùng lại khựng lại, hai mắt mở to
mang theo kinh ngạc nhìn vào bên trong. Lại thấy anh ta dựa đầu vào
tường, ngẩng đầu phát ra ba chữ " Thẩm Dật Phàm "
Trong camera
vốn không lưu lại âm thanh, nhưng dựa vào khẩu hình miệng thì Thẩm Dật
Phàm cũng phán đoán được anh ta nói cái gì. Anh cũng có thể tưởng tượng
được anh ta đã nghe được cái gì từ bên trong phòng bệnh truyền ra. Hẳn
là nghe thấy Lạc Lạc hướng về phía anh khẳng định tình cảm.
Hối hận chăng? Tiếc nuối chăng? Đã quá trễ rồi!
Thẩm Dật Phàm bấm vào nút close. Anh lấy chiếc đĩa ra khỏi máy phát, cảm
thấy như thế là đã đủ. Không cần phải suy nghĩ nhiều. Ánh mắt thoáng cái lại chuyển qua giỏ trái cây trên bàn, mí mắt thoáng nheo lại, cuối cùng cũng quyết định đem nó trở về phòng bệnh.
Lạc Lạc, người yêu của em đang ghen tị muốn chết đi được!