Tiết Lạc cuối cùng
cũng được bác sĩ cấp phép ra viện, dĩ nhiên tất cả đều phải trải qua sự
cho phép của người đàn ông quyền lực Thẩm Dật Phàm.
" Anh nói xem, tại sao người trong bệnh viện đều sợ anh như vậy? Có phải anh bình thường rất đáng sợ không? "
Tiết Lạc đi bên cạnh Thẩm Dật Phàm, trên tay của cô còn cầm theo một cây kem lớn, vừa đi vừa quét mắt nhìn người nào đó đang thảnh thơi đi bên cạnh.
Thẩm Dật Phàm vươn tay ôm thấy Tiết Lạc từ phía sau, cằm dựa vào bờ vai của cô, thuận tiện cọ cọ vài cái, vui đùa nói.
" Anh là người như thế nào, em không phải biết rõ nhất sao? Anh, chỉ cưng chiều một mình em!"
Tiết Lạc bị hành động cọ cằm trên vai của Thẩm Dật Phàm làm cho toàn thân
tràn lên cảm giác nhột nhạt, cơ thể khẽ khàng run lên một cái. Không thể chịu được liền phải nhích người, né tránh vòng tay không thành thật của người nào đó, quay đầu trừng mắt với anh.
Thẩm Dật Phàm dịu dàng cười, tiếng cười rất khẽ lại giống như bao dung cho một đứa bé vừa phạm lỗi, nhẹ nhàng trấn an và xoa dịu cô. Trên thực tế, anh rất thích nhìn
vẻ mặt như vậy của Tiết Lạc. Mỗi khi cô trừng to mắt liền vô cùng giống
với một con mèo nhỏ đang nổi giận, vươn móng vuốt lên gãi gãi vào tâm
can của anh. Những lúc đó anh chỉ muốn đem cô hóa nhỏ, sau đó bỏ vào túi quần cất đi, không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp cùng
đáng yêu của cô.
Tiết Lạc có cảm giác như mình đang giận dỗi chỉ
là đang đánh vào bông gòn. Còn nụ cười trên môi Thẩm Dật Phàm là đang
biến tướng trêu đùa cô khiến cô càng thêm tức giận, buồn bực muốn quay
đầu rời đi.
Thẩm Dật Phàm thấy Tiết Lạc có vẻ muốn giận liền
không nỡ đùa cô nữa, anh tiến lên phía trước một bước, vươn tay nắm lấy
bàn tay mềm mại của cô, nắm rất chặt, mười ngón tay đan cài vào nhau,
khắng khít và hòa hợp đến kì lạ.
Tiết Lạc khẽ cử động bàn tay
muốn giựt ra, nhưng lại khiến làn da mềm mại mẫn cảm khẽ cạ vào vết chai giữa hai ngón tay trỏ và cái để lại sau nhiều lần dùng kéo phẩu thuật
của Thẩm Dật Phàm, cảm giác nhột nhạt đó kích thích thần kinh của cô làm toàn thân giống như bị điện giật, không còn cách nào khác đành phải
ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.
Người đàn ông này nha, rõ ràng bình
thường thật dịu dàng, nhưng sẽ có lúc anh giống như một đốm lửa mãnh
liệt cháy bùng lên, khiến người ta không cách nào từ chối... Đây cũng là nét hấp dẫn riêng ở anh, không thể lẫn với bất cứ người đàn ông nào...
Thẩm Dật Phàm thấy Tiết Lạc ngoan ngoãn thì rất hài lòng xoa xoa đầu cô,
lặng lẽ kéo tay cô đi dạo qua các dãy phố, vào các công viên trò chơi
rồi đảo qua trung tâm thương mại. Mỗi chỗ mà hai người đi qua đều rất
bình thường, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác thường ngày. Có lẽ bởi
đây lần đầu tiên hai người hẹn hò.
" Hai người làm gì ở đây?"
Giữa lúc Tiết Lạc và Thẩm Dật Phàm đang dạo quanh quầy đồ ăn của một trung
tâm thương mại lớn thì đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp quen
thuộc vang lên. Chủ nhân của giọng nói này lại chính là người mà cô
không thể nào ngờ lại gặp được - Âu Thần Dương. Tại sao anh ta có thể
xuất hiện ở chỗ này?
Tiết Lạc không chột dạ khi đối mặt với Âu
Thần Dương, nhưng sau những chuyện xảy ra cô lại không thể nào bình thản đối diện với người đàn ông này. Chỉ có cảm giác tấm tức vẫn nghẹn ở cổ
họng không thể nói ra, ánh mắt thoáng một cái đã chuyển thành lạnh nhạt
hờ hững nhìn anh.
Vẻ mặt Âu Thần Dương cương cứng, hai mắt đảo
qua đảo lại nhìn hai người Tiết Lạc và Thẩm Dật Phàm. Đôi mắt đó đặc
biệt trở nên sắc lạnh khi nhìn xuống bàn tay nắm chặt của hai người kia. Ngọn lửa tức giận không cần ai nhen nhóm cũng bị đốt lên, mạnh mẽ thiêu rụi lí trí của anh.
Âu Thần Dương muốn tiến lên, kéo tay của
Tiết Lạc ra khỏi Thẩm Dật Phàm. Và sự thật là anh đã làm như thế. Vẻ mặt khó chịu cùng hành động đột ngột của anh là Thẩm Dật Phàm hơi ngẩn ra,
nhưng rất nhanh liền ý thức được vấn đề, vội vàng nắm tay Tiết Lạc kéo
cô về sau lưng, cẩn thận che chở cô, liếc mắt trầm giọng lên án.
" Dương, cậu bị làm sao vậy?"
" Hai người là quan hệ gì?"
Âu Thần Dương giống như không hề nghe thấy câu hỏi của Thẩm Dật Phàm, ánh
mắt nhìn chằm chằm hai người với vẻ tan nát khó giữ, rất giống với một
con thú bị thương, cuồng loạn và cầu mong một niềm tin dù chỉ là dối
trá. Quan hệ gì? Mọi thứ rõ ràng như vậy còn cần phải hỏi nữa sao?
Âu Thần Dương đương nhiên không phải kẻ ngốc. Nhưng là bản thân anh không
nguyện ý tin tưởng. Bảo anh nhìn người bạn thân của mình hẹn hò với
người phụ nữ mình yêu, sau đó lại hỏi anh có cảm giác gì? Cảm giác gì ư? Chính là đau đến tê tâm liệt phế. Nó còn đáng sợ hơn là cảm giác khi
anh bị Tiết Lạc từ chối, ít ra khi đó anh hiểu, anh còn có cơ hội...
Chỉ là bây giờ, anh thật sự còn cơ hội nữa sao? Anh nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được Tiết Lạc lại cùng với Thẩm Dật Phàm có mối quan hệ đó. Mà anh lại trễ hơn người kia một nhịp...
Cuộc đời này, không phải quá trêu ngươi sao?
Thẩm Dật Phàm nhìn Âu Thần Dương mất khống chế, chân mày cũng khó nhịn được
nhíu lại. Anh vốn biết Âu Thần Dương đối với Tiết Lạc có tình cảm. Nhưng cũng biết Tiết Lạc không yêu cậu ta. Có điều, anh dường như đã bỏ qua
điều gì đó rất quan trọng? Chẳng lẽ là...
Trong đầu Thẩm Dật Phàm xẹt qua một loại khả năng, nhưng anh không có thời gian suy nghĩ nhiều. Chỉ có thể toàn lực bảo vệ Tiết Lạc, trầm giọng nói.
" Cậu hỏi như vậy để làm cái gì? Chúng tôi là quan hệ người yêu!"
" Được! Rất được! Hôm nay tôi xem như đã nhìn rõ! Không phiền toái đến hai người nữa... Tôi, đi trước!"
Âu Thần Dương cười lạnh lùng, bàn tay nắm chặt kiềm chế đến mức lộ ra khớp xương trắng bệch, thân hình lảo đảo, quay người lập tức rời đi, bước
chân của anh loạnh choạng, bi ai đến đáng thương...
Tiết Lạc mím
chặt môi nhìn theo bóng dáng người đàn ông đó, đôi mắt sâu thẳm chứa
đựng một tia khốn khổ. Gặp đã là sai! Phát sinh quan hệ lại càng sai...
Chung quy trong cuộc xuyên không định mệnh này, người khiến cô cảm thấy
mắc nợ nhất không phải ai khác chính là Âu Thần Dương...
Cô không thể nói nên lời vô trách nhiệm với người đàn ông này. Nhất là khi nhìn
bóng dáng anh ta rời đi cô đơn và bất lực giống như vậy. Cô nên làm sao
mới phải đây?
Sự xuất hiện của Âu Thần Dương không thể nghi ngờ
chính là dội một gáo nước đá vào quan hệ giữa cô và Thẩm Dật Phàm. Hai
người đương nhiên không còn tâm tình hẹn hò, cứ như vậy chuẩn bị lên xe
rời đi.
Tiết Lạc ngồi trên xe, cô chỉ cảm thấy bàn tay lạnh buốt, lòng cũng lạnh như cất chứa một tảng băng đang dần tan ra, lan tràn
khắp các góc khuất đến mức cả người đều tê tái. Thẩm Dật Phàm bên cạnh
lại không nói một câu nào khiến lòng cô càng thêm áp lực muốn vỡ vụn.
" Dật Phàm, chúng ta nói chuyện một chút đi!"
" Không cần, anh đưa em về nhà!"
Thẩm Dật Phàm nói rất bình tĩnh. Nhưng Tiết Lạc lại thấy vẻ mặt trốn tránh
trong đôi mắt của anh. Khóe môi cô thoáng cong lên thành một nụ cười tự
giễu, trào phúng nói.
" Có phải anh thấy em rất kinh tởm đúng
không? Trước đó em đã nói, em từng ngủ với người đàn ông khác. Anh có
phải vẫn canh cánh trong lòng chuyện này? Cảm thấy em dơ bẩn không xứng
với anh sao? Em không có gì để ngụy biện cho mình, anh đã thấy em đê
tiện thế nào rồi đó, có phải anh đang hối hận không? Nếu như vậy, em sẽ
không làm phiền anh nữa... Em đi trước!"
Tiết Lạc cầm lấy giỏ
xách, xoay người muốn mở cửa nhưng tay của cô lại bị Thẩm Dật Phàm chặn
lại, anh chỉ hơi dùng lực một chút đã kéo được thân thể nhỏ bé của cô
vào lòng, bàn tay anh vững vàng giữ lấy bờ vai của cô, khóe môi kề sát
vành tai phả ra từng hơi thở vững chãi và gấp gáp. Giọng nói vang lên
run rẩy lại cực kỳ bi ai.
" Lạc Lạc, đừng nói nữa. Anh không suy
nghĩ như vậy. Đối với anh mà nói, em là sự tồn tại vô cùng quan trọng.
Anh không thể để mất em, nhưng anh không ngờ người em nói lại là Dương.
Anh lúc này thực sự rất bối rối, anh cảm thấy rất loạn, đầu óc không
nghĩ được gì cả. Em phải hiểu là anh yêu em, nhưng... Anh cần một chút
thời gian! Lạc Lạc, anh chỉ cần như vậy, có được không?"
Khoảng
cách xa nhất của một người đó chính là ở gần bên nhau nhưng lại thấy
cách xa vời vợi. Tiết Lạc âm thầm nuốt tiếng nấc nghẹn ngào vào lòng,
ánh mắt cũng bắt đầu rời rạc. Có phải cô đã sai rồi không? Đáng ra,
không nên bắt đầu mối quan hệ này, để bây giờ cô thật không nỡ buông
tay...
Thời gian... Thật sự chỉ cần thời gian thôi sao? Thời gian thật sự có thể làm đoạn khúc mắc này tháo gỡ ư? Tại sao cô lại cảm
thấy, thời gian này chỉ là gạch nối để cô và anh cách biệt muôn trùng...