Tiết Lạc lái xe trở về nhà. Vừa đi vừa âm thầm mắng nhiếc mười tám đời tổ tông của Cố Nguyên Phong.
Cô thật không chấp nhận được, bản thân mình sống đến hai bảy năm, lần đầu
tiên bị người ta ăn đậu hủ. Hơn nữa, người ăn đậu hủ của cô kia lại còn
là một tên tuổi còn nhỏ hơn cô tận khoảng ba, bốn tuổi.
Được rồi! Cô thừa nhận, tuy rằng thân thể này mới vừa tròn mười tám tuổi, nhưng
linh hồn chân chính bên trong lại là một người con gái đã sống được đến
năm hai mươi bảy tuổi. Là hai mươi bảy tuổi đó có được không? Cái người
kia căn bản chỉ có thể đáng tuổi em út mà thôi!
Tiết Lạc vừa nghĩ đến người kia, ánh mắt liền co rụt lại một chút. Cô không hề nghĩ đến,
người kia lại là Iris - nhà thiết kế của salon thời trang Wall.
Cô lại càng không thể ngờ rằng, Iris mà cô cảm thấy có chút quen thuộc kia, vừa vặn có cái tên gọi khác là Cố Nguyên Phong.
Mà cái tên Cố Nguyên Phong này cô đã nghe qua. Không, không những nghe qua mà còn là đọc qua không ít lần. Cái tên này, Không chút sai biệt thì
chính là nam chính thứ ba trong tiểu thuyết của An Li.
Bất quá,
trong tiểu thuyết chưa bao giờ nhắc đến Cố Nguyên Phong có cái tên Iris. Những thông tin liên quan đến người này đều được nhắc đến rất mơ hồ. An Li chỉ nói anh ta chính là một nhà thiết kế thời trang có danh tiếng,
ngoài ra, mọi thứ đều là trống rỗng. Thậm chí còn không hề đề cập đến
anh ta có một salon thời trang Wall. Chính cô cũng không xác định được
đây có phải là dụng ý của An Li hay là không.
Tiết Lạc vươn hai
tay lên ôm lấy đầu trong lúc chờ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh. Trong lòng vừa cảm thấy uất ức lại còn có chút khó chịu không thể nói nên lời.
Cố Nguyên Phong?
Tiết Lạc nghĩ đến nhân vật Cố Nguyên Phong trong tác phẩm của An Li. Càng
nghĩ lại càng thấy đầu óc loạn thành một đoàn, dù cố gắng gỡ thế nào
cũng không thể dứt ra.
Nếu có ai đó hỏi Tiết Lạc, trong tiểu
thuyết kia của An Li, cô ấn tượng nhất với nhân vật nào? Thì cô nhất
định sẽ không chút giấu diếm mà trả lời ba chữ Cố Nguyên Phong.
Bất quá, ấn tượng đó tuyệt đối cũng không phải loại ấn tượng tốt đẹp gì, mà thực tế chính là một ám ảnh không hơn không kém.
Cố Nguyên Phong trong tiểu thuyết của An Li trên thực tế là một kẻ biến
thái. Anh ta là một người duy nhất có liên hệ với cả hai người nữ chính
Đông Phương Linh cùng nữ phụ Tiết Lạc.
Tính cách nhân vật này so
với những gì An Li đề cập tới thân phận anh ta lại càng thêm trừu tượng. Muốn biết rõ thì còn phải xem xét mối quan hệ của anh ta với hai dòng
nữ nổi bật nhất trong tiểu thuyết.
Đầu tiên là đối với nữ phụ
Tiết Lạc, người mà luôn luôn tính kế muốn trèo lên trên giường mình, Cố
Nguyên Phong cho dù khinh thường nhưng thái độ lại hết sức nửa vời.
Anh ta không ngay lập tức thể hiện chán ghét Tiết Lạc, thậm chí còn cùng cô ta chơi đùa dù không bao giờ làm đến bước cuối cùng.
Khi Tiết Lạc đọc những đoạn An Li viết về Cố Nguyên Phong cùng nữ phụ, cô đều không khỏi trút thở dài.
Tính ra, nữ phụ trong tác phẩm vô cùng đáng thương vì muốn trả thù nữ chính, cô ta không chuyện gì không làm. Thậm chí là cả chuyện tranh giành đàn
ông cũng bắt nguồn từ nguyên nhân này.
Người duy nhất nữ phụ muốn trèo lên giường mà không có liên quan đến nữ chính chỉ có một người.
Người này, dĩ nhiên là Cố Nguyên Phong.
Nói một cách chính xác, khi cô ấy biết Cố Nguyên Phong, anh ta vẫn chưa gặp Đông Phương Linh.
Chỉ là tận sau này, khi Cố Nguyên Phong vô tình bị uống phải rượu chứa mị
dược, trong lúc cần gấp người giải thuốc, anh ta đã kéo đại một cô gái
đến khách sạn.
Mà cô gái đó lại không phải ai khác chính là nữ chính Đông Phương Linh.
Từ đó về sau, dây dưa giữa Đông Phương Linh và Cố Nguyên Phong mới thật sự bắt đầu.
Khi biết chuyện giữa nữ chính cùng Cố Nguyên Phong, nữ phụ mới thật sự phát điên. Có thể nói, cô ta đối với các nam chính khác dù có tồn tại một
tia tình cảm thì đó cũng là tình cảm tạo ra trên cơ sở thù hận. Chỉ duy
Cố Nguyên Phong là rung động thật tâm trước đó.
Lại nói, cũng chính chi tiết này đẩy nữ phụ Tiết Lạc vào con đường chết không toàn thây.
Nữ phụ vì Cố Nguyên Phong lần đầu tiên có ý muốn diệt trừ nữ chính. Lại
cũng chính lần đầu tiên có loại suy nghĩ này đẩy Tiết gia vào hoàn cảnh
nước sôi, lửa bỏng. Bản thân lại còn chết đi vô cùng thảm thương.
Theo như Tiết Lạc thấy, Cố Nguyên Phong không xứng đáng để nữ phụ yêu, lại
càng không xứng đáng để cô ta vì anh ta trả giá. Bởi vì cơ bản mà nói,
Cố Nguyên Phong không hề có tình yêu.
Ngay cả khi anh ta cùng nữ
chính dây dưa, trái tim anh ta cũng chưa từng lưu lại hình bóng của nữ
chính. Nếu có, cũng chỉ là một chút hình ảnh kích tình vụn vặt không
đáng nhắc tới.
Người như vậy, thật sự xứng đáng để một cô gái vì anh ta mà chết sao?
Dĩ nhiên không đáng!
Tiết Lạc ôm đầu, mệt mỏi dựa vào vô lăng. Tại sao dù cô đã đến thế giới này, Tiết Lạc nữ phụ nguyên bản cũng đã mất đi, nhưng cô vẫn không thể nào
tránh thoát được mối liên hệ với các nam chính?
Thậm chí, mối
liên hệ dây chuyền này càng lúc càng trở nên rắc rối. Dường như cô chỉ
cần đặt chân ra ngoài, thì các nam chính liền sẽ xuất hiện, bủa vây lấy
cô, khinh thường cô, cợt nhã cô, trêu đùa cô...
Tiết Lạc kia đã
không còn, cô cũng không muốn dây dưa với các nam chính. Dù bọn họ so
với siêu sao thế giới thực của cô càng thêm mĩ, đẹp đến mức yêu dị và
không giống với lẽ thường. Nhưng cô vẫn theo bản năng muốn trốn tránh
bọn họ. Đơn giản là vì, cô chán ghét phiền toái. Tất cả bọn họ đều là
đám người nguy hiểm và đem đến cho cô muôn vàn loại rắc rối, phiền toái.
Bởi lẽ, dù có thay đổi linh hồn, nhưng cô vẫn là Tiết Lạc. Tiết Lạc không
chết, Tiết Lạc còn sống. Chỉ là, Tiết Lạc đó không còn là Tiết Lạc ngày
xưa mà thôi.
Đó phải chăng chính là lí do, dù cô muốn trốn
tránh, các nam chính cũng sẽ không tha thứ cho cô, ác cảm với cô. Và cho dù cô có nói bản thân đã mất đi trí nhớ, cô cũng không thể chối bỏ được trước đây, cô đã từng dây dưa không dứt với bọn họ.
Tiết Lạc
càng suy nghĩ, cô càng thấy đau đầu. Cảm giác đầu óc đau nhức quay cuồng khiến cô vô cùng khó chịu, không ngừng đem đầu nện thình thịch vào vô
lăng.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa xe vang lên âm thanh bình
bịch vì bị người không ngừng đập mạnh vào. Loại tác động ngông cuồng này khiến cửa kính dù tốt vẫn tạo ra một loạt tiếng động lộp bộp vụn vặt.
Tiết Lạc không nghe được người bên ngoài nói gì, cô cũng không nhớ bản thân
mở cửa như thế nào. Chỉ biết rằng, sau khi cửa mở ra, cô rơi vào một
vòng tay rất ấm.
Là Âu Thần Dương!