Tiết Lạc nằm trong vòng tay rộng rãi của Âu Thần Dương đầu tiên là cảm thấy
ấm áp. Nhưng sau đó rất nhanh thì cô lại có cảm giác khó thở.
Cô trợn trừng mắt nhìn anh, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cô thật nghi ngờ anh muốn dùng cái ôm này bóp chết cô.
" Âu Thần Dương, anh... Đang làm gì?"
Tiết Lạc há miệng, vươn cái tay nhỏ bé chống lên ngực Âu Thần Dương, muốn
anh tránh xa cô ra một chút. Đồng thời, cũng cố gắng cất lên giọng nói
khàn khàn, mong muốn đánh tỉnh người đàn ông có sức lực lớn này.
Bàn tay Âu Thần Dương vòng trên cổ Tiết Lạc cứng lại, anh ngẩn người cúi
đầu nhìn gương mặt đỏ bừng vì khó thở của cô, sắc mặt nhanh chóng phủ
một tầng tối tăm. Lúc này anh mới ý thức được, vừa nãy, anh đã không
tiết chế được, dùng lực quá mạnh thít vào cần cổ non mềm của cô.
Âu Thần Dương nới tay ra, ngón tay thon dài lơ đãng chạm vào một vòng đỏ
bừng vừa bị lưu lại trên cần cổ tinh tế trắng nõn thường ngày. Trong
lòng tự nhiên xuất hiện một cảm giác thương tiếc mà chính anh cũng không ý thức được.
" Âu Thần Dương!"
Tiết Lạc thoáng run rẩy
khi bị Âu Thần Dương chạm vào. Cô có thể cảm nhận sâu sắc vết chai cầm
bút trên ngón tay anh, chạm vào da thịt lưu lại xúc cảm nhồn nhột, lại
nóng ran.
Gương mặt Tiết Lạc nhanh chóng đỏ bừng, không khỏi cất
cao giọng gọi Âu Thần Dương một lần nữa. Âm thanh vang lên này vừa vặn
lôi kéo anh từ trong cảm xúc không rõ ra ngoài.
Âu Thần Dương bị
gọi liền tỉnh táo lại, nhanh chóng buông Tiết Lạc ra. Anh đứng thẳng
dậy, một tay cho vào túi quần, một tay lại nâng lên che miệng khẽ ho
khan, ngượng ngịu nói.
" Tôi, ừm, chỉ muốn lay tỉnh cô!"
Lần này đến lượt Tiết Lạc ngẩn ra. Nhưng ngẩm lại vẫn thấy anh nói đúng. Anh quả thực đã lay tỉnh cô.
Tiết Lạc không nhận ra có điều gì bất thường, dĩ nhiên cô cũng bỏ lỡ một tia xao động thoáng qua trong đáy mắt Âu Thần Dương, nhỏ giọng nói.
" Cám ơn!"
" Trước rời khỏi đây rồi nói!"
Âu Thần Dương phất tay, anh đi vòng qua, thật tự nhiên ngồi vào ghế lái
phụ. Anh hơi hất mặt về đằng sau, mái tóc màu nâu hạt dẻ rũ xuống đuôi
mắt càng tạo ra vẻ mĩ cảm nam tính.
Tiết Lạc mím môi, nương theo
hành động của Âu Thần Dương nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy được
một hàng xe dài đang bấm còi inh ỏi đằng sau. Thậm chí còn có người bước xuống muốn tiến lên cùng cô nói chuyện.
Tiết Lạc bị tình thế này doạ hoảng rồi, không kịp suy nghĩ gì vội vàng khởi động xe chạy đi. Vừa đi còn thầm mắng bản thân mình quá không biết để ý. Dĩ nhiên, cô đã sớm ném việc bị Âu Thần Dương ôm ra sau đầu.
Âu Thần Dương khoanh
tay ngồi tại ghế lái phụ, khoé mắt hơi híp lại. Anh dùng tia dư quang
kín đáo liếc nhìn Tiết Lạc dùng một tay lái xe, một tay cào cào tóc
khiến mái tóc mềm mại của cô nhanh chóng rối bù lên không khác gì một
con mèo xù lông.
Quả thật là rất dễ thương!
Âu Thần Dương
nhìn Tiết Lạc chằm chằm, cũng chẳng nhận ra bản thân chưa nhìn ai lâu
như vậy bao giờ. Nhất là, người anh đang nhìn, lại chính là người mới
vài ngày trước còn phải hao tổn tâm tư suy tính làm thế nào mới có thể
đạp cô ra khỏi cửa.
Tiết Lạc cũng hồn nhiên không biết Âu Thần
Dương đang nhìn cô, bởi ánh mắt của cô thời thời khắc khắc còn phải xoay chuyển, hết nhìn đường, lại nhìn vị trí trên bản đồ để xác định phương
hướng.
Lâu lâu, Tiết Lạc cũng liếc Âu Thần Dương, trong lòng cắn răng trách cứ anh không giúp cô nhìn đường.
Âu Thần Dương đúng vào những lúc Tiết Lạc liếc nhìn anh lại chuẩn xác hạ
rèm mi, đem dư quang nơi ánh mắt thu về. Anh cũng cảm thấy ánh mắt ai
oán của cô nhìn anh rất thú vị. Nên mặc dù hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt
của cô anh vẫn giả vờ như không biết.
Ừm, để cô nhìn anh thêm vài lần nữa cũng là chuyện không tồi đâu!
Tiết Lạc dĩ nhiên phát hiện Âu Thần Dương cố tình không quan tâm đến cô,
liền trợn trắng mắt liếc anh một cái, quyết định không cầu cứu anh nữa.
Đồng thời, vẫn là rẽ vào một sân vận động rộng lớn, mạnh mẽ phanh xe
lại.
Tiết Lạc nhoài người, quay ngoắt mặt nhìn chằm chằm Âu Thần Dương, lạnh lùng nói.
" Xuống xe!"
" Không thích!"
Âu Thần Dương nhăn chân mày, thản nhiên từ chối. Anh có chút cảm giác
không quen thuộc. Phải nói rằng kể từ khi Tiết Lạc mất trí nhớ, anh cảm
nhận rõ ràng tính tình cô thay đổi.
Tiết Lạc trở nên lạnh lùng
hơn, hành động trong vô thức cũng dễ thương vô cùng. Quan trọng nhất là, cô không còn quan tâm đến anh. Chính xác là đã năm ngày nay không thấy
cô đến làm phiền trước cổng tập đoàn.
Thay đổi này của Tiết Lạc
khiến Âu Thần Dương ứng phó không kịp. Không hiểu sao trong lòng có chút cảm giác trống trãi, thậm chí là buồn bực.
Đã mấy hôm nay, nhân
viên trong tập đoàn P & D đều biết tâm trạng tổng giám đốc không
tốt. Nhưng tất cả mọi người đều quy lỗi cho việc kí kết hợp đồng đầu tư
liên bang thất bại chứ không thể nghĩ ra nguyên nhân sâu xa nào khác.
Trên thực tế, chính Âu Thần Dương cũng không biết anh buồn bực vì cái gì.
Những thay đổi trong cuộc sống của Âu Thần Dương, Tiết Lạc không biết. Mà nói trắng ra chính là cô không quan tâm. Lúc này, cô chỉ cảm thấy nhức đầu
vì ai đó ngồi lì ở trên xe cô không chịu đi.
" Anh rốt cuộc phát bệnh cái gì?"
Tiết Lạc day day mi tâm, cuối cùng vẫn đầu hàng, nhún nhường hỏi Âu Thần
Dương. Trong lòng lại thực muốn một cước đạp anh ta xuống xe theo một
đường hypebol đủ đẹp.
" Cô đổi số điện thoại?"
Âu Thần Dương nheo mắt hỏi.
" Ừm!"
Tiết Lạc hờ hững gật gật đầu. Lại thấy Âu Thần Dương, thản nhiên nói.
" Để lại cho tôi số điện thoại!"
" Tại sao?"
Tiết Lạc nhìn nhìn bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng trước mặt mình, động cũng không thèm động, khó hiểu hỏi.
Âu Thần Dương quay đầu đi, không nhìn Tiết Lạc, tại nơi cô không thấy được vẻ mặt của anh, đè thấp giọng nói.
" Trước đây cô làm phiền tôi rất nhiều!"
" Cho nên?"
" Cô nợ tôi! Khi nào cần cô trả nợ, tôi sẽ liên lạc!"
Âu Thần Dương nói đúng lí hợp tình. Tiết Lạc cũng không nhận ra có chỗ nào không hợp lí, liền để lại cho anh số điện thoại. Cô cũng không hề hay
biết, hành động vô tâm ngày hôm nay khiến tương lai cô có một cái đuôi
nhỏ, muốn đuổi cũng đuổi không được. Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này...