Tiết Lạc lái xe đến D bar, cô lấy túi xách, đi vào trung tâm ăn chơi trụy lạc nhất của thành phố.
D bar là một quán bar rất có tiếng. Người đứng đằng sau nghe nói có dính
dáng đến hắc đạo. Được biết người này rất có tài, cũng từng đậu đại học
có tiếng trong nước. Nhưng không biết vì biến cố gì, giữa đường lại bỏ
qua, tham gia vào hắc đạo một thời gian dài, cho đến vài năm gần đây mới chuyển qua làm ăn chân chính, từng bước tẩy trắng quỹ đen nắm ở trong
tay.
D bar chỉ là một trong số sản nghiệp của ông chủ hắc đạo
này. Không thể không nói, phong cách của D bar khá mới lạ. Thiết kế
nghiêng về khoản độc đáo, ấn tượng là chính. Lại nói, nhân viên của D
bar cũng rất đặc biệt, không những là những người có chuyên môn cao, mà
còn phải có bản lĩnh giỏi. Hầu hết những người làm của D bar đều có thân thủ tốt, không kể nam và nữ, hơn nữa nhan sắc còn không tồi. Từ trên
xuống dưới chỉ có thể dùng từ cực phẩm để hình dung.
Tiết Lạc
không hiểu lắm về địa điểm ăn chơi nổi tiếng này. Cô chưa từng nhìn thấy nơi này xuất hiện trong tiểu thuyết nên cũng tự suy đoán rằng nó không
quá quan trọng. Nếu hôm nay Titila không gợi ý cái tên này, cô sợ là cô
còn không biết được nó là đâu.
Vì lợi ích sắp tới của Tiết thị,
cho dù trong lòng vẫn tương đối bài xích với những địa điểm thế này,
nhưng Tiết Lạc vẫn cắn răng bước qua. Cô biết, nếu hôm nay cô không thể
khiến cho Cố Nguyên Phong nguôi giận, thì cơ hội hợp tác của anh ta với
tập đoàn sẽ trở về con số không. Và đừng bao giờ hy vọng có khả năng
phục hồi.
Hậu quả đằng sau việc này quá lớn, Tiết thị chịu không nổi!
Tiết Lạc vừa mới bước đến cổng D bar, bảo vệ bên ngoài đột ngột vươn tay
ngăn cô lại, ánh mắt soi mói nhìn cô, nhưng giọng nói vẫn lịch sự hỏi.
" Tiểu thư, cô có thẻ hội viên chứ?"
" Phải có thẻ hội viên sao?"
Tiết Lạc ngẩn người ra, cô không nghĩ tới còn có phiền phức như thế này. Tùy tiện đến bar cũng phải dùng thẻ hội viên. Như vậy những khách nhân ở
trong này là dạng cấp bậc nào?
" Không có thẻ hội viên thì không thể đi vào. Nhưng là, nhìn cô có vẻ rất quen thì phải? Cô là... Tiết tiểu thư sao?"
Bảo vệ không tin tưởng lắm hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ đồ công sở
chỉn chu cô mặc trên người, nhìn kiểu nào cũng không thấy giống vị Tiết
tiểu thư danh tiếng xấu bay đầy trời kia.
Tiết Lạc từ trong ngạc
nhiên hồi tỉnh, cô đoán được những người này biết cô. Nói chính xác là
họ biết nguyên chủ cũ của thân thể này. Cô xem ra đã quên mất, vị Tiết
tiểu thư kia trước đây ăn chơi như thế nào, làm sao có thể bỏ qua những
nơi như thế này được chứ.
Không nghĩ đến nhờ vào cô ta cô có thể đỡ tốn một chút sức lực, thật không biết có nên gởi lời cám ơn đến cô ta hay là không?
Tiết Lạc thoáng cười khổ một chút, đầu óc xoay chuyển, khóe môi treo lên nụ cười ngọt ngào động lòng người, hòa nhã nói.
" Chính là tôi mà!"
" A, thật sự là Tiết tiểu thư, cô không phải có thẻ hội viên VIP hay sao? Cô có thể đưa ra không?"
Bảo vệ chớp mắt hai cái, dù được Tiết Lạc xác nhận cũng không mấy tin
tưởng. Bông hoa không có não kia có bao giờ nói chuyện lịch sự với bọn
họ như vậy. Nếu như phải, đêm nay chắc chắn gặp quỷ rồi!
Tiết Lạc bị hỏi lại rối rắm. Cô lấy đâu ra thẻ hội viên đó chứ. Lúc xuyên qua
hầu hết những đồ vật không cần thiết cô đều vất đi. Hai thứ duy nhất còn lại là chứng minh nhân dân và họ chiếu. Bây giờ muốn cô đào ra thẻ hội
viên, sợ là so với lên trời còn muốn khó khăn hơn!
" Tôi trước đây vô tình để mất thẻ hội viên, có cách nào làm lại hay không?"
" Mất thẻ hội viên sao? Thật ra làm lại thì không cần, nhưng nếu cô thật
sự là Tiết tiểu thư, vui lòng cho chúng tôi xem chứng minh thư, được
chứ?"
Bảo vệ vẫn rất cẩn thận lên tiếng, tất cả các bước xác minh đều phải thực hiện vô cùng gắt gao.
Tiết Lạc ngược lại thấy không sao cả. Công việc của người ta, cẩn thận là
đúng lắm. Hôm nào cô ra ngoài cũng đều mang theo chứng minh thư, lúc này vừa vặn có thể chống đỡ cho cô một mạng.
Tiết Lạc lấy chứng minh thư đưa cho bảo vệ, anh ta chăm chú nhìn một chút như đang muốn tìm ra
sơ hở trên tấm thẻ rồi mới đưa sang cho người đi bên cạnh, hơi hất đầu
một cái, không dùng từ ngữ nào nhưng người kia đã hiểu ý cầm chứng minh
thư bước nhanh rời đi. Còn lại hai người, bảo vệ khiêm nhường nói.
" Tiết tiểu thư vui lòng đợi trong chốc lát, chúng tôi đang xác minh làm lại thẻ hội viên cho cô. Cô không có việc gấp chứ?"
" ... " Tiết Lạc không nói cái gì, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng. Cô gấp,
dĩ nhiên là gấp. Nhưng chuyện này cứ gấp gáp là có thể sao? Người ta
chẳng qua là lịch sự mới nói như vậy, cô cũng không có ngu ngốc đến mức
đem chuyện như thế liên tưởng thành thật. Đành phải nghe theo sắp xếp
của bảo vệ tiến về hàng ghế chờ. Còn chưa thể xác minh được Cố Nguyên
Phong có ở đây hay không đã rắc rối như vậy. Không biết tại sao cô cảm
thất chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không suôn sẻ, trong lòng ẩn ẩn còn
tràn ra một lo lắng mơ hồ không rõ nguyên do.
Đây là báo hiệu cho cái gì?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Trong lúc Tiết Lạc đang gặp khó khăn trong việc kiểm tra thì Cố Nguyên Phong
quả thật đang ngồi trong phòng bao riêng, an an tĩnh tĩnh uống rượu.
Cố Nguyên Phong là một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất cũng
thật sự vô cùng xuất chúng. Mặc dù từ đầu đến cuối luôn tỏ vẻ lười
biếng, tà mị nhưng anh ta lại luôn gây được hấp dẫn không chỉ riêng phụ
nữ mà còn có cả đàm ông.
Cố Nguyên Phong đối với sức hấp dẫn của
mình rất có niềm tin, nhưng anh ta lại không dư tinh lực đi quan tâm
chuyện đó. Bình thường khi đến D bar ăn chơi hay đơn thuần là uống rượu
cũng sẽ chọn phòng bao riêng chứ thật không thích ở bên ngoài buôn da
bán thịt.
Sự cố chấp này của Cố Nguyên Phong trong giới thượng
lưu không ai không biết, nhưng cũng không có mấy người có can đảm vượt
qua cánh cửa đến tìm anh. Chỉ là hôm nay, thật sự có kẻ không biết trời
đất.
Cố Nguyên Phong liếc mắc nhìn người đàn ông ỏng ẹo uống rượu trước mắt mình, mỗi lần nhấp một ngụm đều không quên quay đầu, lặng lẽ
ném về phía anh một cái mị nhãn. Lâu lâu còn cố ý uống không hết rượu,
vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, biểu tình vô cùng dụ hoặc nhưng trong mắt Cố Nguyên Phong lại cảm thấy ghê tởm.
Anh không bài xích đồng tính
luyến ái, nhưng dù có là đồng tính cũng không thể chối bỏ thân phận đàn
ông đúng không? Người trước mặt nam không ra nam, nữ không ra nữ thật sự là làm cho anh có chút buồn nôn.
Hôm nay bị Tiết Lạc thất hẹn
trong lòng Cố Nguyên Phong sớm đã buồn bực, nghĩ muốn đi uống rượu giải
sầu một chút lại gặp phải vấn đề nan giải này. Anh bây giờ ngay cả xúc
động muốn giết người cũng đều có. Bất quá người trước mắt cũng rất có
lai lịch, anh tuy ngông cuồng nhưng cũng không muốn chạm phải phiền toái không cần thiết, nên đành phải ngồi yên xem kẻ bất nam bất nữ làm hầu
tử, ngón tay mân mê miệng ly, ánh mắt bao hàm chán ghét cùng sát ý không rõ đều bị cẩn thận che giấu thật sâu, khiến cho người khác dù có để ý
kỹ cũng không cách nào nhìn thấu.
" Cố thiếu, tại sao anh không nói gì? Anh không muốn nói chuyện Tiểu Tam sao?"
Kẻ bất nam bất nữ quăng ra hàng loạt mị nhãn cũng không nhìn thấy Cố
Nguyên Phong động đậy, trong lòng có chút không cam nguyện. Không kịp
suy nghĩ đã ngã người về phía trước, bàn tay đặt lên lồng ngực cường
tráng của Cố Nguyên Phong hàm hồ xoa nhẹ, ánh mắt cơ hồ đã muốn dâng lên tia nước, ý tứ quyến rũ biểu hiệm thật rõ ràng.
Cố Nguyên Phong
cười khàn một tiếng, hơi xoat người nâng ly nhấp một ngụm rượu, nương
vào đó không dấu vết tránh thoát bàn tay đang lần tới muốn cởi đi cúc áo của anh, thái độ bông đùa hời hợt.
" Trần Tam thiếu gia nghĩ gì vậy, tôi hôm nay không vui, muốn ở một mình. Trần Tam thiếu gia có thể hay không... Ừm..."
Cố Nguyên Phong không trực tiếp nói ra, nhưng hàm ý đuổi khéo này dù là kẻ ngốc cũng không thể nào không nghe hiểu.
Trần Tam không phải kẻ ngốc, hắn làm sao có thể nghe không hiểu. Khóe môi
hờn dỗi cong lên phụng phịu một hồi lâu, nhưng vẫn không còn cách nào
phải nghe lời đứng lên. Trần gia ở trong nước thế mạnh tương đối khiến
người ta kiêng nể, nhưng nếu thật sự đối đầu sợ là không phải đối thủ
của Cố Nguyên Phong, người kia là tránh tình trạng cá chết lưới rách nên mới nhịn nhục, còn hắn thì tuyệt đối không thể chạm vào giới hạn chịu
đựng của người kia. Nếu không, hậu quả để lại thật sự khôn lường, mà
Trần gia tuyệt đối là gánh không nổi.
Chỉ là nói đến cùng, nhìn
con mồi lọt vào mắt mình mà vẫn không thể ăn, tròn lòng Trần Tam vẫn
thủy chung thấy không thoải mái lắm. Ánh mắt đảo loạn hướng về chai rượu trên bàn, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, mỉm cười nói.
" Được rồi, Cố thiếu nói làm sao Tiểu Tam có thể không nghe đây. Nhưng là trước khi đi uống với em một ly có được hay không?"
Trần Tam vừa dứt lời cũng không đợi Cố Nguyên Phong trả lời, tự mình động
thủ rót ra hai ly rượu, nâng một ly đưa cho Cố Nguyên Phong, ánh mắt
mong chờ chăm chú đợi anh tiếp nhận.
Cố Nguyên Phong nhìn rượu
được rót ra từ trong chai, cũng không nghi ngờ nhận ly rượu uống một hơi cạn đến đáy, sau đó nghiêng ly rượu đã uống hết dốc ngược đặt xuống
bàn, ánh mắt hờ hững đâm thẳng về hướng Trần Tam, tuy không nói gì nhưng rõ ràng là đang đuổi khách.
Trần Tam cười khan hai tiếng, cũng
ngửa đầu uống hết ly rượu, sau mới nghiêng đầu, hà hơi vào vành tai Cố
Nguyên Phong, nhão nhẹt nói.
" Anh, nếu muốn khẩu vị nặng nhớ đến tìm em! Em đợi!"