Cố Nguyên Phong nhìn
bóng lưng Trần Tam ưỡn ẹo rời đi, một câu cũng không nói lại cúi đầu
tiếp tục nhấp một ngụm rượu, ánh mắt bao hàm một tia hàn ý âm lãnh như
băng.
Trần lão gia kia rốt cuộc đang chơi trò gì? Tạo điều kiện cho con trai đi quyến rũ hắn? Vậy là âm mưu thành cái gì đây?
Liên tục chọc hắn mất hứng, mấy người này cũng quá chán sống rồi!
Cố Nguyên Phong nhếch môi hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài tùy ý vẽ
vài họa tiết lên miệng ly rượu, tầm mắt cực kỳ thâm trầm khiến người
khác không thể nào đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cánh cửa
đúng lúc này không như mong đợi của Cố Nguyên Phong lại bị ngoại lực
kích động mở ra, khiến vẻ mặt của người trong phòng một lần nữa nhiễm
màu tối đen, rất không vui vẻ ngẩng đầu lên.
Chỉ là vừa ngẩng
đầu, đôi mắt hồ ly hẹp dài liền nhanh chóng híp lại, phác họa thân hình
của người vừa đến, khóe môi còn thấp thoáng cong lên tạo ra một vệt
cười.
" Tiết tiểu thư vì cái gì lại ngẫu hứng đến đây? Tôi tưởng cô từ sớm đã cải tà quy chính rồi?"
Giọng nói của Cố Nguyên Phong mang theo một tia bỡn cợt, ánh mắt nhìn vào cô
gái mặc đồ công sở đứng trước cửa phòng lại không cách nào che đi vẻ đẹp mê người vốn có thì hơi mị xuống thành một đường vòng cung đầy huyễn
hoặc.
Tiết Lạc khó khăn lắm mới có thể vượt qua được lớp bảo vệ
của D bar, được biết Cố Nguyên Phong đích thực đang ở nơi này khiến cô
cảm thấy được an ủi đôi chút. Nhưng là khi đối diện với người này, trong lòng cô theo bản năng đã thấy khó chịu. Người này nói chuyện chính là
chưa bao giờ xem người khác ra gì đúng hay không?
Tiết Lạc đè nén cảm giác bài xích trong lòng, không quá tình nguyện tiến vào phòng bao. Cô cảm nhận được mỗi bước chân của cô đều bị ánh mắt của Cố Nguyên
Phong dính vào. Anh ta dường như có chút say, lúc này bàn luận chuyện
hợp tác là tốt hay là xấu đây?
" Cô đến muốn nói chuyện hợp đồng phải không?"
Cố Nguyên Phong nhìn ra được Tiết Lạc có chút ngập ngừng, anh đợi đúng lúc cô muốn xoay người rời đi thì liền lên tiếng hỏi.
Cố Nguyên Phong đã chủ động mở lời, nếu lúc này Tiết Lạc không nói tiếng
nào mà rời đi ngược lại sẽ không phải phép lắm. Nhưng là anh ta thật sự
đã không còn tỉnh táo, nhân lúc này kí hợp đồng cô lại không làm được.
Như vậy chẳng khác nào nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Không những bôi nhọ phẩm chất của cô mà bản thân người kia cũng không cho phép người ta lợi dụng anh ta như vậy.
Đầu óc Tiết Lạc xoay chuyển liên hồi, cuối
cùng vẫn là quyết định đem chuyện hợp tác dời lại phía sau, điềm đạm nói với Cố Nguyên Phong.
" Anh hình như say rồi, chúng ta nói chuyện này sau đi, có được không?"
" Nói chuyện sau? Cô đang kể chuyện cười có phải không? Tính thất hẹn với tôi thêm một lần nữa? Tiết Lạc, cô có biết không, kể từ mười năm về
trước, cô, là người đầu tiên dám thất hẹn với tôi. Phụ nữ các người luôn ỷ vào việc được tôi coi trọng, lần lượt xem tôi như trò đùa... Các
người, thật sự rất giỏi... "
Tiết Lạc không quá hiểu Cố Nguyên
Phong muốn nói cái gì, chân mày cũng vì vậy mà lờ mờ chau lại. Cô thất
hẹn lần này đúng là lỗi của cô, nhưng hình như anh ta tức giận, cũng
không hoàn toàn bởi vì cô thất hẹn.
Mười năm trước? Mười năm trước xảy ra chuyện gì?
Tiết Lạc mờ mịt nhìn Cố Nguyên Phong. Đúng lúc này anh cũng ngẩng đầu, đối
diện với đôi mắt xinh đẹp vì rối rắm mà giống như phủ lên một tầng hơi
nước mỏng manh, nhìn cách nào cũng thấy vô cùng mị hoặc.
Cố
Nguyên Phong cảm thấy mặt anh đột nhiên nóng lên, thân dưới nhất thời có phản ứng, khí nóng hừng hực không ngừng phát ra làm não bộ của anh suýt nữa mất đi kiểm soát.
Chết tiệt!
Cố Nguyên Phong nắm chặt bàn tay, đâug óc bắt đầu ong ong từng trận, hai mắt cũng choáng váng
hoa lên, cái gì cũng nhìn không rõ. Anh, trúng thuốc kích dục!
Cố Nguyên Phong lắc mạnh đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cái ly bị úp xuống
bàn ban nãy, trong đầu anh bây giờ rất có loại xúc động muốn hủy diệt
tất cả. Xem ra anh đã đánh giá quá cao Trần Tam. Hắn hoàn toàn không
phải người có chỉ số thông minh tối thiểu mà chỉ là một kẻ ngu muội cái
gì cũng không biết.
Dám bỏ thuốc Cố Nguyên Phong, thật sự là chán sống rồi?
Tiết Lạc đứng sững tại chỗ, nhìn thấy sắc mặt của Cố Nguyên Phong đỏ lựng,
hai bàn tay nắm chặt giống như đang nỗ lực đè nén cảm xúc liền nhận ra
có điểm không đúng. Ánh mắt cô thoáng dừng ở hạ thể sưng to nằm dưới
quần tây trang liền xác định được vấn đề, nội tâm bỗng chốc run rẩy,
theo bản năng lùi về sau một bước, muốn nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô biết được Cố Nguyên Phong là một người có khả năng khắc chế cực kỳ tốt. Anh không có khả năng ở trước mặt người khác lại lộ ra biểu tình đè nén như vậy, khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là anh ta bị hạ thuốc
kích dục. Mà đàn ông bị hạ thuốc kích dục càng lâu càng dài sẽ càng mất
đi khống chế, cô tuyệt đối không muốn ở trong trung tâm nguy hiểm này
chống chọi tất cả. So với Cố Nguyên Phong, cô thật sự là nhỏ bé không
đáng nhắc tới...
Đúng vậy, chính là phải rời đi...
Có
điều, Tiết Lạc dường như đã tính sai một bước, khi cô vừa nhấc chân rời
đi thì ánh mắt của Cố Nguyên Phong đã từ ly rượu trên bàn chuyển sang
nhìn cô. Đôi mắt vì phải kiềm chế mà vằn lên những tia máu dễ sợ. Ánh
mắt ấy vừa chạm vào hình dáng của cô thì bỗng chốc sáng lên. Cô thậm chí còn nhìn thấy khóe môi tà ác kia thấp thoáng nhếch lên thành một nụ
cười không đạt tới đáy mắt.
Trong lòng Tiết Lạc thoáng chốc trầm
xuống, bước chân bên dưới càng thêm cuống quýt, bàn tay cô đã có thể
chạm vào tay nắm trên cửa, muốn dùng lực mở nó ra. Nhưng chỉ trong tích
tắc ngắn ngủi đó, một thể trọng nặng nề đã đè ép lên người của cô, đè
mạnh cô lên cánh cửa, thuận tiện còn bấm nút khóa trái căn phòng, ngăn
không cho bất cứ ai từ ngoài có thể tiến vào.
" Cố Nguyên Phong, anh không được kích động, anh để cho tôi ra ngoài, tôi sẽ gọi cho bệnh viện giúp đỡ anh..."
Hai chân Tiết Lạc cảm thấy run rẩy, cô sợ hãi tột độ cố gắng cứu vớt một
chút thần trí còn lại của Cố Nguyên Phong, cố gắng để anh tỉnh táo lại.
Cố Nguyên Phong ngược lại còn cười, giống như hoàn toàn không bị lời nói
của Tiết Lạc tác động, lồng ngực rộng rãi của anh dán chặt vào lưng cô,
vị trí nóng hổi sưng to kia cũng trùng hợp tiếp cận cặp mông tròn lẳng
đầy mĩ cảm.
Cố Nguyên Phong vươn tay ra đằng trước, túm chặt hai
bàn tay không yên phận của Tiết Lạc, ép buộc nó vòng ra sau lưng, vô
tình còn ma sát nhè nhẹ nơi nóng hổi đang không ngừng bành trướng. Anh
lúc này chợt cúi đầu, khóe môi chạm vào vành tai của cô, đầu lưỡi vươn
ra liếm nhẹ nhàng, giọng nói trầm khàn đầy ma mị vang lên.
" Quá muộn rồi! Tôi còn năm giây tỉnh táo... 5, 4, 3, 2, 1 và Zero... Xin lỗi, phải mượn cô dùng một chút rồi!"
Đầu óc Tiết Lạc tối tăm, cô cảm thấy mình vừa bị nêu án tử của tử thần. Không còn lối thoát!