Diêu Nhật Hàn đứng ngoài cửa phòng của Tiết Lạc gần mười lăm phút đồng hồ, vẫn không thấy cô ra mở cửa. Chân mày bắt đầu từ từ nhíu lại, nội tâm lo lắng con mèo ngốc kia đột ngột nghĩ quẫn làm ra chuyện dại dột gì đó. Trong lòng nhất thời không khỏi sợ hãi, vội vàng chạy xuống quầy lễ tân, không nói tiếng nào đem chìa khóa của phòng 999 lấy đi.
Lễ tân là một thiếu nữ tóc vàng chói lóa vừa mới đến nhận việc ngày đầu tiên, bị một thiếu niên anh tuấn không biết từ đâu xuất hiện dọa cho giật mình, còn chưa kịp hồi thần đã thấy chìa khóa dự phòng của khách hàng bị cầm đi, đơ mắt nhìn chàng trai bỏ chạy hồi lâu mới nhớ đến việc muốn ngăn cậu ra lại, may mắn là đã được đồng nghiệp bên cạnh nhanh chóng ngăn lại.
“ Cô không nên ngăn cậu ấy. Cậu ấy là thiếu gia nơi này, cậu ấy thích gì cứ nhắm một con mắt mở một con mắt ra đi!”
“ Oh my god, cậu ấy là thiếu gia? Cậu ấy vừa làm tôi giật mình!”
Thiếu nữ tóc vàng nghe đồng nghiệp giải thích liền vuốt ngực một cái, thầm cảm thấy bản thân mình ngây người là một loại may mắn. Nếu vừa nãy cô tỉnh táo một chút thì công việc này chắc đã mọc cánh bay xa mất rồi. Ơn chúa!
“ Hình như vừa nãy cậu ấy lấy thẻ phòng số 999. Đó là phòng bạn gái cậu ta, đối với người hai phòng này cứ thoải mái với họ là được. Cũng đừng nói quá nhiều, không thôi nhất định sẽ rước họa vào thân. Tại The King này ấy, nhân viên chính là cái thứ nhất không bao giờ thiếu!”
Đồng nghiệp hất mái tóc đen ra sau, cười một tiếng nháy mắt với cô nàng tóc vàng. Lời nói vừa là cảnh báo vừa giống uy hiếp kia khiến cho cô nàng tóc vàng rùng mình một cái. Vội vàng thụt cổ lại phía sau, gật đầu lia lịa. Đạo lý đơn giản này cô hiểu mà!
Đồng nghiệp tóc đen hiền lành cười, hài lòng quay mặt đi. Cô cũng không nói cho cô nàng tóc vàng biết, ngày đầu tiên khi tiểu vương gia kia đến cô cũng suýt nữa bị đuổi việc đâu. Chuyện mất mặt như vậy không nhiều người biết là chuyện tốt nhất!
Diêu Nhật Hàn không hề hay biết mình vừa thành đề tài bàn tán nho nhỏ của hai thiếu nữ quầy lễ tân, cậu lúc này đang nôn nóng dậm dậm chân trên sàn thang máy, chưa bao giờ cảm thấy phẫn hận vì phòng số 999 nằm tận ở tận lầu 37 như lúc này.
Hỗn loạn đợi cho đến khi thang máy vừa “ ting “ một tiếng, cửa còn chưa mở ra hết, cậu đã vội vàng nghiêng người lách ra ngoài. Đem chìa khóa dự phòng tra vào ổ khóa, nghe âm thanh “ tách “ một tiếng từ bên trong liền không chút do dự đẩy mạnh cửa vào.
Trong căn phòng xa hoa được bày biện tỷ mỉ gọn gàng cũng không có thời gian cho Diêu Nhật Hàn ngắm nghía. Bước chân của cậu tiến thẳng đến phòng riêng của của Tiết Lạc, vặn cửa đi vào.
Trên giường lớn, một thiếu nữ nằm ngủ mê mệt trên giường, cả người co lại như một con tôm nho nhỏ đáng thương, hai tay ôm chặt lấy góc mền chỉ để lộ một bên gò má trắng nõn với những đường nét đầy tinh mỹ và một bờ vai tròn đầy quyến rũ. Có điều dù người kia có đẹp bao nhiêu cũng không khiến anh nhìn lâu thêm một chút nào. Cái này không phải vì cô không hấp dẫn mà là vì anh bị kiểu ngủ của cô làm cho lòng thật là khổ sở. Vẫn biết trong lòng cô có chuyện không vui, nhưng dáng ngủ này, đó không phải là biểu hiện của người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn hay sao?
Mấy ngày ở trên máy bay cùng nhau, Diêu Nhật Hàn không cách nào nhìn rõ, bây giờ nhìn thấy quả thật làm người ta thấy nhói lòng. Người con gái này, từ khi nào đã thay đổi đến mức như thế rồi hả? cô không phải nên giống con mèo nhỏ, khi thì ngọt ngọt ngào ngào, đôi mắt to tròn long lanh đầy đáng yêu, lúc lại xù lông lên hung hăng cắn người khác một ngụm hay sao?
Vì cái gì lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy?
Diêu Nhật Hàn ngồi xuống một góc giường, bàn tay nhẹ nhàng chạm khẽ lên gương mặt thiếu nữ trên, tế bào xúc giác nhạy cảm cảm nhận được hơi thở không mấy bình ổn của cô, hàng mi còn thoáng run lên nhè nhẹ mới tạm thời yên lòng, cầm theo chiếc chìa khóa mang số 999 đi ra ngoài. Cậu nên rời khỏi đây thôi, nếu để con mèo nhỏ này tỉnh dậy mà nhìn thấy cậu, không biết cô sẽ sợ hãi đến mức nào. Cậu vẫn nhớ, từ ngày gặp lại cô, đây là lần đầu tiên cô có thể ngủ sâu được như thế...
Mèo hoang nhỏ, chúc cô ngủ ngon...
--- ------ ------ ------ --------
Khi Tiết Lạc tỉnh dậy thì mặt trời đã treo quá ba cây sào. Cô ngơ ngác nhìn mành che trước cửa sổ được kéo lại và một tia sáng cố gắng len lỏi vào trong vẫn là không kìm được ngẩn người một lúc. Đêm hôm qua, cô có kéo rèm sao?
Tiết Lạc mơ màng nghĩ đến chuyện hôm qua, sau khi tống cổ Diêu Nhật Hàn ra khỏi phòng, cô đã leo lên giường ngủ ngay. Không hiểu tại sao, lần này giấc ngủ đến với cô lại dễ dàng đến thế. Dường như, khi tâm hồn cô thoải mái hơn, trong lòng cũng sẽ bớt đi một chút khó chịu. Cho dù đêm qua, cô vẫn bị một cơn ác mộng hành hạ đến gần sáng, nhưng lại không muốn tỉnh dậy. Cô thật muốn ngủ, rất muốn ngủ, lâu lắm rồi mới ngủ sâu như vậy...
Chẳng qua, hình như thật sự là ngủ quá nhiều rồi...
Tiết Lạc đặt đồng hồ trên tủ đầu giường xuống, nghĩ đến hôm qua đã trót hẹn Diêu Nhật Hàn đi du ngoạn, nhưng chính mình lại nằm bẹp trên giường đến mười mấy tiếng đồng hồ thì cảm thấy thật sự rất có lỗi. Chẳng qua cậu ta vậy mà cũng không gọi cô dậy, chẳng lẽ là cậu ta cũng ngủ quên hay sao?
Tiết Lạc đem theo những thắc mắc cùng khó hiểu đi vào phòng tắm, đem mình trầm vào trong bồn tắm mát xa cỡ lớn, chỉnh nước ấm vừa vặn rồi thoải mái ngồi thư giãn bên trong. Chỉ là, thời gian không có nhiều, nên cô ngồi chỉ có một chút rồi lại đứng lên, tùy ý chọn một bộ quần áo mới trong đống đồ Diêu Nhật Hàn đem đến hôm qua mặc vào người.
Cũng thật là may mắn, tất cả những thứ này Diêu Nhật Hàn đều mua ở hiệu thời trang cao cấp, nên dù cậu ta chọn đại không chút suy nghĩ thì giá trị thẩm mỹ cũng đều vào dạng không tồi. Nếu không, cô nghĩ trong lòng có cảm động đến mấy thì thật sự cũng không có đủ can đảm mặc vào người.
Vừa rồi ngồi trong bồn tắm, phần đuôi tóc vô tình rũ xuống, nên có bị ướt một mảng, Tiết Lạc rút cái khăn trên mắc xuống quấn qua cần cổ mảnh khảnh rồi từ từ lau những lọn tóc ướt rũ xuống ngang vai. Cô vừa lau tóc lại vừa đi ra ngoài, đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng chuông vang lên.
Tiết Lạc vốn nghĩ rằng đó là Diêu Nhật Hàn, không suy nghĩ gì liền lập tức đi ra mở cửa, trong đầu cũng chuẩn bị sẳn lời xin lỗi dành cho cậu ta. Mặc kệ lý do là gì, nhưng cô ngủ quên đúng là sự thật không thể chối cãi.
Chỉ là, khi cửa vừa mở ra, lại chỉ thấy một nam phục vụ đẩy bàn ăn đi vào. Anh ta gởi cho cô một nụ cười lịch sự, không đợi cô mở miệng đã rút trong túi ra sấp giấy nhắn, đưa qua. Trên giấy nhắn là những dòng chữ ngôn ngữ cô có thể đọc hiểu, nét bút này không phải ai khác mà chính là Diêu Nhật Hàn.
* Đồ ăn sáng, sợ cô không quen đồ ăn của nước B nên đã gọi một nhà hàng quê hương làm một chút đồ ăn quê nhà. Mong rằng cô ăn ngon miệng. Xong thì hãy gọi cho tôi!
- Diêu Nhật Hàn -
Tiết Lạc vừa đọc chữ trên giấy nhắn, khóe môi vừa không khỏi nhếch lên, nhẹ nhàng lách người qua một bên cho nam phục vụ đẩy thức ăn vào, bàn tay nhỏ nhắn lại nhẹ nhàng lướt qua trên phím điện thoại.
To : Diêu Nhật Hàn
Nội dung : Đã nhận! Tôi đã trễ hẹn, lát nữa mời cậu đi ăn!
---
To : Mèo Hoang
Nội dung : Được! Là cô nói nhé!
Tiết Lạc đọc tin nhắn, nhìn chằm chằm hai chữ “ Mèo hoang “, chân mày thoáng cau lại một chút, buồn bực đem danh bạ của mình đổi tên “ Diêu Nhật Hàn “ thành “ Cá chết “, xong xuôi mới thỏa mãn ngồi vào bàn ăn, đến cả nam phục vụ đưa đồ ăn kia rời đi lúc nào cô cũng không hề hay biết. Lúc này cô đã hoàn toàn bị mỹ thực cùng mùi hương nức mũi này làm cho mờ mắt rồi.
Ai, hương vị quen thuộc vẫn tốt nhất, Diêu Nhật Hàn, cậu thật có lòng!