Hai mươi phút sau, cửa phòng lại lần nữa bị người bên ngoài gõ mạnh. Tiết Lạc không nói tiếng nào đi ra mở cửa, đứng khoanh tay nhìn người đang đứng trước mặt mình thở hổn hển thì bị một dúi một gói đồ to vào tay.
Tiết Lạc bị hành động không có dự báo của Diêu Nhật Hàn làm cho vô cùng ngạc nhiên, nghi ngờ đem gói đồ mở ra, bên trong có rất nhiều quần áo, mỗi loại đều có tới mấy bộ, nhìn qua đã biết là bị người nào đó càn quét gói vào, sợ là ngay cả nhìn cũng chưa kịp nhìn. Bên trong còn có cả nội y và băng vệ sinh...
Tiết Lạc thật muốn mở mắt trừng thật lớn, không thể tin được nhìn qua Diêu Nhật Hàn đang đỏ mặt đứng dựa vào góc tường. Bất tri bất giác cảm thấy người đứng trước mặt mình quả thật là vô cùng đáng yêu.
Cậu ta cũng có thể đi mua những thứ này sao?
Nói thật thì một người đàn ông đi mua đồ cho phụ nữ, những thứ tế nhị như nội y và băng vệ sinh cũng không phải là không có. Nhưng đem hình ảnh bình thường ấy liên hệ đến trên người của Diêu Nhật Hàn lại dù thế nào cũng thấy không hợp lý cho lắm.
Chỉ cần tưởng tượng đến người thiếu niên tuấn tú ấy bước vào quầy đồ dành cho nữ giới, hung hăng đem tất cả những thứ đồ cần thiết cho vào túi rồi sau đó lại phải chống chịu ánh mắt mang đầy ý cười của nhân viên phục vụ, khóe môi Tiết Lạc không nhịn được câu lên một đường cong nhàn nhạt. Không những vậy còn tốt bụng lách qua một bên để thiếu niên còn đang đỏ mặt kia có thể bước vào trong phòng. Ban đầu cô không nghĩ đồng ý như vậy đâu, nhưng để tỏ lòng cảm ơn cậu ta đã làm khó mình như vậy, đành để cậu ta chiếm chút lợi tức đi.
Diêu Nhật Hàn không nghĩ rằng sẽ được Tiết Lạc cho vào phòng, dạo gần đây cô đối với mọi thứ đều có bài xích nhất định. Ngay cả việc ngồi gần ghế máy bay cùng cậu cũng chỉ là chuyện vạn sự bất đắc dĩ. Xem ra cậu đi mua quần áo cho cô đã khiến cô cảm động, như vậy vừa nãy mất mặt một chút cũng không phải là không đáng giá.
Nghĩ lại chuyện xảy ra vừa nãy, đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy không được tự nhiên. Đường đường là độc tôn thiếu gia duy nhất của The King, lại đi mua quần áo bị biết bao nhiêu người nhòm ngó. Những ánh mắt ở sau lưng cùng nụ cười như có như không điểm trên môi nữ thu ngân thật sự khiến cậu sượng mặt muốn chết đi được. Cũng đều tại vừa nãy quá gấp gáp, cũng không nghĩ đến việc phân phó người đi mua hàng, đến khi chạy ra trung tâm thuơng mại thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Cũng may là có thể khiến người kia thả lỏng với cậu đôi chút, nếu không quả thực là không ăn trộm được gà còn mất luôn nắm gạo rồi.
Tiết Lạc vào trong phòng tắm thay đồ, không quá năm phút đã đi ra. Những bộ đồ này đều là do Diêu Nhật Hàn chọn đại mà chưa nhìn một cái nên có rất nhiều thứ không phù hợp với cô cho lắm, ngay cả nội y cũng lẫn tới mấy bộ ngoại cỡ, cô căn bản không thể nào mặc được.
Chẳng qua cũng không thể làm phụ lòng người ta như vậy được. Thế nên sau một hồi trái chọn phải chọn, cô rốt cuộc có thể chọn một chiếc áo sơ mi trắng in hình hoa lan chìm khá thanh nhã cùng với quần cộc lửng rộng rãi màu nâu sậm. Mặc vào có mấy phần thần thái linh động tinh khiết, khi kết hợp với kiểu tóc đuôi gà buộc cao thả ở sau gáy lại càng tăng thêm vài phần mỹ cảm thanh lệ.
Hình ảnh vô tình làm mắt Diêu Nhật Hàn chói đến mức muốn đui mù luôn rồi!
“ Cậu qua đây có việc gì?”
Tiết Lạc không nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Diêu Nhật Hàn, bình tĩnh ngồi xuống ghế salon đối diện với cậu ta. Mở miệng cũng là không mặn không nhạt hỏi, điệu bộ hết sức tùy ý.
Diêu Nhật Hàn vươn tay với lấy tách trà trên bàn, lung tung uống hai ngụm đã cạn đến đáy, hầu kết nam tính ở cổ họng không ngừng lên xuống tựa như đang áp chế một thứ gì đó. Tận đến hơn ba phút sau mới thấy cậu bình thường trở lại, quay đầu đối diện với cô, nhưng lại không dám nhìn thẳng mặt, trầm giọng nói.
“ Tôi ở phòng bên cạnh, là 1000, chỉ là muốn chào hỏi cô một chút mà thôi!”
“ Trùng hợp như vậy?”
Tiết Lạc nhíu chặt chân mày. Vừa rồi xuống khỏi taxi, cô liền đi lấy thẻ phòng nên cũng không biết Diêu Nhật Hàn đang ở chỗ nào. Chỉ là cô luôn cảm thấy mọi chuyện có chỗ nào đó không đúng, thật là vô cùng kỳ quái, chỉ là kỳ quái ở chỗ nào cô cũng không thể nói rõ.
Đến cùng một nơi, ngồi cùng chuyến bay, ở cùng khách sạn, lại còn là ở ngay kế bên cạnh nữa. Này rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Tiết Lạc suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại ở trên người của Diêu Nhật Hàn nhưng lại không thấy có cái gì đặc biệt. Cuối cùng vẫn là quyết định buông tha, đem suy nghĩ đó ném ra sau đầu.
Cô còn suy nghĩ nhiều làm cái gì, The King không giống như những khách sạn khác, không phải có tiền có quyền là có thể thu thập được. Cô tìm được phòng ở đây cũng là nhờ Vương Nhu tốn công tốn sức vận dụng biết bao nhiêu quan hệ mới có thể đặt được. Diêu Nhật Hàn cho dù muốn ở, hẳn là cũng phải chuẩn bị từ rất lâu đi. Xem ra tất cả thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tiết Lạc phân tích một hồi, tự nghĩ bản thân mình suy tính đúng lắm, chẳng qua, cô hẳn là không thể nào ngờ được, Diêu Nhật Hàn vậy mà lại là tiểu bá vương của nơi này. Đây cũng có thể xem là một tròn những chuyện trùng hợp. Nói cho đúng ra, cô là tự mình chui đầu vào rọ, còn trách được ai?
Ôi thôi, đó dù sao cũng là chuyện sau này, mà tạm thời Tiết Lạc cái gì cũng không hay biết, cô chỉ có thể gật gật đầu với Diêu Nhật Hàn vài cái, tùy ý hỏi thêm một câu.
“ Rồi thì như thế nào?”
“ Đã trùng hợp như thế rồi, ngày mai tôi đưa cô đi tham quan, thấy có được hay không?”