Buổi chiều, luật sư Trần đến, ông nói đầy căm phẫn, đã
nhờ cảnh sát bắt Tiểu Nhã rồi, đang chuẩn bị tố cáo cô ta tội cố ý gây thương
tích cho người khác, ít nhất cũng phải giam cô ta ba đến năm năm.
Tần Tử Long cả ngày ở bên cạnh tôi, sợ tôi nghĩ quẩn.
Tôi ngồi dậy, nói vẻ tán đồng: “Tôi nhất định bắt cô
ta phải ngồi tù”. Nợ máu phải trả bằng máu, tôi nhất định không tha cho cô ta!
Có tiếng gõ cửa, ông xã sắc mặt nhợt nhạt bước vào
Tần Tử Long giữ tay luật sư Trần lại nói, “Chúng ta ra
ngoài ăn chút gì”.
Luật sư Trần vẫn còn định muốn nói gì đó, cũng đành
phải im lặng, bước theo anh ta ra ngoài. Ông xã đặt túi hoa quả xuống bàn,
giọng anh khản đặc lên tiếng: “Anh muốn…”.
“Ra ngoài”. Giọng nói của tôi bình tĩnh đến độ khiến
chính tôi cũng cảm thấy nghi hoặc. Anh ngồi xuống cạnh giường, rầu rĩ nói: “Anh
thật sự rất hối hận”. Giọng anh run rẩy, khuôn mặt tràn ngập nỗi bi thương:
“Tiểu Nhã cô ta…”.
“Đi ra ngoài”. Tôi trừng mắt nhìn anh, nói lặp lại,
“Xin anh hãy đi ra ngoài!”.
Anh ôm chặt cánh tay tôi, tỏ vẻ ân hận: “Anh biết anh
có lỗi với em, cả cuộc đời này, em sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng, bà xã, anh
thật sự…”.
“Ra ngoài!”. Tôi cố gắng kìm nén giọt nước mắt, chỉ
lặp lại: “Bây giờ, ngay lập tức, anh hãy cút đi!”. Anh ra sức lắc cánh tay tôi,
nói từng tiếng vẻ bi thương: “Bà xã, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu”.
“Đồng ý!”. Tôi nghiến chặt răng, cười vẻ tàn nhẫn,
những giọt nước mắt đó gần như đã sắp trào ra khỏi khoang mắt: “Anh hãy trả con
lại cho em, em sẽ làm lại từ đầu với anh”.
Sắc mặt anh xám xịt, mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng: “Bà
xã, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu!”. Anh rơi nước mắt, “Coi như tất cả việc
này chưa từng xảy ra, chúng ta hãy làm lại từ đầu!”.
Tôi vẫn cười, trừng mắt nhìn anh, nước mắt nóng hổi.
Anh chợt ôm chặt tôi, ôm thật chặt, liên tục cầu xin:
“Bà xã, em hãy tha thứ cho anh. Đây là lần cuối cùng, thật sự là lần cuối cùng.
Sau này anh sẽ không bao giờ làm tổn thương đến em nữa. Anh thật sự sẽ không
làm như vậy nữa”. Tôi không nhúc nhích, nói vẻ lạnh lùng: “Ra ngoài!”.
Anh ôm lấy tôi, toàn thân run rẩy, nhưng tay nhất định
không chịu buông ra.
Những giọt nước mắt đó rơi xuống quần áo tôi, cách một
lớp vải, vẫn cảm thấy nóng rẫy giống như một đốm lửa. Tôi rất ít khi nhìn thấy
anhen biết nhau mười năm, tôi vẫn luôn cảm nhận rằng anh là một người đàn ông
không dễ dàng rơi lệ.
Lần đầu tiên anh rơi lệ, chính là hồi chúng tôi yêu
nhau đến năm thứ ba, bố mẹ không cho chúng tôi qua lại, bởi vì cách xa quá, họ
không nỡ rời xa tôi, cho nên cứ nhất quyết lôi tôi về nhà. Anh ngày ngày gọi
điện thoại, cứ vừa nhắc đến chia tay là chảy nước mắt.
Một người đàn ông cao lớn, trong điện thoại không kìm
chế nổi sự nghẹn ngào, khóc lóc thảm thiết giống như một đứa trẻ. Tôi ở đầu bên
điện thoại, nước mắt cũng giàn giụa, không thể nào nắm chặt được điện thoại.
Cuối cùng, tôi vẫn vứt bỏ hết mọi thứ để đến bên anh,
làm cho bố mẹ tôi đau lòng, cũng vẫn muốn ở bên cạnh anh.
Chúng tôi đã từng yêu thương nhau như vậy, ôm chặt lấy
nhau, chỉ mong muốn được như vậy đến trọn đời trọn kiếp.
Nhưng tất cả những điều này, thực sự đã không quay lại
được nữa rồi.
Bất luận trước đây có bao nhiêu điều tốt đẹp, tất cả
đều đã trở thành quá khứ rồi.
Người đàn ông đã từng thề nguyện chung thủy với tôi
giống như con diều đã bị đứt dây càng bay càng xa.
Anh nghẹn ngào: “Bà xã, anh yêu em!”.
Tôi thoáng ngẩn người, nhưng con tim lại bình tĩnh đến
độ như thể không liên quan gì đến mình. Trước đây ba chữ này luôn khiến tôi trào
dâng cảm xúc mãnh liệt, khiến tôi cảm thấy ngọt ngào đến độ mất ngủ.
Nhưng giờ đây, thật không ngờ tôi có thể bình tĩnh đến
như vậy.
Thì ra, đây chính là lòng như tro tàn.
Đây chính là kết quả của việc đã bị rơi xuống tận cùng
của sự tuyệt vọng.
Tôi chậm rãi nói: “Xin lỗi, chúng ta thật sự không thể
quay lại được nữa rồi”. Anh ôm tôi chặt hơn, nhất định không chịu thả tôi ra,
cứ ngoan cố ôm chặt lấy tôi, tưởng rằng như vậy, tôi sẽ hồi tâm chuyển ý, cứ
tưởng như vậy, l có thể trở lại như trước đây.
Ở ngoài cửa vang lên tiếng ho khe khẽ, ánh mắt vô cùng
phức tạp.
Tôi mỉm cười, nước mắt tuôn rơi, giọng nói kiên quyết:
“Bây giờ, em đã yêu một người khác, em và anh mãi mãi không thể nào quay lại
được nữa rồi”.
Chỉ cần kiên trì tin tưởng vào lời nói dối, nó sẽ biến
thành chân lý!
Chỉ cần từ đáy lòng tin tưởng nó, tin tưởng nó từ
trong tiềm thức.
Chắc chắn sẽ biến thành chân lý.
Ông xã lắc đầu mãi: “Không đâu, em nói em yêu anh, em
vẫn luôn chỉ yêu mình anh:.
Tôi cũng lắc đầu, liên tục nhắc lại: “Xin lỗi, em thực
sự đã yêu một người đàn ông khác, cho nên giữa chúng đã kết thúc rồi”.
Lời nói dối, sẽ có một ngày, chắc chắn có thể biến
thành chân lý.
Chắc chắn có thể.
Anh vẫn ngoan cố nói: “Chuyện giữa chúng ta, có thể
quay lại trước đây được”.
Tần Tử Long cuối cùng không kìm nén được, bước tới,
nói với anh: “Sau này, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy”. Tôi nhân cơ hội lau nước
mắt, cố gắng ép nụ cười nở ra trên môi.
Ông xã toàn thân cứng đờ, cuối cùng từ từ buông tay.
Tần Tử Long nhìn tôi, mỉm cười, đôi tay nắm chặt đôi
vai tôi, trong mắt mang theo ý cười: “Sau này tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cô
ấy, hạnh phúc cả một đời”.
“Em chắc chắn sẽ hạnh phúc!”. Tôi cười hạnh phúc,
nhưng trong lòng lại đang nhỏ máu. Ông xã lùi lại một bước, nước mắt khẽ lăn
dài xuống gò má. Anh vẫn cố hỏi tôi lần cuối: “Có phải là thật hay không…”.
“Đúng vậy!”. Tôi ngắt lời anh, mím môi cười, gắng
gượng nói: “Đúng là thật sự không thể nào quay trở lại được nữa rồi”. Bàn tay
Tần Tử Long đang nắm tay tôi thoáng chặt hơn, dường như anh đang truyền cho tôi
sức mạnh để tôi có thể gắng gượng giữ được khuôn mặt tươi cười, thản nhiên nói
lời tạm biệt, nói chia tay, nói ly hôn với người đàn ông tôi đã ở bên cạnh suốt
bao năm qua.
Ông xã trân trân nhìn tôi, gắng gượng mỉm cười: “Xin
lỗi”. Anh lặp lại trong từng nấc nghẹn ngào: “Thực sự xin lỗi!”.
Tôi cố gắng mỉm cười: “Đều đã trở thành quá khứ rồi!”.
Trái tim vô cùng đau đớn, cứ tưởng không kịp đợi anh
rời khỏi đã chảy nước mắt, thật không ngở vẫn kìm nén được cho đến khi bóng anh
hoàn toàn biến mất khỏi mắt tôi, nước mắt cũng không nhỏ lấy nửa giọt.
Tình yêu của tôi suốt mười năm qua, cuộc hôn nhân của
tôi.
Gia đình của tôi, chồng của tôi.
Cuối cùng, đã đánh một dấu chấm.
Anh đã từng ngủ ngay bên cạnh em, đưa tay ra là có thể
sờ thấy.
Bây giờ, dù gần ngay trước mắt mà như xa tận chân
trời, xa vời vợi.
Mưa như trút nước, đập vào cửa kính kêu rào rào. Lúc
thì rầm rập ào ạt, lúc thì thê lương như tiếng ai oán. Hơi nước ở bên ngoài cửa
sổ liên tục bốc từ dưới đất lên.
Chậu hoa ở ban công đã nở rộ, đã khô héo, những cánh
hoa vàng tàn úa rơi lả tả xuống đất. Căn phòng lạnh lẽo đến độ không có chút
sinh khí.
Tần Tử Long nói: “Vừa mới xuất viện, có thể là chưa
được nghỉ ngơi tốt. Nếu có chuyện gì thì hãy điện thoại cho anh”. Tôi mỉm cười,
“Cảm ơn anh!”.
Anh lại nói: “Em đừng khách sáo!”.
Tôi khẽ xoa tay lên bàn uống nước, tay dính đầy bụi.
Anh nói: “Hay là em hãy ở nhà anh trước, anh cho người đến đây dọn dẹp”. Tôi
lắc đầu: “Không cần đâu, em cần phải sắp xếp đồ đạc”.
Anh không hỏi tôi sắp xếp gì, chỉ: “Vậy anh đi trước
đây!”.
Tôi đứng dậy, trên mặt vẫn cố nở nụ cười: “Cảm ơn
anh!”.
Giọng nói xa lạ đến độ khiến cho nụ cười của anh chợt
đông cứng lại. Anh vẫn dường như vẫn còn lưu luyến, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi
chăm chú, dặn dò: “Điện thoại của anh luôn mở, em nhớ gọi điện đến. Còn nữa,
muốn ăn gì thì gọi điện đến, anh sẽ đưa đến cho em”.
Tôi gật đầu, chỉ mỉm cười.
Anh lại nói: “Nếu như Tiểu Nhã đến, em cứ mặc kệ cô
ta!”.
Tôi gật đầu, bỗng ngẩn người: “Cô ta sao rồi?”.
Anh gật đầu: “Được bảo lãnh, cho nên em cần phải cẩn
thận. Người đàn bà đó lúc nổi cơn điên, đúng là không dễ đối phó chút nào”. Tôi
gật đầu, anh lại dặn dò: “Khóa cửa thật chặt, di động lúc nào cũng phải để bên
cạnh”.
Tôi chỉ gật đầu, nhưng dần dần cảm thấy mơ màng, ông
xã hồi đó cũng như thế này, trước khi ra khỏi cửa luôn miệng dặn dò kỹ lưỡng.
Anh cứ nói mỗi câu lại cào nhẹ vào mũi tôi, anh nói
như vậy mới khiến tôi có thể ghi nhớ được, mới không quên ăn cơm, suốt cả ngày
ngồi lì trước máy vi tính.
Tôi đề nghị đi làm, anh lại càng không nỡ, sợ tôi mệt,
sợ tôi phải chịu ấm ức.
Mắt tôi cảm thấy đau nhức, dường như lại muốn khóc.
Tần Tử Long hỏi: “Sao vậy?”. Tôi gắng gượng mỉm cười, giọng nói thoải mái”
“Không có gì!”.
Cuối cùng anh vẫn dặn dò với vẻ không yên tâm: “Nhớ
gọi điện thoại cho anh!”.
Tôi mỉm cười gật đầu, nhưng lại chỉ muốn khóc. Tôi đè
tay lên ngực, cảm thấy khó chịu. Bao nhiêu chuyện cũ, giống như những cuốn sách
xếp chật kín trên giá sách, từng cuốn từng cuốn, từng chữ từng chữ đều là hồi
ức, từng chữ từng chữ đều là câu chuyện, câu chuyện giữa tôi và anh.
Đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, đảo lộn tất cả rương
hò
Bắt đầu từ hôm nay, tôi cần phải vứt bỏ ký ức, cần
phải xóa bỏ câu chuyện.
Nhưng thật không ngờ không có gì cả, những hòm rương
đều trống rỗng, đồ đạc đều không còn thấy nữa ngoài mấy bộ quần áo. Tôi nhớ lại
anh đã từng bán căn hộ, đồ đạc đương nhiên là không còn nữa rồi.
Tôi lôi điện thoại ra, gọi điện cho ông xã: “Đồ đạc
trong nhà đâu?”. Tôi giận dữ nói: “Không còn gì nữa cả”.
Anh nói: “Ở chỗ anh!”.
Tôi vẫn rất phẫn nộ:” “Bây giời em đến lấy, không thể
nào tất cả mọi đồ đạc anh đều độc chiếm cả!”. Anh “Ồ” một tiếng: “Chỉ là chuyển
đồ trước đây của chúng ta, nếu như em cần, anh đưa đến cho em”.
Tôi vội nói: “Không cần đâu, em đến lấy những thứ của
em thôi”.
Còn có những thứ đồ gì ở chỗ anh nhỉ” Tôi không biết.
Trong tủ quần áo chỉ treo mấy bộ đồ, có lẽ là do anh sợ tôi trở về nhà nên cố
tình bày ra như vậy.
Tôi hùng hổ đến địa chỉ anh nói. Cách tiểu khu nhà tôi
không xa lắm, là nhà chung cư mới xây, khung cảnh xung quanh cũng tốt hơn khu
tôi đang ở. Con đường nhỏ âm u như thể mê cung, suốt đường đi quành bảy, tám
lần, cuối cùng cũng tìm thấy địa chỉ của anh.
Anh ở ngay tầng một, tôi luống cuống, vội vàng bấm
chuông cửa, quần áo của tôi đã bị mưa làm cho ẩm ướt, lạnh đến độ toàn thân
cứng đờ, hơi lạnh từ dưới chân lên tận đỉnh đầu, trong lòng bỗng trào dâng nỗi
tức giận vô cớ. Anh mở cửa, khuôn mặt nhợt nhạt mỉm cười: “Em đến rồi à!”. Tôi
vội vàng lao vào trong phòng, đôi chân tôi lại dường như bị đổ chì, chỉ ngẩn
người.
Đồ đạc trong phòng bày biện giống hệt ngôi nghà trước
đây, chỉ có điểm khác biệt duy nhất là thêm một vườn hoa nhỏ. Ký ức dường như
lại hiện lên trong mắt tôi, “Ông xã, sau này có con chúng ta sẽ mua một căn hộ
mới, căn hộ mới chắc chắn sẽ có một vườn hoa nhỏ xinh”.
“Cần vườn hoa để là
“Có thể làm một chỗ nghỉ chân nho nhỏ, đặt một cái
xích đu… để cho con trẻ chơi…”.
Tôi chợt định thần lại, con tim dường như bị va đập
mạnh, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn. Anh nói: “Anh đi lấy đồ giúp em”. Tôi không
nhúc nhích, chỉ nhìn vườn hoa nhỏ đó, lòng thấy thất vọng tràn trề, nước mắt
giàn giụa.
Tôi có thể đặt con trẻ ngồi trên xích đu và đung đưa.
Tôi có thể dắt tay con trẻ đi dạo bộ trong vườn hoa nhỏ xinh, tôi sẽ kể cho nó
vô số câu chuyện về tôi và bố nó.
Có thể tôi sẽ nói khoác, có thể tôi nói quá lên.
Nhưng bây giờ, chẳng còn gì nữa cả.
Tôi bất giác bước vào một căn phòng khác, đẩy cửa ra
xem, trên tường dán mấy bức ảnh em bé, có một chiếc giường trẻ con, và cả một
chiếc xe đẩy. Tất cả đều mới tinh, sáng chói đến độ nhức mắt, khiến tôi không
thể cầm được nước mắt.
Anh dường như chưa hề nghe thấy, cũng có
thể là chưa kịp định thần lại. Tôi nhắc lại: “Em có thai rồi!”.
Anh phanh gấp, hỏi tôi với vẻ đầy nghi
ngờ: “Em có thai rồi?”.
Tôi khẽ gật đầu, nước mắt càng tuôn rơi.
Mắt anh sáng long lanh, nắm tay tôi thật
chặt, giọng run rẩy: “Em có thai rồi?”. Anh lẩm bẩm: “Anh được làm bố rồi!”.
Người lái xe phía sau bị anh chắn đường
bấm còi inh ỏi, anh tiếp tục lái xe, tâm trạng dường như đang ở trên chín tầng
mây, nỗi vui mừng hân hoan ấy, chưa từng thấy bao giờ.
Tôi bịt miệng, không thể nghĩ thêm nữa, những chuyện
trước đây chỉ giống như con dao cứa cho tôi bị thương, khiến cơ thể tôi không
thể lành lại được. Tôi cố kìm nén để khỏi bật khóc, bước ra khỏi phòng. Anh bê
một rương lớn đến phòng khách nói: “Em xem xem!”.
Tôi mở rương ra, trong đó là những tấm ảnh trước đây
của chúng tôi, còn có cả chứng minh thư, sổ tiết kiệm, sổ hộ khẩu. Tôi đã kì
nước mắt, giọng nói bình tĩnh: “Anh có kéo không?”.
Anh do dự đưa kéo cho tôi.
Tôi giơ tay ra cắt tấm ảnh, mặt lạnh lùng: “Chúng ta
mỗi người một nửa”. Cắt một lúc mấy chục tấm đến độ tay tê cứng, cuối cùng tôi
cũng từ bỏ.
Anh lại kéo ra một chiếc hòm lớn, bên trong đó toàn là
quần áo của tôi. Tôi vô cùng trấn tĩnh: “Sách của em đâu?”. Anh nói: “ Ở thư
phòng”.
“Anh giúp em đóng gói, lát nữa đưa toàn bộ đến nhà
em!”.
“Những bức ảnh đó”, mắt anh đỏ hoe, cũng cố gắng kìm
nén giọt nước mắt: “Những tấm ảnh đó thì phải làm thế nào?”.
“Vứt cả đi!”.
“Gì cơ?”. Anh khẽ rướng mày, vô cùng kinh ngạc. Tôi từ
từ mỉm cười nghiến răng nói từng tiếng một: “Anh hãy cầm tất cả đem vứt đi!”.
Anh từ chối: “Nếu em đã không cần, thì anh cần!”.
“Vứt đi!”. Tôi ngoan cố trừng mắt nhìn anh.
“Anh cần!”. Anh đặt tất cả những ảnh tôi đã cắt làm
đôi trở lại trong hòm, giọng nói vẻ u buồn: “Đây là hồi ức”. Hồi ức chỉ giống
như nước sôi, sẽ làm bỏng chúng ta.
Khiến chúng ta đến cuối cùng quên luôn cả cảm giác đau
đớn.
Giọng tôi lạnh lùng: “Đã quyết định xong, ngày mai đi
ký tên, có phải như vậy không?”.
Anh ngước mắt nhìn tôi, mấp máy môi, sau đó cúi đầu,
tiếp tục thu gom ảnh. Tôi lạnh lùng hỏi: “Phạm Tuấn Khoa, có phải ngày mai đi
không? Chúng ta cần phải định rõ thời gian”.
Anh cúi đầu thấp hơn nữa.
Tôi hằn học đứng hẳn lên cái hòm, nổi giận đùng đùng:
“Anh giả câm đấy à?”.
Tiếng chuông cửa vừa vặn vang lên, anh chạy ra mở cửa,
bên ngoài vang lên tiếng khóc kêu gào thảm thiết của Tiểu Nhã: “Tại sao anh lại
không chú ý gì đến em? Tại sao anh lại không cần em?”.
Tay tôi run rẩy, tim đập loạn xạ. Tôi bước nhanh đến
sau anh, đẩy anh tránh ra, mở cửa chống trộm để Tiểu Nhã bước vào. Tôi dùng hết
sức lực đạp vào bụng Tiểu Nhã, quay người cầm cái kéo lên, cứ thế đâm thẳng
tới.
Tiểu Nhã né tránh, kinh hồn bạt vía.
Ông xã vô cùng lo lắng: “Bà xã, em đừng làm to chuyện,
không khéo xảy ra án mạng. Sự việc này đúng là cô ta không phải, nhưng nếu như
giết người thì sẽ bị thiệt thòi lắm, không đáng để phải giết người vì loại đàn
bà này”.
Tôi chẳng nghĩ được nhiều như vậy, chỉ biết rằng, toàn
thân tôi đang tức giận đến độ run rẩy.
Một mạng đền một mạng, đáng đời cô ta!
Người phụ nữ này không chỉ vô liêm sỉ, hơn nữa con
nham hiểu đến đỉnh điểm. Cô ta là loại tồi tệ nhất trong những loại tồi tệ, là
đồ rác rưởi trong những loại rác rưởi, làm việc gì cũng không bao giờ suy nghĩ
đến hậu quả.
Để đạt được mục đích, có thể dùng tất cả mọi thủ đoạn!
Tôi hét lên với ông xã, tay run rẩy mạnh: “Anh đóng
cửa lại! Em không cần anh phải lo cho em!”.
Cô ta đã đánh thuốc mê cho ông xã uống, cô ta cố ý làm
cho con tôi chết yểu. Bây giờ, nỗi căm giận này tôi không thể nào nuốt trôi
được. Tôi chỉ mong muốn cô ta chết đi, tôi căm hận cô ta đến độ gần như phát
điên!
Ông xã chợt ôm chặt lấy tôi, hét lên với Tiểu Nhã: “Cô
còn không cút ngay đi cho tôi, sau này, không bao giờ được đến nhà tôi nữa. Nếu
không tôi sẽ tự tay mình bóp chết cô”.
Tiểu Nhã lấy tay bịt miệng, mở to mắt, từng giọt mồ
hôi chảy ròng ròng.
Tay tôi nắm chặt chiếc kéo, chỉ muốn lấy mạng cô ta.
Tiểu Nhã đã bị làm cho hoảng sợ, thận trọng bước về phía cửa. Tôi chợt cắn phập
vào tay ông xã. Tiểu Nhã đã thoát ra ngoài cửa, “thình” đóng sập cửa lại.
Toàn thân tôi mệt mỏi rã rời, dường như đã bị rút cạn
sức lực. Đôi chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng. Con tôi
mất rồi, nhưng tôi lại không thể gây chút thương tích gì cho con đàn bà này.
Đôi tay tôi chống xuống đất vô cùng buồn bã.
“Bà xã”. Anh cũng ngồi xuống dưới đất bên cạnh tôi,
mắt đỏ hoe, “Con mất rồi có thể sinh đứa khác mà”. Tôi nhúc nhích môi, muốn hỏi
anh, vậy chồng thì sao? Liệu có thể lấy một người khác? Nhưng cuối cùng vẫn
không thể lên tiếng, chỉ cố gắng cầm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hãy đem trả toàn
bộ đồ đạc của em!”.
Anh đột nhiên ôm lấy tôi, giọng nói run rẩy, hỏi:
“Chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?”.
“Không còn kịp nữa rồi!”. Tôi lắc đầu, “Chúng ta thực
sự không thể quay trở lại được nữa. Sau này hãy làm người xa lạ, đừng bao giờ
xuất hiện trong cuộc sống của nhau nữa. Làm những người hoàn toàn xa lạ”.
Chỉ cần biết rằng người kia vẫn sống bình an hạnh phúc
là được rồi.
Anh nói: “Anh xin lỗi!”. Anh luôn miệng nói xin lỗi,
“Anh thực sự xin lỗi em, thực sự xin lỗi em!”. Nói đến cuối anh trào nước mắt,
“Cả cuộc đời này, anh chỉ muốn được quay đầu lại một lần”.
Tôi hất tay anh ra, đứng dậy, gắng gượng nở nụ cười
một cách khó khăn, cố tỏ ra tư thế của người thắng cuộc: “Xin lỗi, cả đời này,
em thực sự muốn vứt bỏ anh”.
Anh yếu ớt kêu lên một tiếng: “Bà xã!”. Dường như còn
rất nhiều điều muốn nói. Tôi mỉm cười: “Từ nay về sau phiền anh đừng gọi tôi
bằng hai tiếng này nữa. Hai tiếng này trong cuộc đời tôi chỉ là trò cười”. Tôi
nhìn thẳng vào mắt anh, tim thắt lại, nói đầy xót xa: “Trong mười năm nay nó
luôn là trò cười”.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, trong mắt vẫn như còn ngàn vạn
điều muốn nói. Tôi hất tay anh ra, nói vẻ trấn tĩnh: “Phiền anh sau này đừng có
bám theo tôi, từ ngày mai, chúng ta đã trở thành người xa lạ”. Tôi bước ra khỏi
căn phòng, cố gắng kìm nén giọt nước mắt, tự nhủ thầm hàng nghìn vạn lần với
chính mình: “Nhất định không được khóc, nhất định có thể làm được, mình nhất
định không được khóc trước mặt anh, như vậy sẽ khiến anh tưởng rằng vẫn còn hy
vọng:.
Nhưng những giọt nước mắt đó vẫn thi nhau rơi xuống.
Bên ngoài trời, mưa lúc to lúc nhỏ. Tôi nghe thấy
tiếng mưa rơi lộp độp vào ô, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt. Khi đi đến cổng tiểu
khu, lại nhìn thấy Tần Tử Long đang cầm ô đứng ở bên đường, chạy về phía tôi,
nói vẻ lo lắng: “Anh không yên tâm về em, cho nên muốn đến nhà tìm em, nhưng
tìm không thấy em đâu cả”. Anh cúi đầu giọng ấp úng, “Anh nghĩ có lẽ em đến
đây”.
Tôi mỉm cười, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang
ầng ậc quanh khoang mắt, nói từng tiếng rành rọt: “Em đã nhìn thấy căn phòng
của trẻ con”. Từng từ đều dường như run rẩy, “Còn có cả vườn hoa”.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ im lặng.
Tôi cố gắng nhoẻn miệng cười: “Em vẫn luôn tưởng rằng
em không có cách nào quên anh ấy, nhưng bây giờ, em chợt nhận ra em có thể quên
anh ấy. Chỉ có điều, thực sự không thể nào quên được đứa bé”.
Anh chợt chuyển đề tài: “Chúng ta hãy đến bến xe bus,
ngồi xe bus về nhà”.
Nước mắt tôi ướt nhèm, chăm chú nhìn anh, khẽ lắc đầu.
Anh dường như hiểu ra, mỉm cười hỏi: “Em không hiểu
tại sao anh lại muốn ngồi xe bus phải không?”. Tôi còn chưa kịp gật đầu, anh
lại nói: “Bởi vì trước đây, hồi còn đi học, có cô gái khi đi chơi cùng với bạn
trai, hai người ngồi cùng xe bus. Còn anh, chỉ có thể ngồi phía sau để nhìn cô
ấy”. Giọng anh còn thấp hơn nữa” “Hãy ngồi xe bus cùng anh để về nhà được không
em?”.
Tôi ngẩn người.
Giọng anh càng khẽ khàng hơn: “Xin em đấy!”.
Tôi như thể bị cơn ác mộng vây bủa, nước mắt chảy ròng
ròng. Anh xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trần, giơ tay ra, hỏi tôi: “Có thể như
thế này được không? Coi như đáp ứng tâm nguyện nhỏ nhoi của anh”.
Tôi từ từ giơ tay về phía anh, anh giúp tôi xắn tay áo
lên, nắm chặt bàn tay tôi mỉm cười: “Cảm ơn em!”.
Trên xe bus, người thưa thớt. Ngoài trời vẫn mưa rất
to, tài xế riêng của Tần Tử Long vẫn bám sát phía sau. Sau khi lên xe, anh kéo
tôi ngồi ở hàng đầu tiên phía cửa sau.
Nhân viên đến thu tiền, Tần Tử Long lôi ví ra đưa ra
tờ một trăm tệ, nói theo thói quen: “Không cần trả lại đâu!”. Cô nhân viên bán
vé trẻ tuổi vô cùng kinh ngạc, cứ tưởng tiền giả, săm soi thật kĩ.
Tần Tử Long mặt lạnh tanh ra vẻ không hài lòng. Tôi
lôi ra bốn tệ tiền xu, đưa cho cô, lấy lại tờ một trăm tệ, nhét vào tay anh.
Anh định thần lại, hỏi tôi vẻ kinh ngạc: “Không cần tiền sao?”.
Tôi không kìm nổi, nói một câu: “Đồ ngốc!”.
Anh dường như lại nhớ ra điều gì, nói lời xin lỗi với
nhân viên bán vé: “Tôi xin lỗi!”. Cô nhân viên mở to mắt, bất giác hỏi: “Tiền
giả à?”. Tần Tử Long dở khóc dở cười, miết tờ tiền, hỏi cô ta: “Đây là tiền giả
sao?”. Anh ngừng lại một lát, cuối cùng cười: “Không phải chứ, tôi lại phải cầm
tiền giả sao?”.
Cô nhân viên nhìn anh vẻ khó chịu. Có một số người lục
đục lên xe, tôi ngước mắt nhìn, chăm chú nhìn vào màn hình ti vi ở phía trước,
trên đó đang chiếu tin tức thời sự.
Tôi chăm chú dõi vào màn hình, nhưng trong đầu lại vô
cùng hỗn loạn không nhớ được gì cả.
Một lát sau, Tần Tử Long cuối cùng mở miệng: “Anh cũng
không biết anh làm sao nữa”. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, hầu hết mọi người đều
dồn ánh mắt tới. Anh ngừng lại, lại nói: “Hồi còn đi học, cho dù em đi tới đâu,
anh cũng lặng lẽ đi theo, giống như một tên trộm vậy. Bây giờ, anh vẫn theo em,
bỏ mặc công ty, trong tim chỉ có một mình em. Chỉ khi nghĩ đến em, cuộc đời của
anh hình như mới có thể được chuyển động, nếu không, giống như là chết, cả
người cũng chết theo”.
Tôi giật mình, mắt vẫn chăm chú vào màn hình. Giọng
anh lại bay vào trong tai: “Hôm nay có đại hội cổ đông, rất nhiều tài liệu đang
chờ anh kí duyệt, nhưng, anh đã vứt bỏ tất cả mọi chuyện, chỉ muốn được đi theo
em. Giống như hồi đó, anh đi theo em lên xe, nhìn em từ phía sau, tỉ mỉ đếm tóc
em, dường như có thể đếm chuẩn xác có bao nhiêu sợi”.
Tôi nhìn xung quanh, hành khách đều nhìn về phía chúng
tôi, c nhân viên bán vé đứng ở cửa xe, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của
chúng tôi.
Tôi vội vàng nói: “Lát nữa xuống xe hãy nói sau”.
Di động ở trong túi quần anh chợt kêu vang, anh rút
ra, chẳng buồn nghe, ấn luôn nút tắt, vẻ mặt bi thương: “Rất nhiều lần anh tự
hỏi chính mình, rốt cuộc anh bị sao vậy nhưng không có đáp án”.
Di động lại kêu lên anh bực bội tắt máy, lại tiếp tục
nói: “Anh luôn có một tâm niệm, chính là em có thể ngồi ở bên cạnh anh, để anh
ôm em, chỉ cần một lần thôi cũng được. Nhưng mỗi lần ôm em, kết quả chỉ coi anh
là hình bóng của người khác”.
Giọng nói của anh rất thê lương: “Cho dù chỉ cần vài
phút thôi, em coi anh chính là anh là được. Nhưng tại sao, hết lần này đến lần
khác, anh chỉ là bóng dáng của anh ta?”.
Hồi lâu tôi mới thốt ra một câu: “Em xin lỗi”.
Anh mơ màng nhìn tôi, giống như rơi vào cõi mộng, ánh
mắt mơ hồ khiến tôi cảm thấy lo lắng. Anh từ từ lên tiếng hỏi: “Em có yêu anh
không? Một chút thôi cũng được”. Anh giơ hai ngón tay lên khẽ miết, mắt tràn
đầy nỗi thất vọng nhìn tôi chăm chú: “Một chút thôi”.
Dưới anh mắt chú ý của mọi người, tôi ngượng ngùng
nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời lạnh lẽo xám xịt, trong thế giới mờ
ảo này, tất cả mọi thứ đều không thể nhìn cho rõ ràng được, giống như bức tranh
sơn thủy trên giấy. Đột nhiên, có rất nhiều xe con lao nhanh về phía xe bus,
người tài xế phanh gấp, lớn tiếng chửi bới: “Làm gì thế, dừng ngay phía trước
chặn người ta!”. Anh ta mở cửa xe, đang định chửi, đột nhiên có rất đông đàn
ông mặt complet màu đen chạy lên, phía sau còn có không ít người đàn ông trung
niên ăn mặc lịch sự chạy theo.
Đoàn người này nhất loạt chạy đến trước mặt Tần Tử
Long, gọi “Chủ tịch!”. Tần Tử Long sa sầm mặt, hỏi vẻ khó chịu: “Sao các người
lại lên đây?”. Cuối cùng, một cô thư ký cầm một tập tài liệu chen đến, lớn
tiếng gọi: “Chủ tịch, có rất nhiều văn bản cần ký duyệt”.
Một người đàn ông trung niên trong số đó, cúi đầu cung
kính một cách thái quá, cười nói: “Vốn hẹn ngài đến để bàn bạc về việc góp vốn
đầu tư, nhưng ngài bận quá không tìm thấy ngài đâu, đành phải gọi điện hỏi tài
xế của ngài, đi theo mãi mới đến được
Tần Tử Long mặt lạnh tanh nói: “Các anh không được cản
trở tài xế lái xe”. Năm người đàn ông trung niên ngồi xuống những ghế bên cạnh
dặn dò vệ sĩ mặc áo đen: “Các anh hãy lái xe về đi!”.
Cô thư ký tiến lại gần hơn, đưa tập tài liệu cho Tân
Tử Long: “Thưa Chủ tịch, những tài liệu này cần anh ký gấp”. Những người mặc áo
đen lái xe đi, tài xế tiếp tục lái xe.
Tần Tử Long đón lấy tập tài liệu, chăm chú nhìn, cầm
bút ký, nét chữ bay bổng. Thư ký đột nhiên ngẩn người, vội vàng nhắc nhở anh:
“Thưa Chủ tịch, là tên của anh!”. Tôi dõi mắt nhìn theo, thật không ngờ anh lại
ký tên của tôi!
Anh cười thất thanh: “Xin lỗi!” rồi ký lại.
Cô nhân viên bán vé đi đến, tươi cười nói: “Mấy vị hãy
mua vé”. Tần Tử Long rút ở trong túi áo ra tờ một trăm tệ lúc này đưa cho cô
ta, không quên nói thêm một câu: “Đây là tiền thật!”.
Cô nhân viên bán vé miễn cưỡng nở nụ cười: “Vâng!”.
Nhưng năm người đàn ông trung niên đó lại không ngồi
yên nổi, tranh nhau trả tiền vé.
Tần Tử Long nhìn bọn họ, giọng lạnh lùng: “Các anh
ngồi yên đi, ai mua chẳng như nhau”. Họ nhất loạt gật đầu: “Vâng”. Tần Tử Long
tùy hứng lướt qua văn bản, ký tên xong, bèn đưa cho thư ký. Cô thư ký cất tài
liệu vào trong túi xách, cười nói: “Thưa Chủ tịch, mấy người bọn họ muốn bàn
bạc với anh về hợp đồng”.
Tần Tử Long không buồn để tâm, ngược lại hỏi tôi: “Em
có đói không?”. Tôi lắc đầu. Anh lại nói: “Cùng đi ăn thứ gì nhé!”. Cô nhân
viên bán vé dường như mất hồn, gọi to: “Dừng xe!”.
Tài xế vội vàng phanh gấp.
Tần Tử Long nắm chặt tay tôi, cũng không buồn quan tâm
đến những người ở phía sau, mở ô ra, xuống xe. Tài xế dừng xe ở bên đường, anh
mở cửa xe, nói với cô thư ký: “Cô hãy về công ty trước đi!”.
Cô thư ký một mực lắc đầu: “Tôi bắt taxi về là được
Tần Tử Long làm mặt lạnh, thái độ kiên quyết, giọng
nói càng tỏ ra giống giáo huấn trẻ em: “Bảo cô về thì cô về!”. Cô thư ký đành
phải lên xe, năm người đàn ông trung niên ở phía sau cũng lần lượt bám theo.
Tần Tử Long chợt quay đầu lại: “Khi tôi đang ăn, nếu
có ai bám theo, chắc chắn tôi sẽ không hợp tác với người đó”.
Năm người vội đồng thanh: “Vâng, vâng. Khi nào Chủ
tịch có thời gian, chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể”. Cho đến khi mọi người đều đã đi
hẳn, Tần Tử Long mới thở phào, nói cười với tôi: “Bọn họ là phiền phức nhất
đấy!”.
Mưa như đang rơi thẳng vào trái tim tôi, khiến tôi
không được tự nhiên, tôi nói: “Hay là chúng ta về nhà ăn nhé?”. Anh gật đầu,
cánh tay lại thử ôm lấy vai tôi. Thấy tôi không phản kháng, anh lại cười nói:
“Hai người cùng đi dưới một chiếc ô, em ôm anh, anh ôm em, như vậy có tính là
yêu nhau hay không?”.
Tôi chỉ im lặng.
Anh lại cười: “Nhất định sẽ có ngày em thích anh”.
Tôi nhìn anh một cái, con tim lại cảm thấy đau đớn,
dường như có ai cứa từng nhát từng nhát, không nhìn thấy máu, nhưng lại vô cùng
đau đớn. Lòng tôi bất an: “Anh đừng như vậy!”.
Anh chỉ cười, hỏi ngược lại: “Như vậy gì cơ?”.
Tôi cúi đầu, bước từng bước về phía trước, có vô số
giọt nước đang tung bay dưới gót chân tôi. Tay anh đột nhiên ôm tôi thật chặt,
lấy cánh tay mình chặn những giọt mưa phía bên ngoài.
Anh dường như nói lại với chính mình: “Sẽ có một ngày
em thích anh”.
Tôi khẽ cắn chặt môi, vẫn chỉ im lặng.
Cơn mưa ào ạt đổ xuống, giày và gấu quần tôi gần như
ướt sũng. Tôi đôi nam thanh nữ tú trên đường đang trốn dưới một chiếc ô, dường
như bông hoa tình yêu đang nở rộ khắp nơi.
Mưa vẫn rơi, tầm nhìn trước mắt dần dần trở nên nhòe
nhoẹ
Tôi cuộn tròn trong chăn, lạnh đến cứng đơ người. Tôi
liên tục hắt hơi, lỗ mũi gần như cũng bị tắc, không thở nổi.
Di dộng để trên tủ rung lên, kêu ầm ĩ. Tôi khẽ ngước
mắt, nhưng mí mắt lại nặng trịch.
Trong lúc mơ màng, có lẽ là đang nằm mơ, giấc mơ tiếp
nối giấc mơ, không tỉnh dậy nổi. Hình ảnh quen thuộc đó lại hiện rõ trước mắt
tôi.
Ông xã ôm tôi, nói đầy những câu nói ngọt ngào, nói
chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, nói cả cuộc đời này sẽ chung thủy với tôi không
bao giờ thay đổi.
Thoắt cái, Trương Lâm Lâm ngồi xuống bên giường, cô ta
chậm rãi thốt ra từng tiếng một: “Làm cave…”. Cô ta khẽ so vai vẻ bất cần, “Em
chẳng ngại nói cho chị biết, người đàn ông đó giấu vợ đến tìm em hết lần này
đến lần khác. Cuối cùng, vì anh ấy, em đã vứt bỏ tất cả. Giờ đây, em chỉ
muốn…muốn thế chỗ vợ anh ấy!”.
Đôi nam nữ ở trên ghế sofa đang ôm nhau, hôn nhau. Họ
dính chặt lấy nhau không thể tách rời được. Họ đang quấn quýt trước mắt tôi, mồ
hôi trên người và làn da dường như cũng bết chặt vào nhau, không thẻ nào tách
ra nổi.
Tôi chợt bừng tỉnh, trán toát mồ hôi lạnh, lưng cũng
đầm đìa mồ hôi. Tôi ngồi trên giường, nhìn đêm đen dày đặc, lòng vô cùng lo
lắng sợ hãi, dường như bị ai đó ném xuống tận đáy biển, không nhìn thấy tia hy
vọng gì cả.
Tôi bật đèn bàn, toàn thân run lẩy bẩy.
Di động để trên tủ vẫn đang rung, liên tục kêu vang.
Tôi nghe máy, giọng khàn khàn “A lô” một tiếng. Ở đầu dây bên kia, Tần Tử Long
cười: “Ở chỗ em mưa có to không?”.
Đầu tôi nặng trình trịch đưatay sờ lên trán, thấy nóng
rực, có thể đã bị cảm rồi. Tôi nhìn đồng hồ, vừa đúng một giờ sáng, bất giác
hỏi: “Anh gọi điện thoại đến là để hỏi điều này sao?”.
Anh nói không phải, ngừng một lát lại hỏi tôi: “Ngày
mai em ly hôn sao?”.
Tôi uể oải “ừ” một tiếng
Giọng nói của anh hơi khàn: “Vậy thì, sau khi ly hôn
em có xem xét đến anh không?”. Tôi im lặng, anh nói vẻ kiên quyết: “Anh yêu em”.
Ba chữ này chui vào trái tim tôi khiến tôi không thở nổi.
Anh hạ giọng lẩm bẩm: “Anh thật lòng…”.
“Anh đừng nói nữa!”. Tôi vội ngắt lời anh, đầu đau như
muốn vỡ tung, cổ họng đau rát: “Em bị cảm rồi!”.
Anh lo lắng nói: “Anh đưa em đến bệnh viện!”.
Tôi lắc đầu, nhíu chặt lông mày: “Không cần đâu, anh
đừng phá giấc ngủ của em là được rồi”. Anh nói: “Được!”. Ngừng một lát: “Ốm có
nặng không em?”.
Tôi từ từ nói: “Cũng vẫn ổn!”.
Anh dặn dò tôi: “Em đừng có uống thuốc bừa!”.
Tôi “ừ” một tiếng, xương cốt toàn thân dường như sắp
tan rã, thực sự không còn chút sinh khí nào.
Anh vẫn dặn dò tỉ mỉ: “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại
cho anh ngay!”.
Đối với tôi thì nói ngọt ngào như vậy, ngưng đối với
người khác, anh là một người vô cùng lạnh lùng và nóng nảy. Đàn ông liệu có
phải thực sự có thể thay đổi vì tình yêu hay không?
Cách đối xử khác biệt của anh đối với tôi, cả thế giới
có thể nhận ra. Nhưng tôi vẫn lo sợ không yên.
Đã từng một lần rơi vào vũng bùn lầy rồi.
Ai biết được lần này có phải là một vực sau thăm thẳm
khác hay không?