Tôi tỉnh dậy từ sớm, cơn ác mộng suốt cả một đêm khiến
cho tôi thực sự rã rời, tôi uống bừa hai viên thuốc cảm, ngẩn cả người ngồi
trên sofa.
Đầu vẫn đau nhức vô cùng như thể có ai đang cầm thứ gì
đó gõ vào đầu tôi. Tôi cầm di động ấn số điện thoại của ông xã, hỏi: “Anh đã
dậy chưa?”.
“Cả đêm không hề chợp mắt”. Giọng anh nặng trịch. Anh
dường như rất khó chịu, giọng nói khản đặc khiến tôi xót xa: “Không biết mấy
giờ có thể đi?”.
Sự yêu thương tốt nhất chính là buông tay ra, đột
nhiên tôi lại nhớ tới câu nói này. Tôi liếc đồng hồ treo trên tường, cố gắng để
cho con tim mình đập bình thường nhất, bình tĩnh nói: “Tám giờ rồi, hay là
chúng ta đi trước?”.
Anh nói: “Được!”. Như thể cất lên tiếng nói rất khó
khăn: “Vậy thì, anh đến đón em nhé?”. Tôi muốn từ chối, nhưng lại buột miệng
nói: “Được”.
Anh nói: “Em xuống đi, bây giờ anh đang ở dưới lầu nhà
em”.
Tôi giật mình, dương như lại muốn bật khóc. Tôi tắt
máy, cố gắng kìm nén. Tại sao lại muốn khóc chứ? Người đàn ông này đã sắp không
còn liên quan gì tới tôi nữa rồi, thời gian mười năm qua hoàn toàn coi như là
một giấc mơ, chỉ có điều giấc mơ này khiến người ta không thể kìm nổi nước mắt.
Khiến con tim ta đau đớn xót xa đến nỗi gần như nghẹn
thở.
Nhưng nói cho cùng, chẳng qua là một giấc mơ, một tòa
lầu đẹp đẽ ở thành phố dưới nước, một buổi biểu diễn pháo hoa. Mặc xong quần
áo, cầm hết các giấy tờ tùy thân, đóng cửa lại, bàn tay vẫn đang run run. Trong
khoảnh khắc đóng cửa lại, trong mắt tôi chợt trào ra thứ gì đó nóng hổi, dính
vào da mặt, và ngoằn ngoèo chảy xuống.
Dường như có thể chảy tận vào trong lòng.
Cầu thang máy từ từ đi xuống, tất cả những chuyện cũ
cùng theo cầu thang máy mà hiện lên. Dường như có vô số con sóng, hết đợt này
đến đợt khác, vô cùng mạnh mẽ, vô cùng hung dữ, cho đến tân khi cuốn tôi xuống
dưới đáy của kí ức.
“Bà xã, anh yêu em!”
“Anh thực sự yêu em!”.
“Bà xã, nếu như sau này anh làm gì có lỗi
với em, chắc chắn sẽ bị sét đánh, chết không toàn thây”.
Tình cảm chân thật như vậy, mặn nồng như vậy, thì ra
chỉ là cảnh diễn tình yêu có trong phim ảnh thôi. Từng tập nối tiếp từng tập,
cảnh diễn tình yêu không bao giờ kết thúc.
Cầu thang máy kêu kính coong một tiếng, xuống đến tầng
một. Vừa bước ra cầu thang máy đã nhìn thấy anh, dựa lưng vào tường, để lại một
bóng hình nghiêng lạnh lùng không có chút sinh khí nào.
Tôi đi đến trước mặt anh, mặt lạnh lùng: “Chúng ta đi
thôi!”.
Anh gật đầu, sắc mặt nhợt nhạt, đôi lông mày nhíu
chặt. Anh giơ tay ra muốn cầm túi xách tay cho tôi, tôi lùi lại, né tránh.
Anh hạ thấp giọng: “Anh xin lỗi!”
Tôi mặt lạnh tanh, bước lên xe, suốt cả dọc đường đều
mím chặt môi không lên tiếng.
Anh vẫn im lặng, bật đài FM. Trong đài đang kể lại một
mối tình, nội dung chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ nào đó lặng lẽ làm
người phụ nữ ở phía sau giúp đỡ chồng mình, không hề oán thán giận hờn.
Một ngày nào đó, người đàn ông đó đột nhiên qua đời,
tiếp đến xuất hiện một kẻ thứ ba dắt thêm một đứa bé, nói là đứa con của người
đàn ông đó. Người phụ nữ không thể nào kìm nén thêm được nữa, nghẹn ngào trong
đài, khóc không thành tiếng, cảm thấy mình thật thất bại, cũng không thể hiểu
nổi tại sao chồng cô lại có thể giấu cô bao năm như vậy.
Cô kể lể nói về sự thất bại của cô, nhưng lại là nỗi
bi ai giống tôi.
Ông xã không chịu nổi nữa, đổi kênh.
Cây cối bên ngoài cửa xe đang đung đưa mạnh giữa cơn
gió, mưa xối xả.
Tai tôi vang lên những tiếng sấm rền.
Trong đài lại đang nói về sự kiện sữa Lộ, tất cả những
sự việc này đều như là những kí ức xa xăm, khiến cho ta phải thở dài.
Tất cả những bi kịch vô tội này, dường như chính là số
phận của đứa trẻ tôi bị mất.
Có thể ngăn cản, có thể né tránh, thế nhưng, cuối cùng
vẫn cứ xảy ra.
Không thể trách móc bất cứ ai, chỉ có thể trách cái
thế giới này quá điên cuồng.
Xe đi trên đường rất thuận tiện, không hề có trở ngại,
không bị tắc đường. Khi chúng tôi đến Sở Dân chính, cũng mới tám rưỡi. Cổng lớn
khóa chặt, vẫn chưa đến giờ làm.
Hai người ngồi xuống chiếu ghế bên cạnh, lặng lẽ nhìn
thời gian trôi đi. Tôi vẫn chuyên tâm suy nghĩ đến tất cả mọi vấn đề, để lấp
đầy đầu óc trống rỗng của mình.
“Em có lạnh không?”. Anh đang hỏi tôi, tôi cứ tưởng
mình không còn tâm trạng nào để mà chú ý, nhưng vẫn nghe thật rành rọt. Anh
đang ở ngay bên cạnh tôi, giơ tay là có thể sờ thấy, nhưng khi tôi quay sanh
nhìn anh, cảm thấy mơ hồ, dường như anh đang ở xa hàng cây số. Anh loại hỏi
tôi: “Em có lạnh không?”.
Khuôn mặt này thân thuộc đến độ khiến tôi cảm thấy
đáng sợ. Đôi lông mày, cái mũi cao, miệng anh, tay tôi đang run rẩy, mở to mặt,
cố hết sức để trấn tĩnh, trả lời: “Không lạnh!”.
Cần phải làm một người xa lạ quen thuộc.
Từ nay chân trời góc bể. Từ nay mỗi người một phương.
Anh trầm mặc hồi lâu, lại hỏi: “Em đói không? Hay là
để anh đi mua đồ ăn sáng?”
Thì ra, đã đến tình cảnh phải ly hôn, chúng tôi vẫn có
thể hỏi thăm như thế này, thân mật như thể không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ có
điều, tất cả đều đã không quay đầu lại được nữa rồi, quay đầu chỉ còn là vực
sâu không đáy.
Tôi cố gắng mỉm cười, cúi đầu , toàn thân khẽ run rẩy:
“Không lạnh!”.
Cuối cùng có thể ly hôn rồi. Cuổi cùng có thể thoát
Nhưng trái tim tôi lại không hề cảm thấy thư thái, chỉ
cảm thấy thật nặng nề, dường như đang bị một gánh nặng nghìn cân đè xuống,
không thở nổi, vô cùng khó chịu.
Anh nói: “Hay là chúng ta đi ăn sáng trước?”.
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu!”.
Anh lại muốn mở miệng, ánh mắt tôi nhìn anh chằm chằm,
đột nhiên nổi nóng: “Đừng có phiền phức như thế nữa được không? Lúc này chúng
ta đang đợi ly hôn, không phải là trước đây”.
Mười năm qua tôi đã sống một cách vô ích, giờ đây tôi
chỉ muốn cắt đứt quan hệ thật nhanh, rời xa người đàn ông này, chỉ muốn trở lại
chính mình.
Anh khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm
nói: “Anh xin lỗi”.
Tôi im lặng, lì mặt, không lên tiếng.
Di động anh chợt đổ chuông, vừa ấn nút nghe, bên nghe
thấy tiếng gọi bức thiết từ phía bên kia truyền tới. Từ xa, cách bầu không khí
truyền tới, tôi nghe thấy rất rõ, là Tiểu Nhã.
Giọng cô ta có hóa thành tro bụi, tôi cũng có thể nhận
ra được.
Anh để sát di động vào tai, giọng nói khó chịu: “Sau
này cô đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!”. Tiểu Nhã không biết đang nói những
gì, sắc mặt anh đột ngột thay đổi, mở to mắt nhìn tôi, không biết nên làm gì.
Anh “ồ” một tiếng, rồi lại hỏi vẻ lo lắng: “Cô nói thật sao?”. Anh ngừng lại,
dường như đang chăm chú lắng nghe, rồi lại nói vào điện thoại: “Tôi đang ở Sở
Dân chính, cô tự đến bệnh viên phá đi”.
Có lẽ, đối phương đã tắt máy, từ đó vọng lại những
tiếng tút tút dồn dập.
Anh đặt di động xuống, mặc dù cố gắng mỉm cười với
tôi, nhưng ánh mắt lại rất đáng sợ.
Tôi nhìn anh, giọng nói bình thản: “Nếu có việc, anh
có thể đi giải quyết trước, lát nữa người của Sở Dân chính đến làm việc, em có
thể gọi điện thoại
Anh nhìn tôi, ngay cả ánh mắt cũng đang run rẩy “Tiểu
Nhã có thai, nói là của anh!”.
Tôi lạnh lùng “ồ” một tiếng, rồi cười: “Vậy thì chúc
mừng hai người!”. Anh đột nhiên cuống lên, gọi: “Bà xã!”. Tâm trạng anh đột
nhiên tỏ ra kích động, nắm chặt tay tôi: “Em cho rằng anh cần người phụ nữ đó
và đứa bé đó sao?”.
“Chẳng phải anh rất thích trẻ con sao?”. Tôi mỉm cười,
cố gắng để mình không hề có tâm trạng gì cả. Trước đây, khi ở trong vườn hoa
của tiểu khu, nhìn thấy trẻ con, anh đều cúi xuống vừa ôm vừa chơi đùa với
chúng. Ánh mặt nồng nhiệt như thể anh chính là bố của đứa bé.
“Anh biết là tại anh không tốt, cho nên bây giờ em
muốn thế nào thì cứ làm như thế, anh sẽ không phản đối. Anh càng không dám đưa
ra bất cứ yêu cầu nào”. Anh thả tay tôi ra, ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng,
cầu xin: “Nhưng, xin em đừng coi anh như một người xa lạ”.
Tôi gắng gượng mỉm cười, hơi nheo mắt nói: “Ồ, em biết
rồi”.
Ngữ khí như vậy, đúng là coi anh như một người xa lạ.
Thà người xa lạ không có liên quan gì đến nhau.
Anh cúi đầu, ánh mắt sáng rực nhìn tôi chăm chú, khẽ
mấp máy môi, nhưng vẩn chỉ im lặng. Còn chưa thấy người của Sở Dân chính đâu,
lại nhìn thấy Tiểu Nhã hớt ha hớt hải lao đến.
Cô ta đi giày cao gót bước từng bước lên bậc cầu
thang, lao đến phía trước ghế chúng tôi ngồi, hét lớn: “Thật không ngờ anh lại
bảo em đi phá đi? Anh có lương tâm hay không? Đây là con anh mà!”. Anh vẫn
chẳng buồn quan tâm, chỉ im lặng.
Tiểu Nhã lại chỉ vào mặt tôi hét lớn, mặt tái xanh:
“Nhất định là do cô giở trò, đã đến nước này rồi, cô vẫn còn bá chiếm anh ấy,
cô là đồ tiện nhân, muốn mưu hại con của tôi!”.
Tôi nhìn cô ta mỉm cười lạnh lùng: “Vậy thì cô có thể
sinh nó ra”.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nói: “Tôi đương
nhiên sẽ sinh nó ra”.
Tôi cười nói: “Đừng tưởng tôi sẽ giơ tay đánh cô, bây
giờ, tôi chỉ muốn để cô phải ngồi tù, ngồi ba đến năm năm cũng được đấy chứ”.
Cô ta sa sầm nét mặt, huênh hoang nói: “Tôi có thể được bảo lãnh”.
Tôi chăm chú nhìn cô ta, trong lòng hận đến tím gan
tím ruột nhưng mặt vẫn tươi cười như hoa: “Vậy cô cứ đợi đi, tôi muốn xem xem
cô có thể đước bảo lãnh mấy lần”. Tiểu Nhã nhổ một bãi nước bọt về phía tôi,
quay sang hỏi ông xã: “Lát nữa anh làm thủ tục ly hôn với cô ta, lập tức kết
hôn với em!”. Ngoài trời mưa vẫn rơi, càng lúc càng nặng hạt, sấm sét giật đùng
đùng, chói tai.
Ông xã bật cười, đột nhiên hỏi Tiểu Nhã: “Trên đời sao
lại có loại người đàn bà như cô chứ? Tôi không biết rốt cuộc là cô có não hay
không?”.
Một người phụ nữ đã chia rẽ gia đình người khác, chính
tay mưu sát đứa con của người khác. Giờ đây còn dày mặt nói tôi giở trò.
Rốt cuộc cô ta có bị bệnh thần kinh hay không!
Chắc là cũng đến tám chín phần.
Loại đàn bà thối tha này cả đời gặp phải một người
cũng đủ để làm cho cuộc đời của bạn sống không bằng chết! Trước đây ở trên mạng
thỉnh thoảng nhìn thấy ai đó tâm sự nói người phụ nữ đó, người đàn ông nào đó
vô cùng thối tha, tôi vẫn luôn tự lấy làm may mắn vì không gặp phải.
Đến giờ thì tốt quá rồi, ngay trước mắt, gặp ngay rồi,
đuổi cũng không đi.
Còn dai hơn cả con đỉa, còn kiên cường hơn cả “Tiểu
cường”.
Tiểu Nhã đứng kè kè bên cạnh, vẫn không chịu từ bỏ,
lên tiếng nói: “ Anh Khoa, em đã đem đủ giấy tờ rồi, chúng ta kết hôn:. Anh vẫn
mặc kệ cô ta, hỏi tôi: “Em có muốn ăn chút gì không?”.
Tôi cười: “Không cần đâu!”.
Tiểu Nhã vẫn kiên nhẫn nói: “Em đã có con rồi”. Ông xã
rút từ trong ví da ra mấy tờ một trăm tệ, ném vào người cô ta. Tiểu Nhã trợn
tròn mắt, nghiến răng, mặt tái xanh: “Anh làm vậy là có ý
Ông xã cưởi khẩy: “Nhiều hơn thì tôi không có, chỉ có
mấy trăm này thôi, coi như đó là tiền tôi trả cho một đêm ngủ với cô”.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Anh coi em là cave
sao?”
“Không!”. Ông xã ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô ta,
khuôn mặt tối sầm trông thật đáng sợ, anh nói hằn từng tiếng: “Cave còn không
độc ác như cô, cô còn không được bằng cave!”.
Trong suốt khoảng thời gian chiến đấu cùng Tiểu Nhã,
đây là lời đánh giá công bằng nhất mà tôi được nghe thấy.
Tiểu Nhã như đứt từng khúc ruột, nước mắt tuôn rơi lã
chã: “Anh nói em như vậy”. Cô ta ôm lấy thân mình, dường như đang run rẩy, cuối
cùng chỉ vào tôi: “Đều tại cô!”.
Ông xã chợt đánh vào ngón tay cô ta đang chỉ vào mặt
tôi, mặt lạnh lùng: “Cô cút đi! Nếu còn không cút, tôi sẽ cho cô biết tay!”.
Người của Sở Dân chính đã đến, thấy chúng tôi đến sớm như vậy, bất giác cười
rạng rỡ hỏi: “Vội đến để kết hôn à?”
Tôi cười nói: “Không phải, là ly hôn”
Tiểu Nhã kêu gào trước mặt người khác. “Tôi sẽ sinh
đứa bé ra, sau đó giày vò nó cho đến chết”.
Cô ta tiếp tục hét :“Tôi muốn anh phải hối hận cả
đời!”
Người phụ nữ trung niên của Sở Dân chính nhìn ba người
chúng tôi với ánh mắt khác thường. Tôi chỉ mỉm cười, đứng bên cạnh chị, đợi chị
mở cửa.
Cửa mở ra, tôi theo chị ta bước vào, bước chân lộp cộp
vang lên trong đại sảnh rộng lớn. Ông xã cũng tiến vào, giữa hai người chúng
tôi gần như không còn gì để nói.
Chị khuyên chúng tôi: “Hai người có muốn suy nghĩ thêm
nữa không?”
Mặc dù trong lòng tôi vô cùng đau khổ, nhưng tôi vẫn
mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu ạ”.
Chị khẽ nhướn mày: “Bởi vì con điên ở ngoài cửa” Tôi
cười: “Cô ta chỉ là một trong những lý do, còn có rất nhiều lý do”.
Chị dường như đã hiểu, gật gật đầu, rút từ trong ngăn
kéo ra một tờ giấy mẫu. Tay tôi run rẩy đón lấy, xem thật kỹ, cầm chiếc bút để
bên cạnh, từ từ điền, từng nét từng nét, dường như có một con dao đang cứa thịt
trên người tôi, sống không bằng chết.
Ngày hôm đó mười năm trước đây, trời đổ mưa phùn, từng
hạt nhỏ li ti, rơi vào người thấy lành lạnh. Tôi cầm ô, bước đi trên cầu dành
cho người đi bộ. Ông xã đi từ hướng ngược lại tới, có biết bao nhiêu người vội
vã lướt qua, trong biển người mênh mông, ánh mắt anh chăm chú nhìn tôi, đột
nhiên mỉm cười.
Cây bút như thể nặng nghìn cân, tôi không thể nắm chặt
được. Từng nét chữ cứ quấn lấy nhau, viết không rõ ràng được.
Tối hôm tổ chức đám cưới, bộ chăn gối màu
đỏ, ngay cả ga giường cũng màu đỏ. Phía bên ngoài cửa, khách khứa vẫn ồn ào
huyên nào, những tràng pháo vẫn nổ liên miên. Khắp nơi đèn rực sáng, chiều lên
khuôn mặt mọi người, như thể được chạm khắc muôn vàn hạt vàng liti, sáng lấp
lánh. Chiếu vào đôi mắt của ông xã, rực rỡ sáng ngời, còn chói lòa hơn cả vàng
kim.
Anh ôm tôi vào lòng, khẽ nói: “Từ nay về
sau, anh sẽ không bao giờ làm em đau khổ”.
Bàn tay trơn tuột, bút rơi xuống bàn, kêu “tách” một
tiếng.
Một bàn tay tôi khẽ đặt lên đùi đang nắm lại, chỉ muốn
mỉm cười, nhưng trên mặt lại sống sượng, không thể nào cười nổi, ngược lại chỉ
muốn khóc.
Tôi cắn chặt răng, hết lần này đến lần khác nói với
chính mình. Nhất định phải kiềm chế, không được rơi lệ. Chỉ cần ký tên, từ nay
về sau chân trời góc biển mỗi người một nơi, không bao giờ gặp lại nữa.
Tôi từ từ chậm rãi ký tên một cách khó khăn vào quyển
“Sổ đăng ký ly hôn” và “Đơn thuận tình ly hôn”. Đưa cho người phụ nữ, gắng
gượng mỉm cười.
Nhưng trong lòng, nỗi đau từ từ xâm chiếm, tứng chút
từng chút một, nỗi đau đó như xuyên thấu vào tận xương tủy, đau đến độ không
thể kiềm chế được.
quá trình diễn ra thuận lợi hơn so với suy nghĩ của
tôi, chúng tôi nhanh chóng nhận được quyển sổ ly hôn. Toàn bộ tài sản đều thuộc
về tôi, anh chẳng lấy thứ gì cả. Tôi cầm chặt cuốn sổ bìa đỏ trên tay, giống
như cầm một bó đuốc đang cháy rừng rực, muốn đốt cháy toàn bộ cơ thể tôi.
Thứ màu đỏ này khiến con tim giật mình kinh hãi, khiến
ta nhìn thấy chỉ muốn chảy nước mắt. Giống như máu vậy, những giọt máu tanh thê
lương, cùng tụ họp lại, biến thành một cuốn sổ ly hôn.
Là máu, là máu đỏ không thể nào rửa sạch được.
Là máu của đứa bé.
Bước ra khỏi cửa, dường như thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm
cười : “Cho dù đang muốn khóc vẫn cứ có thể cười”.
Giọng tôi bình thản : “Anh về đi, em gọi Tần Tử Long
đến đón em”. Tôi cố tình nói như vậy, chỉ là muốn làm người xa lạ hoàn toàn.
Tôi rút di động ra, tay run rẩy ấn điện thoại, tôi nở nụ cười : “Tần Tử Long,
em ly hôn rồi, anh đến đón em có được không ? ”
Anh trả lời : “Anh ở đây”. Giọng anh khàn khàn : “Anh
xin lỗi, bởi vì lo lắng em sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên anh cũng đến Sở Dân
chính trước rồi, bây giờ em nhìn về phía bến trái xem”.
Tôi nhìn về phía bên trái, ở đó có hai, ba chiếc xe
đang đỗ, người ở trên một trong số những chiếc xe đó bước xuống, dáng người cao
ráo, đang cầm ô, tiến về phía chúng tôi.
Tôi quay người, khẽ gật đầu với ông xã : “Xin lỗi , em
đi trước đây ! ”. Con tim tôi đang đập dồn dập.
Tôi đội mưa, chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang.
Những giọt nước mắt đó cuối cùng cũng hòa lẫn với nước mưa chảy xuống. Tần Tử
Long lao đến, che ô lên trên đầu tôi, trách móc : “Em bị ốm mà còn không chịu
chú ý sức khỏe ! ”. Tôi gắng gượng mỉm cười, nước mắt không ngừng trào ra : “Em
rất khỏe”. Tôi chỉ cười, đưa cuốn sổ ly hôn cho anh xem : “Cuối cùng em cũng đã
ly hôn”.